Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 177: 177: Lão Cán Bộ Nghiêm Túc Kết





—— Em và Lục Hành có quan hệ gì với nhau?
Lục Cảnh Hà vừa dứt lời, thanh âm xung quanh bỗng dưng như được rút cạn, nhóm người nhốn nháo xung quanh cũng dần bay biến đâu mất.

Bốn phía tĩnh lặng như tờ, chỉ còn một người đàn ông duy nhất đứng trước mặt cậu.

Lần trước Lục Cảnh Hà buột miệng nói ra câu Tiêu Khải Hành từng nói với cậu, Khương Ly đã vô cùng ngạc nhiên.

Lâu lắm rồi không thấy xuất hiện tình huống tương tự thế này, Khương Ly cũng chẳng để ý, chỉ nghĩ lần đó hắn ngẫu nhiên khôi phục được chút ký ức thôi.

Sao hắn có thể giống cậu được cơ chứ, kiếp nào cũng hoài niệm tất cả, mang tâm thế hoài niệm ấy đi tìm người mình yêu.

Không ngờ Lục Cảnh Hà lại liên tục tìm về ký ức, thậm chí nói ra được tên Lục Hành!
Khương Ly ngơ ngác nhìn Lục Cảnh Hà, nhất thời quên trả lời, tâm trạng cũng kích động vội vàng hỏi: “Anh nhớ lại gì rồi phải không?”
Lục Cảnh Hà nắm được trọng điểm: “Tôi nên nhớ lại chuyện gì mới phải? Em thực sự quen biết hắn ta? Hắn.

.

.

rốt cuộc là có quan hệ gì với em mà đòi kết hôn?”
Tuy Lục Cảnh Hà nói không nhiều nhưng cũng đủ khiến Khương Ly vui vẻ, cậu không trả lời hắn ngay, chỉ hỏi: “Ngoại trừ hắn, anh còn nhớ ra ai nữa không? Trong trí nhớ của anh, ngoại trừ Lục Hành, còn cái tên nào anh đột nhiên nhớ ra nữa không?”
Lục Cảnh Hà im lặng hồi lâu, trong lòng có chút kháng cự nhưng thấy ánh mắt mong đợi của Khương Ly, hắn vẫn quyết định nói ra: “Giang Trạm.”
“Gì nữa?”
“Trì Phóng”
“Hết chưa anh?”
“.

.

.

Tiêu Khải Hành.” Lục Cảnh Hà phát hiện hắn nói cái tên nào là mắt Khương Ly lại sáng thêm phần đó, ý cười bên môi cũng ngày càng sâu, chứng minh cậu thực sự biết những người này.

Nghĩ tới đây, Lục Cảnh Hà lại nhớ tới những cảnh tượng mơ hồ mình mường tượng trong mơ, tâm tình càng thêm kháng cự, sắc mặt cũng tối sầm cả rồi.

“Rốt cuộc bọn họ là ai?” Lục Cảnh Hà gặng hỏi, màn hình led quảng cáo treo giữa quảng trường lúc sáng lúc tối càng khiến hắn thêm âm trầm.

Lúc này tâm trạng Lục Cảnh Hà như trời sắp nổi bão, sầm sì tăm tối, tóm lại không tốt chút nào.

Đây là lần đầu tiên Lục Cảnh Hà tức giận đến vậy, nếu Lục Dữ cũng ở đây, chắc chắn cậu ta sẽ sợ tới mức quéo giò lại mất, nhưng Khương Ly lại chẳng sợ chút nào, lúc này cậu chỉ thấy vô cùng vui sướng thôi.

Niềm vui hóa thành thủy triều phá tan lá chắn đánh thẳng vào trái tim cậu, Khương Ly cảm nhận rõ trái tim mình đập từng nhịp thình thịch.

Ý cười trong mắt Khương Ly ngày càng sâu, cậu không trả lời câu hỏi của Lục Cảnh Hà, chỉ hỏi ngược một câu: “Anh có thể nói ra những cái tên ấy, sao anh không tự hỏi những người đó có quan hệ gì với anh?”
Câu hỏi của Khương Ly khiến Lục Cảnh Hà ngẩn ra, lại im lặng hồi lâu.

Thật ra không cần Khương Ly hỏi, chính Lục Cảnh Hà cũng từng tự vấn bản thân về vấn đề này.

