Ngay khi Khương Ly gọi mấy chữ “Lục lão đại sư?”, không khí bất chợt trầm lắng hẳn xuống.
Mới hôm qua Lục Cảnh Hà còn đang tính toán tìm một thời cơ thích hợp giải thích cho Khương Ly nghe, rằng mình chưa già, không ngờ thời cơ chưa tới thì Khương Ly đã tận mặt gọi hắn là “Lục lão đại sư.”
Bị người mình thích chê già, lòng ngài Lục của chúng ta chợt trăm mối ngổn ngang, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Bấy giờ mẹ Khương mới nhận ra sắc mặt Lục Cảnh Hà có hơi kỳ cục, bà ngẫm lại mới thấy tầm tuổi của hắn gọi “Lục lão đại sư” có hơi mạo phạm, sợ hắn chê Khương Ly không lễ phép, vội vàng lên tiếng: “Lục đại sư tuổi trẻ tài cao đầy hứa hẹn, là thanh niên nhân tài kiệt xuất của thành phố T ta, đứa nhỏ này, sao con lại xưng hô linh tinh thế? Còn không mau thu cái tính trẻ con lại xin lỗi Lục đại sư?”
“Trẻ con không hiểu chuyện, ngài Lục đừng để ý nhé.” Cha Khương cũng lên tiếng đỡ lời, tuy ông không hiểu biết về giới thư pháp nhiều, nhưng ông rất kính trọng với những người làm giàu đẹp nét văn hóa truyền thống quốc gia như Lục Cảnh Hà.
Lục Cảnh Hà luôn là nhà thư pháp ông ngưỡng mộ và kính trọng nhất, chẳng ngờ người này không những trẻ mà tính tình còn rất tốt.
Hai vợ chồng đồng loạt giải thích, cứ một câu “trẻ con”, hai câu “đứa nhỏ” khiến tâm trạng Lục Cảnh Hà càng thêm rối rắm.
Tuổi tác Lục Cảnh Hà lớn hơn Khương Ly rất nhiều, hắn mới ba mươi, là độ tuổi sung mãn nhất của đàn ông nhưng lý do này không thể phủ nhận nó càng khiến thân phận hai người thêm xa cách.
Nếu một ngày nào đó cha mẹ Khương biết hắn có tâm tư bất chính với con trai họ, sợ rằng sẽ không còn thấy Lục Cảnh Hà hắn tuổi trẻ tài cao, mà là thấy hắn điên rồi.
Hắn gắng sức nén cảm xúc lẫn lộn trong lòng xuống, cố gắng khiến mình bình tĩnh rồi phun ra bốn chữ: “Không sao đâu ạ.”
Khương Ly cũng không ngờ Lục đại sư – truyền thuyết trong miệng người ta lại chính là Lục Cảnh Hà.
Trong bảng thông tin nam chính của hệ thống chỉ có tên, tuổi và tình trạng hôn nhân, mới hôm qua Khương Ly mới gặp gỡ Lục Cảnh Hà lần đầu, hoàn toàn không biết đối phương làm công việc hay chức vụ gì, cho nên mới có chuyện hiểu lầm “Lục lão đại sư” này.
Khó trách hôm qua có người cho rằng thư pháp của cậu rất giống Lục Cảnh Hà, dù sao cũng là hắn đích thân dạy cho cậu mà.
Hai người bên nhau yêu đương nhiều năm như vậy, cho dù Lục Cảnh Hà có che giấu tới cỡ nào thì Khương Ly vẫn đọc được cảm xúc đang xao động của hắn.
Khương Ly nghẹn cười đau cả bụng, nghiêm trang nói với Lục Cảnh Hà: “Xin lỗi Lục đại sư, do con không hiểu chuyện, ngài đừng tức giận nhé.”
Lục Cảnh Hà: “.
.
.”
Một câu “Lục đại sư” này cũng chẳng khá hơn là bao, đã thế Khương Ly còn dùng kính ngữ khiến cách biệt tuổi tác càng thêm rõ ràng.
Lục Cảnh Hà bất đắc dĩ nhìn Khương Ly, đúng lúc thấy cậu xấu xa chớp mắt nhìn hắn vài cái, đã thế trên môi còn nở nụ cười đầy nghịch ngợm, rõ ràng đang cố ý trêu hắn.
Đối diện với sự ranh mãnh đó, vốn Lục Cảnh Hà còn đang buồn bực lúc này đã như quả bóng xẹp hơi, khí bên trong đã tản hết đi, chỉ còn tình yêu chân thành sâu đậm nhất.
