Khi Khương Ly gỡ khẩu trang dùng giọng thật chào hỏi Lục Cảnh Hà, người ngồi ghế lái là Tề Thụy run tay, ngay cả anh ta cũng phải thất lễ quay đầu nhìn một phen.
Khương Ly thấy Tề Thụy nhìn mình, cậu nghiêng đầu cười nói: “Chào anh.”
“.
.
.
Chào cậu.” Tề Thụy lúng túng đáp lại.
Hôm nay Khương Ly không trang điểm, khuôn mặt mộc không chút son phấn của cậu hiển hiện trước mắt hai người.
Tề Thụy chợt nhận ra Khương Ly trang điểm thành nữ rất đẹp, nhưng để nguyên còn lóa mắt hơn, thật sự cậu mặc đồ nam trông nhỏ nhắn và có sức sống hơn khi mặc đồ nữ rất nhiều.
Tóm lại, cho dù có là nữ hay nam thì dung mạo Khương Ly vẫn khiến người ta không thể không ngoái nhìn.
Cơ mà ngài Lục mới rơi vào tình yêu, sao chưa chi đã lật xe thế này!? Trò đời quá tàn nhẫn, Tề Thụy im lặng rớt nước mắt dùm sếp mình, trong không khí xấu hổ thế này anh ta cũng chẳng biết nên nói gì mới phải.
Lúc này hệ thống nhỏ giọng nhắc nhở Khương Ly: “Ký chủ, hình như nam chính bị cậu dọa sợ rồi.”
“Chắc vậy.”
Khương Ly và Tề Thụy chào hỏi xong, thấy Lục Cảnh Hà vẫn ngơ ngác nhìn cậu, hiển nhiên là vì cú lật mình từ nữ thành nam quá đỉnh này rồi.
Hắn mơ màng lên tiếng: “Cậu.
.
.”
Khương Ly bật cười, lần này cậu gỡ hẳn khẩu trang xuống: “Tôi nghĩ nếu chúng ta là bạn thì phải đối đãi với nhau thật thẳng thắn, cho nên tôi muốn đem dung mạo chân thực nhất tới đây tìm anh, hy vọng không khiến anh sợ.”
Tầm mắt Lục Cảnh Hà ngưng trên khuôn mặt thanh tú kia, ngắm nhìn một lượt.
Rõ ràng vẫn là khuôn mày khóe mắt đó, nhưng hắn thấy Khương Ly trong diện mạo nam lại đẹp đẽ linh động hơn rất nhiều.
Chính trong khoảnh khắc đó, hắn mới hiểu cảm giác bồi hồi khi xem livestream là vì sao.
Vì vốn trong tiềm thức của hắn, Khương Ly hẳn phải là như lúc này.
“Anh có giận tôi không?” Khương Ly thấy Lục Cảnh Hà im lặng, lên tiếng hỏi: “Xin lỗi vì không báo trước, nếu anh vẫn muốn đi cùng tôi bữa này, chốc lát để tôi mời khách tạ lỗi với anh nhé.”
“Tôi không giận đâu.” Lục Cảnh Hà nghe giọng Khương Ly có chút áy náy, hắn khẽ lắc đầu, chỉ do hắn quá bất ngờ mà thôi.”
Hệ thống biết Lục Cảnh Hà thực sự không tức giận, nó cảm thán: “Không hổ là chân ái nghìn kiếp, lật xe khi yêu qua mạng mà nam chính cũng không giận.”
Khương Ly bị nó chọc cười, nói: “Nếu không tức giận thì tôi lên xe nhé” với Lục Cảnh Hà.
Cậu định vòng về cửa bên kia, mới xoay người đã bị Lục Cảnh Hà níu tay.
“Chờ đã.” Lục Cảnh Hà kéo Khương Ly lại: “Cậu muốn ngồi ghế phó lái ư?”
“Hả?” Khương Ly sửng sốt, nhìn cánh tay vươn ra ngoài níu lấy cậu: “Không, tôi có định ngồi ghế phó lái đâu, sao anh lại hỏi vậy? Hay tôi không thể ngồi cạnh anh?”