Nếu người tên Lục Hành có quan hệ với riêng Khương Ly, vậy tại sao đối phương lại tồn tại trong tâm trí hắn? Thực sự rất bất thường.

Cho nên Lục Cảnh Hà suy đoán, hắn có quen người này, không chỉ Lục Hành, thậm chí Giang Trạm, Trì Phóng và Tiêu Khải Hành hắn cũng quen.

Nếu không quen thì chắc hẳn giữa hắn và họ có mối quan hệ mật thiết nào đó, chỉ là những người đó ở đâu, vì sao lại có quan hệ với hắn, hắn nghĩ mãi vẫn không thông.
Nhưng thế thì đã sao? Một khi nghĩ tới có khả năng Khương Ly từng có mối quan hệ vô cùng thân mật với những người đó, tựa như hắn và cậu lúc này, hắn lại vô thức tức giận và ghen ghét vô cùng.

Vì lẽ đó, Lục Cảnh Hà mới bất giác quên mất tự hỏi vì sao mấy thằng đó lại có liên hệ với hắn!
Thấy cái kiểu ghen tuông vô lý này, Khương Ly đoán có lẽ hắn chỉ nhớ ra chút ký ức thôi, không nhớ ra hoàn toàn, thậm chí lầm rằng đó là những người xa lạ nên mới tức giận đến thế.

Cái kiểu tự dìm mình xuống biển dấm này thực sự khiến Khương Ly mở mang tầm mắt rồi đấy, cậu không nhịn nổi cười phá lên.

Khương Ly rút tay ra khỏi Lục Cảnh Hà, lại trở tay nắm chặt lấy tay hắn dắt khỏi đám đông: “Mình về nhà nhé, ở đây không tiện nói chuyện đâu.”
Lục Cảnh Hà không nói gì, chỉ biết siết tay Khương Ly càng thêm chặt như thể sợ cậu biến mất, dụ.c vọng chiếm hữu mãnh liệt tới đáng sợ.

Khương Ly bị hắn nắm đau cả tay, nhưng cậu không vùng ra, bỗng dưng cậu nghe tiếng hệ thống thông báo: “Ký chủ, cậu muốn ngả bài rồi à?”
Không hiểu sao Khương Ly nghe ra niềm vui từ giọng điệu đầy máy móc của nó: “Tiểu Khả Ái, sao tao thấy mày còn vui hơn cả tao vậy?’
“Thế hả.

.


.” Hệ thống nghĩ ngợi một hồi: “Đi cùng mấy cậu qua mấy thế giới, thấy nam chính không nhớ nổi tôi cũng oải lắm chứ.

Giờ hắn nhớ ra là may rồi, tôi chia vui với cậu nhé.”
Khương Ly bật cười: “Mấy câu này cứ là lạ, sao nghe cứ như cha tiễn con trai lên xe hoa ấy nhở?”’
Hệ thống: “.

.

.

Hihihi.” Nó thực sự rất vui, đúng như lời cậu nói, cha già là nó cuối cùng cũng sắp hưởng quả ngon rồi.

Từ giờ về sau, có lẽ ký chủ chẳng cần cô đơn chờ đợi nữa.
Khương Ly và Lục Cảnh Hà về căn nhà gần trường học, hai người mở cửa vào nhà.

Vẫn như mọi khi, Khương Nhu Mễ lại nhảy từ kệ giày xuống, vốn định nhảy thẳng vào lòng Khương Ly, ai ngờ vội quá nhảy vụt qua đầu cậu luôn, thiếu chút nữa ngã bịch xuống sàn.

May có Lục Cảnh Hà lanh lẹ ôm lấy, thực sự vừa rồi quá nguy hiểm, nếu ngã xuống, không chừng nhóc mèo phải bó bột năm bảy tháng mới khỏi.

Khương Nhu Mễ nằm gọn trong lòng Lục Cảnh Hà, ngửa đầu trừng mắt bất mãn gào lên với hắn: “Méow!”
Vốn dĩ tâm trạng Lục Cảnh Hà không tốt, Khương Nhu Mễ thành công chọc giận hắn rồi, thế nên khổ thân nhóc mèo phải đón một trận cuồng phong: “Có biết nhảy vậy nguy hiểm lắm không?”
Khương Ly thấy thế ôm lấy Khương Nhu Mễ từ lòng hắn, vỗ vỗ mông nó rồi quở trách: “Nhãi ranh, sau không được nhảy vậy nữa biết không, mẹ con sợ tới mức mặt mày tái xanh rồi kìa.”
Chữ “mẹ” như thêm dầu vào lửa, Lục Cảnh Hà nghiến răng: “.