Thôi tùy vậy, em ấy vui vẻ là được.
Lục Cảnh Hà thầm nghĩ.
Khương Ly xin lỗi xong, cha Khương lên tiếng hỏi: “Hai con mới ăn xong phải không? Chuẩn bị muốn đi đâu à?”
“Vâng, đi xem phim ạ.” Khương Ly đáp.
“Xem phim?” Cha Khương sửng sốt, không rõ con trai mình biết Lục Cảnh Hà từ lúc nào, hơn nữa quan hệ còn tốt tới mức cùng nhau đi xem phim nữa.
“Ui!” Khương Ly nhìn đồng hồ, lại nhìn cha mẹ mình: “Cha mẹ, sắp đến giờ chiếu rồi, chúng con đi nhé.”
“Ừ ừ.” Cha Khương gật đầu, tuy ông muốn hỏi Khương Ly nhưng rõ ràng đây không phải thời điểm thích hợp, đã thế hai đứa còn sắp muộn tới nơi rồi, thế nên ông nói tiếp: “Các con đi đi, có cần cha đưa đến đó không?”
Hỏi xong cha Khương mới thấy thừa, người như Lục Cảnh Hà ra cửa sao không có xe riêng cho được, đúng thật nghe hắn đáp lời: “Không cần đâu ạ, có xe đang đợi con bên ngoài, con cảm ơn chú Khương nhé.”
“Vậy là tốt rồi, hai đứa đi chơi vui vẻ.” Cha Khương gật đầu.
Chờ Lục Cảnh Hà với Khương Ly rời đi, cha Khương mới giật mình nhận ra điều gì đó, nhìn mẹ Khương không thể tin nổi: “Vừa rồi Lục đại sư mới kêu tôi là gì? Chú Khương!?”
Tuy tuổi tác của ông để Lục Cảnh Hà gọi chú cũng chẳng sai, nhưng giữa những người không thân thì thường sẽ xưng hô với đối phương là “Ngài” này “Cô” nọ, một tiếng “Chú” của Lục Cảnh Hà, đương nhiên là muốn kéo gần quan hệ.
Mẹ Khương cũng rất thắc mắc: “Chẳng phải nghe đồn Lục đại sư rất khó ở chung ư? Vừa rồi tôi thấy rõ ràng đó là một thanh niên điềm đạm lễ phép cơ mà.”
Cha Khương chẳng hiểu ra sao, ông chỉ từng gặp Lục Cảnh Hà ở hội đấu giá có một lúc, hôm đó hắn chỉ lộ mặt vài giây rồi thôi, cũng không ở lại quá lâu, thậm chí tiệc tối của hội đấu giá cũng chẳng thèm tham gia.
Hôm đó cha Khương đi dọc hành lang, tình cờ gặp chủ tịch tập đoàn Chu thị tới đưa danh thiếp cho Lục Cảnh Hà, ý muốn làm thân với hắn.
Đương nhiên Lục Cảnh Hà không muốn nhận, tiện tay nhận lấy danh thiếp, chỉ nói một câu: “Xin lỗi có việc gấp” rồi nhanh chóng rời đi.
Phải biết rằng tập đoàn Chu thị là doanh nghiệp hàng đầu ở thành phố T, người muốn giao thiệp với họ đông như cá chép qua sông, thế mà Lục Cảnh Hà không thèm để ý chút nào.
Có điều cha Khương hiểu, Lục Cảnh Hà thân là nhà thư pháp đương đại hàng đầu, hắn không thiếu tiền, danh tiếng cũng không, đâu cần phải chủ động đi kết thân với ai.
Tên Lục Cảnh Hà chưa bao giờ xuất hiện ở bảng xếp hạng tỷ phú của thành phố T, vì tài sản hắn sở hữu không một ai rõ, chỉ biết từng có một bộ thư pháp của hắn đấu giá được 8000 vạn tệ, ấy thế mà Lục Cảnh Hà lại quyên hết số tiền đó cho các vùng núi nghèo khó, mắt cũng chẳng thèm chớp lấy lần nào.
Trong thời đại tấc đất tấc vàng này, người ta muốn sở hữu một mảnh đất đã phải bỏ ra hàng chục triệu tệ, riêng Lục Cảnh Hà lại sở hữu nguyên một ngọn núi khổng lồ.