“Không, tôi không có ý đó.” Lục Cảnh Hà buông tay nhưng vẫn nghi ngờ nhìn cậu: “Không biết vì sao tôi cứ có cảm giác cậu sẽ lên ghế phó lái ngồi, thế nên theo bản năng níu tay cậu lại thôi.”
“Không thể nào.
.
.” Khương Ly đang nói đột nhiên im bặt, trong đầu bỗng dưng nhớ tới cảnh tượng năm đó.
Ở thế giới thứ nhất, lần đầu tiên khi Khương Ly hẹn Giang Trạm ăn cơm, hắn cũng tới tận nhà chờ cậu, lúc đó hình như sau khi chào hỏi, cậu giả vờ giận lẫy rồi vòng lên ghế phó lái ngồi luôn thì phải.
Có lẽ do giả thuyết liên kết lẫn nhau giữa các thế giới ảo, cho dù có đi tới đâu, cho dù có trải qua bao nhiêu năm tháng thì chuyện giữa hai người Khương Ly đều nhớ rất rõ.
Bởi thế nên ngay khi Lục Cảnh Hà nói câu này, Khương Ly mường tượng ngay tới khoảnh khắc đó.
Có điều Khương Ly không ngờ rằng Lục Cảnh Hà lại có ấn tượng về chuyện này, chẳng lẽ ký ức của hắn đang dần khôi phục? Ngẫm lại mới thấy, hôm qua khi tình cờ gặp nhau trên đường, có lẽ câu “Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?” không phải do hắn từng xem livestream của cậu, mà là do quen biết cậu tận sâu trong tiềm thức.
Nghĩ tới đây, tâm trạng Khương Ly rất tốt, cậu cười nói: “Tôi không ngồi ghế phó lái, vậy tôi có thể ngồi cạnh anh không?”
Lục Cảnh Hà gật đầu: “Đương nhiên, vinh hạnh của tôi.”
Tề Thụy ngồi lái xe, mắt nhìn thẳng, tay nắm chặt vô lăng nhưng tai lại dựng hết cả lên hóng hớt nghe hai người nói chuyện.
Anh ta thầm niệm: “Tôi trong suốt, tôi trong suốt” nguyên đoạn đường, mãi tới lúc đến nhà hàng mới chịu thôi.
Lục Cảnh Hà không biết nhà hàng thành phố T như thế nào, nên tối hôm qua hỏi về khẩu vị của Khương Ly xong, hắn nhờ Tề Thụy đặt một phòng riêng ở nhà hàng cao cấp phù hợp nhất.
Tới nơi, Tề Thụy đưa hai người tới phòng, sau đó lui ra ngoài để hai người có không gian riêng.
Trong khi chờ đồ ăn thì trà nước lên trước, giờ chỉ còn riêng mỗi Khương Ly và Lục Cảnh Hà trong phòng.
Cậu mở lời trước: “Ngài Lục, hôm qua do một vài nguyên nhân đặc thù nên tôi mới mặc đồ nữ ra ngoài, sau rồi quên mất không giải thích cho anh biết, mong anh thứ lỗi cho tôi nhé.”
Lục Cảnh Hà gật đầu: “Đừng áy náy, tôi cũng không để ý đâu.”
“Vậy là tốt rồi.” Khương Ly thả lỏng, tựa hồ thở phào nhẹ nhõm trước thái độ của Lục Cảnh Hà, sau đó đưa tay về phía hắn: “Vậy tôi chính thức giới thiệu lại lần nữa nhé.
Tôi tên Khương Ly, năm nay tròn 18 tuổi, còn độc thân.”
Lục Cảnh Hà đưa tay theo, đang định bắt tay đột nhiên nghe tới khúc “18 tuổi”.
Hắn chợt nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng.
Năm nay hắn 30 tuổi, Khương Ly lại chỉ mới 18, hai người cách nhau những 12 tuổi lận.