.

.

Suốt ngày nói hươu nói vượn thôi.”
“Gọi mẹ thì anh không vui hả?” Khương Ly cười hì hì, tay ôm Khương Nhu Mễ giơ nó lên cao: “Vậy kêu anh là ông nội nhé?”
Khương Nhu Mễ vô tội ngơ ngác không hiểu ra sao, cái đuôi quơ qua quơ lại ngó Lục Cảnh Hà: “Meow.”
Lục Cảnh Hà: “.

.

.” Cái cách gọi này quen tai lắm!
Khương Ly thấy hắn mím môi không vui, cũng không trêu hắn nữa.

Một tay cậu ôm Khương Nhu Mễ, tay kia kéo hắn vào phòng khách.

Nói rồi Khương Ly ủn Lục Cảnh Hà xuống ghế, lại đặt Khương Nhu Mễ vào lòng hắn, nghiêm túc hỏi: “Anh còn nhớ lần đầu tiên anh gặp Khương Nhu Mễ là thế nào không?”
Tuy Lục Cảnh Hà không hiểu vì sao cậu lại hỏi câu này, nhưng vẫn thật lòng trả lời: “Nhớ rõ.”
Khương Ly vuốt vuốt cái bụng trắng tinh của Khương Nhu Mễ đang lăn lộn trong lòng Lục Cảnh Hà, cười hỏi: “Thế anh không suy nghĩ vì sao anh lại thấy nó rất quen thuộc, rồi vì sao anh lại đặt cho nó cái tên Khương Nhu Mễ à? Khương Nhu Mễ, Khương là Khương gì?”
Lục Cảnh Hà sửng sốt không thôi, đúng thật ánh mắt đầu tiên hắn nhìn Khương Nhu Mễ đã thấy rất quen thuộc, mà vốn xưa nay hắn không hề thích mấy thứ lông lông thế này.

Ngay từ khi thấy Khương Nhu Mễ, hắn đã muốn bắt về nuôi, hơn nữa còn đặt cho cái tên một cách đầy bản năng.

Nhưng Khương của Khương Nhu Mễ.

.

.

Đột nhiên trái tim Lục Cảnh Hà đập vang, ngơ ngác nhìn Khương Ly: “Em.

.

.”
“Khương trong Khương Ly.” Khương Ly thản nhiên mỉm cười với hắn: “Khương Nhu Mễ và Khương Ly, nó theo họ em, anh không nhớ ư?”
“Tôi.

.

.”
Lục Cảnh Hà định đáp “Tôi không” nhưng chợt nghẹn lại, thực sự hắn không nhớ gì hết, tại sao lại thành ra thế này?
Khương Ly thấy phản ứng của hắn, bật cười: “Không sao, quên cũng không sao, vừa rồi anh hỏi họ là ai phải không? Anh còn nhớ rõ ID của em trên P trạm không?”
—— Giang Trì Lục Tiêu.
Đương nhiên Lục Cảnh Hà nhớ rõ, Khương Ly vừa hỏi, hắn cũng bừng tỉnh nhận ra.

Chẳng phải cái ID này gộp họ của tất cả những cái tên đó lại với nhau hay sao?

Đáp án ấy khiến Lục Cảnh Hà càng ghen điên lên, lực ôm Khương Nhu Mễ càng thêm mạnh.

Nhóc mèo đau đớn gào to, quằn lại cào cho hắn một nhát rồi chạy biến vào phòng ngủ.

Hai người cũng chẳng thèm quan tâm nó, Khương Ly đưa tay xoa xoa đôi mày đang nhíu chặt của Lục Cảnh Hà, nói: “Em vẫn chưa nói xong mà, sao anh đã vội tức giận rồi?”
Lục Cảnh Hà nắm tay cậu kéo vào lòng mình, hắn ép cậu phải mắt đối mắt, dò hỏi: “Tôi không được tức giận ư?”
Khương Ly khẽ cười, thân thể thuận thế ép Lục Cảnh Hà xuống, cậu quỳ giữa hai đùi hắn rồi mạnh bạo hôn lên, đầu lưỡi linh hoạt thâm nhập sâu vào miệng người yêu.