Cũng chính bởi thế, vừa rồi cha Khương khuông muốn quá thân cận với Lục Cảnh Hà, tránh để hắn thấy phản cảm.
Nhưng ai ngờ người khó làm thân như Lục Cảnh Hà lại chủ động gọi ông là “Chú”, bảo ông không kinh ngạc sao được!?
Hết kinh ngạc lại chuyển sang nghi ngờ, cha Khương nhìn ngược nhìn xuôi, hỏi: “Bà có biết Tiểu Ly nhà mình quen Lục đại sư từ khi nào không? Sao chưa nghe con nó nhắc tới bao giờ nhỉ?”
“Tôi cũng đã nghe con nó kể bao giờ đâu.” Mẹ Khương cũng thắc mắc y như ông, tính cách hiếu động của con trai mình trông thế nào cũng không hợp làm bạn với người trầm tĩnh như Lục đại sư chút nào: “Chắc gần đây mới biết nhau thôi, vừa rồi ông cũng thấy đó, Tiểu Ly đâu biết thân phận của Lục đại sư đâu.”
“Cũng đúng.” Cha Khương thấy bà nói rất có lý, thế nên vừa dắt tay bà ra ngoài vừa nói: “Như thế cũng tốt, Tiểu Ly chơi với Lục đại sư còn hơn tụ tập với đám bạn xấu.
Có khi hữu duyên còn được Lục đại sư dạy thư pháp cho ấy chứ.”
“Chỉ sợ con trai mình không có tính nhẫn nại đó.” Mẹ Khương cũng mong nhiều chứ, chỉ cần Lục Cảnh Hà đồng ý nhận truyền nhân, chắc chắn bà sẽ đóng gói con trai mình dâng tới tận cửa ngay tức thì.
Lúc này hai vị cha mẹ đáng kính nhà họ Khương hoàn toàn đâu biết mình chẳng cần đụng tay, chính con trai họ sẽ chủ động đóng gói mình dâng tới cửa cho Lục đại sư thôi.
Tới khi họ nhận ra thì đã quá muộn rồi.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Khương Ly và Lục Cảnh Hà lên xe, Tề Thụy quay đầu hỏi Lục Cảnh Hà: “Ngài Lục, cậu Khương, hai người muốn đi đâu?”
“Rạp phim Duệ Thông.” Lục Cảnh Hà nói.
“Vâng.”
Tề Thụy khởi động xe đi tới nơi Lục Cảnh Hà nói, trong lòng không nhịn được cảm thán, tình yêu trên mạng lật xe gì gì đó sẽ không xảy ra với những người có nhan sắc cực phẩm!
Đau nhưng thấm!
Rạp phim cách đó không xa, đi xe ước chừng tốn khoảng mười phút.
Vào tới đại sảnh, Khương Ly lên mua vé, sau đó hỏi Lục Cảnh Hà: “Tôi đi mua bắp rang, anh muốn uống gì?”
Thật ra đây là lần đầu tiên Lục Cảnh Hà tới rạp chiếu phim, ngày thường chỉ quen uống trà trong nhà, cũng không biết ở đây có những gì, thế nên nói: “Cậu ngồi đi, để tôi đi mua.”
Hắn đã nói vậy thì Khương Ly cũng đáp lời: “Cùng đi nhé.”
Hai người tới quầy đồ uống đặt hàng, Khương Ly chọn một hộp bắp rang loại lớn nhất, một cốc trà sữa caramel dừa sợi.
Lục Cảnh Hà đọc thực đơn một hồi, cuối cùng chọn một ly trà xanh.
Mua đồ ăn xong xuôi, hai người mau chóng qua cửa soát vé vào phòng chiếu.
Vì không phải phim hot, hơn nữa là về lịch sử nên không quá đông người tới xem.
Bên trong quả thực không có ai, chẳng khác nào hai người bao trọn phòng chiếu.
Không có ai nên cũng không cần ngồi đúng thứ tự ghế, hai người chọn một chỗ thoải mái vừa tầm ngồi xuống.
Khương Ly đặt đồ uống lên tay vịn, đưa bắp rang cho Lục Cảnh Hà: “Anh ăn đi.”
Lục Cảnh Hà thuận tay cầm một miếng lên ăn, bên ngoài bắp rang được bọc một lớp caramel vô cùng ngọt ngào, nhưng vẫn khiến một người ít ăn ngọt như hắn vô cùng hài lòng.