Ông bà dạy rồi, cách ba tuổi chênh một thế hệ, thế mà Khương Ly kém hắn 12 tuổi, tính ra hai người chênh nhau những bốn thế hệ, nói cách cả dải ngân hà cũng chẳng ngoa.
Mấy chữ “Lục lão đại sư” tối qua chợt văng vẳng bên tai, Lục Cảnh Hà thấy Khương Ly đưa tay ra, thần sắc có chút lúng túng.
Khương Ly thấy Lục Cảnh Hà đột nhiên ngẩn người, cậu thắc mắc hỏi: “Ngài Lục?”
Lục Cảnh Hà kìm nén những tính toán linh tinh trong đầu, hắn nắm lấy tay cậu, tận hưởng xúc cảm mềm mại tinh tế đó, khẽ nói: “Chào cậu, tôi là Lục Cảnh Hà.”
Tay hai người đan vào nhau nhưng vì lễ nghĩa nên chỉ trong thời gian ngắn đã phải tách ra, nhưng dường như sự mềm mại đó cứ đọng mãi nơi bàn tay Lục Cảnh Hà, thôi thúc hắn lên nắm tay cậu thêm một lần nữa.
Cố trấn tĩnh những suy nghĩ đường đột đó, Lục Cảnh Hà sắp xếp câu từ, thú thật với Khương Ly: “Nói vậy có lẽ hơi mạo muội, nhưng tôi cứ cảm giác chúng ta đã từng ngồi đối diện nhau thế này, chính xác hơn là đã từng gặp nhau ở đâu đó.”
Khương Ly nghe tới đây, động tác bưng trà dừng một hồi.
Cậu ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Hà, đúng lúc bắt gặp ánh mắt hắn.
Đôi mắt đen láy vốn đầy trầm tĩnh, lúc này lại ẩn chứa đầy sự nghi ngờ và dò hỏi, tựa hồ muốn tìm một đáp án cho thắc mắc của hắn bấy lâu nay.
Khương Ly không trả lời Lục Cảnh Hà ngay, cậu chỉ im lặng nhìn hắn, mãi sau mới thong thả nói tiếp: “Trước tôi từng nói rồi đó thôi? Mọi sự gặp gỡ trên thế gian đều là cửu biệt trùng phùng.
Có lẽ thực sự chúng ta đã gặp nhau ở nơi nào đó rồi, nhưng anh quý nhân hay quên nên mới không nhớ ra tôi mà thôi.”
“Không đâu.”Lục Cảnh Hà không chút do dự đáp: “Nếu đã từng gặp cậu, chắc hẳn tôi sẽ không quên.”
“Vì sao?” Khương Ly nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, hỏi lại lần nữa: “Vì sao lại không?”
“Vì.
.
.” Lục Cảnh Hà nói rồi mới ngừng lại suy nghĩ, hắn nhìn Khương Ly, nhất thời không thể đáp lời.
Vì sao ư? Hắn cũng không biết, chỉ biết đó hẳn là trực giác, một trực giác hắn tự thấy khó tin nhưng không cách nào phản bác nổi.
Khương Ly thấy hắn bất giác cau mày, có vẻ đang lúng túng về vấn đề này lắm.
Chung quy hắn vẫn nghĩ không ra.
Khương Ly vốn biết thế nhưng vẫn không kìm được thở dài, ngón tay nhẹ vuốt ve chén trà trong tay.
Lục Cảnh Hà im lặng suy nghĩ một hồi, lại nói tiếp: “Thật ra ngay lần đầu tiên xem livestream của cậu, tôi đã có cảm giác quen thuộc lạ thường rồi.
Có điều tôi suy nghĩ hồi lâu, mãi vẫn chẳng nghĩ ra chúng ta đã từng gặp nhau chỗ nào, thế nên hôm qua tình cờ gặp nhau trên phố mới thất lễ ngăn cậu lại.”