Giận thì giận nhưng Lục Cảnh Hà không thể từ chối Khương Ly, hắn cũng chẳng biết vì sao, dường như thẳm sâu trong linh hồn hắn luôn có dụ.c vọng chiếm hữu nhất định với Khương Ly.

Đúng thế, Lục Cảnh Hà hắn không muốn rời khỏi Khương Ly một phút một giây nào, thế nên hắn ôm eo người đang hôn mình, nhanh chóng đảo khách thành chủ vây hãm cậu vào lòng, không cho chạy đi đâu hết.

Hai người hôn sâu, lúc tách ra thì thở d.ốc không thôi.

Khương Ly lại tiếp tục trèo lên người Lục Cảnh Hà ngồi khóa lên, cúi đầu chạm trán với hắn, khóe môi còn bóng nước trông quyến rũ vô cùng.

Thế vẫn chưa đủ, cậu âu yếm cọ cọ mũi với hắn, khẽ nói: “Anh có nhớ lần em kể em từng bỏ nhà ra đi không?”
Lục Cảnh Hà mơ.n trớn m.út mát đôi môi cậu: “Nhớ.”
Khương Ly cong eo, cười nói: “Chỉ nói cho anh vì cha phát hiện xu hướng tính dục mới bỏ đi, nhưng thế chưa phải tất cả.

Anh có biết vì sao em nhận ra mình thích đàn ông không? Giờ đang rảnh, em kể ngọn ngành cho anh nghe nhé.”
Lục Cảnh Hà không hiểu vì sao Khương Ly lại lái sang đề tài này, nhưng hắn không cản, chỉ bế gọn cậu vào lòng: “Ừm, tôi nghe.”
“Chắc anh sẽ không tin vì nó thực sự khá hão huyền, nhưng em vẫn mong anh sẽ nghiêm túc nghe những lời em kể.” Khương Ly sắp xếp ngôn từ, bắt đầu kể chuyện: “Thật ra suốt bấy lâu nay em vẫn thường mơ.

.

.”
Hệ thống: “.

.

.” Ký chủ lại bắt đầu diễn rồi!
Với tiền đề giấc mơ, Khương Ly kể từng chuyện mình trải qua với Giang Trạm, Trì Phóng, Lục Hành và Tiêu Khải Hành cho hắn nghe.

Một đời rất dài, sự kiện xảy ra nhiều vô kể, huống chi cậu trải qua những bốn đời, muốn kể chi tiết thì đến bao giờ cho xong.

Khương Ly giảm lược bớt tình tiết không quan trọng, cậu kể mối tình giữa mình với từng thân phận của hắn, nói cho hắn biết vì sao ID của mình lại tên “Giang Trì Lục Tiêu”, vì sao hắn lại lấy tên là Khương Nhu Mễ, và hơn cả là vì sao hắn lại thấy cậu rất quen mắt ngay trong lần gặp đầu tiên.
“Những ngày đầu mơ giấc mơ đó, em không tin.

Ai ngờ giấc mơ ấy xuất hiện càng thường xuyên, thường xuyên tới mức em dần ý thức đây chẳng đơn giản là một giấc mộng.

Em còn tưởng em mất trí nhớ, hoang mang không biết đâu là thật đâu là giả, mãi đến khi em gặp được anh.

Khương Ly nhìn Lục Cảnh Hà: “Vì sao ngay từ lần gặp đầu tiên anh đã thấy em quen mắt? Vì sao anh thường xuyên nói những câu khó hiểu? Vì sao anh lại có ấn tượng với những cái tên này? Vì anh chính là họ, họ chính là anh.”
Tuy trong lúc Khương Ly kể chuyện, Lục Cảnh Hà đã dần hiểu ra, nhưng khi chính miệng cậu nói, sắc mặt hắn vẫn hơi ngỡ ngàng.

“Em nói.

.