“Có ngon không?” Khương Ly nhìn Lục Cảnh Hà, đèn trong phòng chiếu rất tối, cậu chỉ thấy được một bên sườn mặt của đối phương.
“Cũng tạm.” Lục Cảnh Hà trả lời.
Khương Ly cũng ăn một miếng, phát hiện bắp rang ở đây khá ngon, vừa đủ ngọt, quả thực không tồi.
Theo thói quen, cậu đưa tới miệng Lục Cảnh Hà miếng nữa: “Anh ăn nữa nhé?”
Hành động của Khương Ly vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không cảm thấy hành động này có vấn đề gì.
Thật ra Lục Cảnh Hà có hơi chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn ăn miếng bắp rang đó, môi lơ đãng lướt qua đầu ngón tay Khương Ly, khiến trái tim hắn khẽ rung động, theo bản năng nhìn về phía cậu.
Giữa không gian tối đen, hai người chăm chú nhìn nhau, có lẽ không khí rất an tĩnh nên chợt có chút ám muội không rõ tên.
Tai Lục Cảnh Hà bất giác nóng bừng, hắn vô thức ngồi thẳng lưng, duỗi tay vớ lấy cốc trà xanh uống cho bình tĩnh.
Mới uống một ngụm, đầu lưỡi đã bị một hương vị ngọt béo bao trọn lấy.
Hương vị ngọt ngào ấy khiến hắn vô thức cau mày, trà xanh của tiệm nước này thật kỳ lạ, nào biết giây tiếp theo đã nghe Khương Ly lên tiếng: “Ngài Lục, ngài uống nhầm trà sữa của tôi rồi.”
Lục Cảnh Hà: “.
.
.”
Nương theo ánh đèn hắt xuống, Lục Cảnh Hà phát hiện đúng thật trên tay hắn là cốc trà sữa của Khương Ly, hơn nữa cậu còn từng uống qua.
Dùng chung một ống hút, uống chung một cốc trà sữa, hành vi của hắn chính xác là hôn môi gián tiếp với Khương Ly.
Nhận ra vấn đề, tâm trí Lục Cảnh Hà loảng xoảng vỡ nát, cốc trà sữa trên tay cũng chợt nặng hơn bao giờ hết.
Lục Cảnh Hà thấy ý cười ngập tràn đáy mắt Khương Ly, hắn dần trở nên lúng túng, vô hình chung ngụm trà sữa vừa rồi khiến hắn vốn đã khát nay càng thêm khát.
“.
.
.
Xin lỗi.” Lục Cảnh Hà trả cốc trà sữa về chỗ cũ, đưa cho cậu cốc trà xanh hắn chưa đụng tới kia: “Cậu uống của tôi đi.”
“Không sao, tôi không ngại.” Khương Ly mỉm cười, lại cầm lấy cốc trà sữa hắn từng uống qua nhấp một ngụm, sau đó hỏi hắn: “Anh thấy có ngon không?”
Người vừa ghét bỏ trà sữa quá ngọt là Lục Cảnh Hà nhìn Khương Ly đang ngậm ống hút mình từng uống qua, lòng tê dại bồi hồi không thôi, hắn rất không có chính kiến gật đầu: “Ngon.”
Khương Ly khẽ bật cười, như thể rất vừa lòng với câu trả lời của hắn.
Xem phim xong, thế mà hai người lại chẳng nhớ gì về bộ phim, hoàn toàn là tìm một nơi để nói chuyện phiếm thôi.
Ra khỏi rạp phim, ngay khi ngang qua một quán cà phê mèo bên đường, Khương Ly chợt đứng khựng lại, ánh mắt chăm chú ngắm nhìn con mèo Ragdoll trắng trong đó.
Nhìn nhóc mèo trước mắt, Khương Ly không khỏi nhớ tới Khương Nhu Mễ của cậu, không biết giờ nhóc ấy có ổn không, sống thế nào rồi.
Lục Cảnh Hà thấy Khương Ly có vẻ rất thích mèo con, hắn lên tiếng hỏi: “Cậu thích mèo?”
Ánh mắt Khương Ly long lanh, cười nói: “Thích lắm.”
“Tôi cũng nuôi.” Lục Cảnh Hà nói: “Nó tên Khương Nhu Mễ, cậu có muốn tới nhà tôi một chuyến không? Đi xem mèo.”
Vui mừng tới quá bất chợt, Khương Ly nhìn hắn, cả người ngây ngẩn bất thần.
------oOo------