Cùng nhau trải qua vài thế giới, Khương Ly tưởng rằng mãi về sau chỉ mỗi mình còn nhớ, chẳng ngờ hắn lại dần dần hồi phục ký ức, dù chỉ là chút cảm giác quen thuộc nhưng cũng là một bước tiến lớn rồi.
Con người phải học cách bằng lòng thì mới không mắc kẹt trong nỗi ám ảnh của chính bản thân.
Thế nên cậu mỉm cười: “Tôi cũng thế, cứ có cảm giác rất thân thiết với anh, hình như chúng ta đã sớm gặp nhau từ lâu lắm rồi, hy vọng một ngày nào đó chúng ta sẽ cùng nhau nhớ ra nhé.”
Rõ ràng Khương Ly đang cười nhưng Lục Cảnh Hà nhìn ra đôi mắt cậu rất buồn, điều đó khiến hắn bồn chồn bất an không yên, đang định hỏi tại sao thì đột nhiên tiếng đập cửa vang lên, là nhân viên phục vụ tới bày món.
Tuy chỉ có hai người nhưng trên bàn vẫn đầy ắp món ăn, món nào cũng ngon mắt khiến ai nấy đều phải thèm rỏ dãi.
Sau khi người phục vụ rời đi, Lục Cảnh Hà muốn tiếp tục chủ đề vừa rồi nhưng Khương Ly đã nói sang chuyện khác: “À đúng rồi, nãy anh nói anh từng xem livestream của tôi?”
“Ừm.” Lục Cảnh Hà gật đầu, dùng đôi đũa khác gắp cho cậu một viên tôm chiên giòn: “Thử xem.”
“Cảm ơn.” Khương Ly gắp viên tôm lên, vỏ ngoài được chiên vàng rụm nhưng thịt bên trong lại mềm ngọt tươi mới, cắn một miếng chỉ muốn ăn thêm miếng nữa.
Lục Cảnh Hà thấy cậu ăn một miếng chưa đã thèm nên liếm liếm khóe môi, trong mắt chợt lóe ý cười: “Có ngon không?”
“Rất ngon.” Khương Ly gật đầu, không hổ là nhà hàng cao cấp hàng đầu thành phố T: “Anh cũng thử đi.”
“Ừm.” Lục Cảnh Hà đáp lời, tay gắp tiếp cho Khương Ly một miếng sườn rang tỏi nữa rồi mới bắt đầu ăn.
Từ nhỏ Lục Cảnh Hà đã hình thành nói quen ăn cơm không nói chuyện, vậy nên suốt bữa cơm cả hai đều không nói gì nhiều, nhưng ngay cả khi như vậy thì không khí vẫn hài hòa một cách đáng kinh ngạc.
Hai người cứ anh gắp cho tôi một đũa, tôi múc cho anh một thìa, một bàn ăn tràn đầy ấm áp.
Nếu Tề Thụy ở đây, nhất định anh ta sẽ rất kinh ngạc, bởi anh ta sẽ được chứng kiến một khung cảnh chẳng giống những lần hẹn hò đầu tiên, mà giống với đôi vợ chồng già lâu năm ăn cơm với nhau hơn.
Ăn uống xong xuôi, hai người ngồi lại nói chuyện phiếm, Khương Ly hỏi Lục Cảnh Hà xem anh có bận gì không.
Lục Cảnh Hà không phải đi học cũng chẳng phải đi làm, ngày ngày hắn không luyện chữ luyện kiếm thì vuốt mèo cho vui, giờ hắn đang ở nội thành, đã rảnh càng thêm rảnh, thế nên đáp lời ngay: “Tôi rảnh.”
“Thế sao?” Khương Ly nhìn giờ, vẫn chưa tới hai giờ chiều: “Chúng ta đi xem phim nhé? Tối qua tôi mới tìm được vài bộ phim không tồi.
Cậu nói tối qua tìm phim, chứng tỏ cũng đã lên kế hoạch cho hành trình ngày hôm nay.
Lục Cảnh Hà nghe vậy thì vô cùng vui sướng: “Được, nghe cậu hết.”