.” Lục Cảnh Hà cất giọng, lúc này hắn mới cảm nhận giọng mình đã khàn đặc rồi: “Tôi chính là bọn họ?”
“Đúng thế.” Khương Ly gật đầu: “Anh kinh ngạc lắm phải không? Chính anh cũng đoán ra, nhưng anh vẫn hoài nghi nhỉ? Chắc hẳn anh cũng mơ những giấc mơ lạ lùng giống em, ngẫu nhiên có giọng nói lạ xuất hiện trong đầu, nếu không hôm nay anh đã chẳng hỏi những câu như vậy.”
Lục Cảnh Hà im lặng, lời Khương Ly nói không sai câu nào.

Hắn nhớ lần đầu tiên những giấc mơ này xuất hiện là ngày hắn xác định quan hệ với Khương Ly.
Kể từ đó, hắn thường xuyên mơ thấy những giấc mơ tương tự, tần suất ngày càng nhiều, nhưng rất mơ hồ, cũng ngắn ngủi khiến hắn chỉ nhớ láng máng.

Cẩn thận ngẫm lại, Lục Cảnh Hà bỗng nhiên nhận ra từng mẩu chuyện ngắn Khương Ly kể rất khớp với những giấc mơ của hắn.

Lục Cảnh Hà cũng từng hoài nghi bốn người này có liên hệ mật thiết với hắn, hắn thực sự rất muốn hỏi Khương Ly, nhưng lại sợ mình phải nghe những điều mình không muốn.
Ai ngờ lúc này Khương Ly lại tiết lộ cho hắn biết, bọn họ chính hắn!
Cũng tức là hắn tự ăn dấm của chính mình? Ý thức được vấn đề này, sắc mặt Lục Cảnh Hà càng thêm ngơ ngác.
Đúng lúc đó, trong đầu Lục Cảnh Hà lại xuất hiện vô vàn mảnh vỡ ký ức đan xen nhau khiến đầu hắn đau như búa bổ.
—— “Giang Trạm, cảm ơn anh đã ở bên em suốt bao năm qua, gặp được anh là điều may mắn nhất từ khi em bước tới thế giới này.


Nếu anh nguyện ý, quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn.”
—— “Người em yêu nhất, giờ đang hiện hữu ngay trước mắt em.

Em nguyện dâng tặng những gì mình có, chỉ để đổi lấy một đời yêu anh.”
——“Em yêu anh, cho tới khi sinh mệnh em dừng hẳn.”
—— “Em nói em thích ngài, muốn cùng ngài sống trọn đời này.

Điện hạ từng hỏi em có muốn xuất cung không, em muốn chứ, nhưng mà không phải để cao chạy xa bay, mà là để cùng ngài tiêu dao thiên hạ, muốn cùng ngài nếm thử hết sơn hào hải vị thế gian, em nghĩ kỹ rồi, em muốn cùng ngài bên nhau suốt đời.

Điện hạ, ngài có hiểu cho lòng em không?”

.

.

Những mảnh vỡ đó mang theo tiếng nói rì rầm niệm bên tai hắn.

Từng câu nói vang vọng khiến Lục Cảnh Hà choáng váng, hắn gắng sức nhắm mắt muốn xua tan ảo ảnh, cảm giác dây thần kinh như muốn căng ra sắp đứt.
Vì sao hắn lại cảm thấy Khương Ly quen mắt? Vì sao trong bữa cơm đầu tiên, Khương Ly lại dùng đôi mắt đầy u buồn khó hiểu nhìn hắn?
Tất cả đã có đáp án.
Có ký ức từ kiếp trước, quả thực là chuyện hão huyền không tưởng, nhưng thực sự Lục Cảnh Hà không cách nào phản bác sự ảo diệu ấy.

Khương Ly cũng nói rồi, cậu giống hắn, đều thông qua giấc mơ tìm về ký ức.
Tại sao hắn không thể nhớ rõ như Khương Ly?
Tuy chưa thể nhớ ra mọi chuyện, nhưng cứ nhớ tới ánh mắt bi thương của Khương Ly, Lục Cảnh Hà lại đau đớn day dứt không thôi, hắn khẽ nói: ”.

.

.

Xin lỗi em.”
“Sao lại nói vậy?” Khương Ly hỏi.
Lục Cảnh Hà im lặng một hồi: “Không rõ vì sao nhưng tôi biết tôi có lỗi với em.”
Khương Ly nhìn Lục Cảnh Hà, đột nhiên vòng tay ôm lấy hắn, hôn rải rác lên vành tai người yêu: “Em rất hy vọng sẽ có một ngày anh nhớ ra tất cả, nhưng em hy vọng anh tự nguyện nhớ ra, chứ không phải vì áy náy với em nên mới ép buộc bản thân.

Em quý trọng những ký ức kiếp trước giữa chúng ta, nhưng kiếp này, anh mới là tất cả.”
“.

.

.

Nếu tôi không muốn thì sao?”
Hồi lâu, Lục Cảnh Hà rầu rĩ lên tiếng.
“Hửm?” Khương Ly sửng sốt buông Lục Cảnh Hà ra, phát hiện vẻ mặt tự trách của hắn đã biến mất tăm mất tích, giờ chỉ còn sự ghét bỏ và kháng cự thôi: “Ô, anh lại thái độ chuyện gì thế?”
“Tôi không thích họ cùng nhau có được em.” Lục Cảnh Hà cau mày ngang ngược đáp.
Khương Ly dở khóc dở cười: “Họ đâu phải ai khác, họ là anh mà.”
“Thế cũng không được, tôi không vui.” Lục Cảnh Hà chém đinh chặt sắt nói, Giang Trì Lục Tiêu gì chứ, cả đời này Khương Ly chỉ thuộc về một mình hắn thôi, kể cả hắn ở những kiếp trước cũng không được phép!
Nói rõ cả rồi mà Lục Cảnh Hà vẫn tự ăn dấm chính mình, Khương Ly nghe hắn tuyên bố mà chỉ biết há hốc miệng không thể tin nổi: “Anh cố tình gây sự phải không? Tư chất của nhà thư pháp trứ danh đâu rồi, sao không chịu nói đạo lý thế này.

Đấy, đổi thang có thèm đổi thuốc đâu, y hệt anh của mấy đời trước.

.

.

Ưm!”
Khương Ly chưa nói dứt câu đã bị Lục Cảnh Hà đè xuống sofa hôn lấy hôn để, chặn đứng lời nói của cậu.
Thế nên ngài Lục có chướng ngại với chính bản thân ra sức tuyên bố chủ quyền lên người Khương Ly, mãi cho tới nửa đêm mới chịu tha cho cậu.
Xong việc, hệ thống lăn ra hỏi Khương Ly, vì sao cậu lại mượn cớ nằm mơ để giải thích cho nam chính biết.
Khương Ly cười nói, chuyện linh hồn đi tới các thế giới thực sự khiến người ta kinh hãi, nếu vịn vào giấc mơ chắc chắn sẽ dễ thấu hiểu hơn nhiều.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.


Thời gian thi đại học ngày càng gần, không khí học tập trong lớp căng như dây đàn, học sinh chỉ biết nỗ lực điên cuồng chực bứt phá vào phút cuối cùng.
Đương nhiên, những học sinh đó không bao gồm Khương Ly, sau khi đứng đầu ba kỳ thi học sinh giỏi ở Thành Cao, cậu trực tiếp được tuyển thẳng vào Thanh Hoa, bỏ qua bước thi đại học luôn.
Sau ngày tốt nghiệp cấp ba, Cha Khương chủ động đề nghị gặp mặt thông gia hai bên, muốn hẹn cha mẹ Lục ăn cơm, chính thức bàn chuyện của Khương Ly và Lục Cảnh Hà.
Tuy quan hệ giữa Khương Ly và Lục Cảnh Hà đều được gia đình hai bên thỏa hiệp chấp nhận chứ không phải tình nguyện, nhưng nếu thông gia hai bên thực sự gặp mặt, mọi chuyện không hề đơn giản nữa rồi.

Chuyện này chẳng khác nào cho Khương Ly và Lục Cảnh Hà một danh phận chính thức.
Tới ngày hẹn, Khương Ly và Lục Cảnh Hà vừa vào phòng đã thấy tấm biểu ngữ nền đỏ chữ vàng in to tướng —— Chúc mừng anh trai Lục Cảnh Hà chính thức được gả đi, tung hoa tung hoa! ! !
Đương nhiên mặt Lục Cảnh Hà lại tối sầm, thấy Lục Dữ đang núp góc cố gắng hạ thấp độ tồn tại của mình, hắn lạnh lùng hỏi: “Chú mày lại chán thở rồi?”
Trong khoảng thời gian này, ký ức trở về ngày càng nhiều, thế nên Lục Cảnh Hà cũng nhớ ra “đám bạn tốt” của hắn từng treo biểu ngữ cổ vũ thế này.

Đần thật!
Khương Ly trực tiếp bật cười thành tiếng, đúng thật dù có qua bao thế giới, mọi người vẫn ở bên cậu.

Lúc này cha mẹ hai bên đã thấu hiểu con mình nhiều hơn, thế nên chầu cơm này ăn rất vui vẻ thoải mái, thậm chí ăn tới khi nhà hàng sắp đóng cửa mới chịu thôi.

Ngày khai giảng, Lục Cảnh Hà đích thân đưa Khương Ly tới Thanh Hoa.

Hai người đứng trước cổng chính Thanh Hoa, Lục Cảnh Hà níu tay Khương Ly lại, nghiêng đầu hỏi cậu: “Em có muốn chụp ảnh không?”
Khương Ly dừng bước, bỗng dưng nhớ tới ngày cậu tay trong tay với Trì Phóng tới nhập học Thanh Hoa.

Lúc ấy Trì Phóng cũng kéo tay cậu, tươi cười xán lạn nói:  “Chàng vợ nhỏ, chụp ảnh với anh đi.”
Khương Ly bật cười, không thèm để ý tới ánh mắt người xung quanh, cậu nắm chặt tay hắn: “Vâng thưa ngài Lục của em.”
Lục Cảnh Hà mỉm cười hài lòng, giơ điện thoại chụp lại khoảnh khắc rực rỡ đó.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

—— Kết thúc ——
Suốt cuộc đời Lục Cảnh Hà, tuy dần dần nhớ lại ký ức đời trước nhưng chung quy vẫn không nhớ hết toàn bộ.

Đương nhiên nó cũng chẳng ảnh hưởng tới tình yêu của hắn dành cho Khương Ly, một tình yêu ngày càng sâu đậm theo thời gian.
Thời gian thoảng qua như cơn gió, Lục Cảnh Hà ngồi trong tứ hợp viện, trên đùi đắp thảm lông, hắn nắm tay Khương Ly, gắng sức nói từng chữ: “Tuy tôi ghen ghét vì ở thế giới khác họ có được em, nhưng tôi thực sự thấy may mắn khi biết tới sự tồn tại của họ.

Vì họ giúp tôi biết kiếp sau chúng ta sẽ lại tìm thấy nhau, và yêu nhau chẳng gì có thể chia lìa.”
Lúc này cả hai cũng đã già, mái tóc lấm tấm hoa râm.

Hai người nắm tay nhau đi dọc một đời, cuối cùng cũng đã đến phút phải chia xa.

Khương Ly cúi đầu hôn lên đôi tay đã phủ đầy nếp nhăn của Lục Cảnh Hà, khẽ hứa hẹn: “Em sẽ tìm thấy anh sớm thôi, em hứa đấy.”
Nụ hôn đầy trân trọng, bàn tay Lục Cảnh Hà run lên, cuối cùng rũ xuống.

Khương Ly ngẩng đầu, thấy Lục Cảnh Hà nằm dựa vào ghế, đôi mắt đã nhắm nhưng khóe môi vẫn đọng ý cười chưa tan.

“Độ yêu thích của nam chính đã đầy.” Hệ thống thông báo: “Xin ký chủ nén bi thương.”
“Ừm.” Khương Ly thì thầm đáp lời nó, kiếp nào cậu cũng là người tiễn hắn ra đi, dường như trừ việc phải nén bi thương, cậu chẳng còn sự lựa chọn nào khác.

Khương Ly hít sâu một hơi, tay đan tay Lục Cảnh Hà, nắm chặt không chịu buông.

“Tới thế giới tiếp theo đi.”
@Krystal: Biết đến ẻm qua bài cầu edit của một bạn trên gúp Đam mỹ mới hoàn, chế nhào mà tuii edit sắp xong luôn rồi.

Tui tính sương sương còn một thế giới giả lập nữa Khương Ly sẽ quay về thế giới thực òi, nhanh ghia gớm.

Truyện hề mà đọc bình luận của mọi người còn hề hơn, nên bình luận và vote của mọi người là động lực cho tui á.
Cứ đấm thùm thụp vô dấu sao để vote cho tui nhe, iu mọi người rấc nhiều o(* ̄▽ ̄*)ブ
 
------oOo------