“Anh thích xem thể loại nào?” Khương Ly vừa hỏi vừa mở điện thoại cho hắn xem một vài poster phim cậu lưu.
“Phim nào cũng thế, cậu thích là được.” Lục Cảnh Hà không ý kiến gì.
“Có khoa học viễn tưởng, phim nghệ thuật, phim võ hiệp.
.
.” Khương Ly giơ điện thoại cho hắn xem: “Anh thử chọn đi.”
Lục Cảnh Hà định rướn người lên xem, hắn chưa kịp động đậy thì Khương Ly đã thu điện thoại, sau đó đứng lên vòng sang trực tiếp ngồi cạnh hắn.
Bàn ăn ở đây vừa khéo bốn người, Khương Ly đổi sang đây thì gần như sát vào người hắn.
“Xem thế này sẽ tiện hơn nhiều.” Khương Ly giải thích.
Thật ra cách vậy Lục Cảnh Hà vẫn thấy rất rõ, nhưng hình như đúng như Khương Ly nói, ngồi cạnh nhau có khi sẽ tiện hơn.
Hai người cùng nhau ngồi một phía, Khương Ly lướt một lượt qua phần giới thiệu các phim, hai người thảo luận một hồi, cuối cùng quyết định chọn bộ phim phóng sự lịch sử mới ra mắt.
Quyết định xong xuôi, hai người cũng không chần chờ lâu, Lục Cảnh Hà gọi ngay cho Tề Thụy rồi ra ngoài.
Đương nhiên bữa nay Lục Cảnh Hà không để Khương Ly mời khách, Tề Thụy đã thay Lục Cảnh Hà đi thanh toán trước.
Hai người ra khỏi phòng, đi tới đại sảnh, đúng lúc gặp được cha Khương.
Hôm nay hai vợ chồng nhà họ Khương chiêu đãi đối tác, mới vừa ăn xong chuẩn bị ra về thì bất ngờ gặp con trai.
Thấy nhau, cha con trăm miệng một lời đồng thanh nói.
“Tiểu Ly?”
“Cha?”
Mẹ Khương đứng gần đó cũng thấy Khương Ly, bà lại gần: “Tiểu Ly, sao con lại ở đây?”
“Hôm nay con đi ăn cơm với bạn.” Khương Ly dứt lời, đang định giới thiệu Lục Cảnh Hà với cha mẹ thì đã nghe cha Khương bất ngờ bật thốt: “Ngài là Lục đại sư!?”
Lục Cảnh Hà không ngờ lần đầu đi ăn với Khương Ly đã gặp trúng cha mẹ cậu, đang định lễ phép chào hỏi thì cha Khương đã giành trước một bước, thế nên gật đầu: “Chào ngài, con là Lục Cảnh Hà.”
“Đúng là ngài rồi!” Mới rồi cha Khương chỉ thấy có hơi quen mắt, không ngờ là Lục Cảnh Hà thật: “Hội đấu giá lần trước tôi tình cờ được gặp ngài nên ấn tượng.”
Khương Ly nghe cha mình dùng kính ngữ nói chuyện với Lục Cảnh Hà, thấy ông còn có vẻ rất vinh hạnh nên ngơ ngác thắc mắc: “Lục đại sư gì cơ? Rồi đấu giá nữa!?”
“Đứa nhỏ này, con.
.
.” Cha Khương nhìn cậu một hồi, giải thích: “Ngài Lục Cảnh Hà là nhà thư pháp trứ danh của nước ta đó, rất tài giỏi, có xưng tụng là nhân vật truyền kỳ trong giới thư pháp cũng xứng đáng.
Không phải trong thư phòng chúng ta có một bức thư pháp của ngài ấy đó sao? Ngày nào con cũng lượn lờ trong đó mà không biết à? Cũng không trách con, không chú ý thì sao mà biết được.”
Khương Ly ngơ ngác hồi lâu, đầu óc đột nhiên nhớ ra điều gì, cậu không thể tin nổi nhìn Lục Cảnh Hà, buột miệng bật thốt: “Lục lão đại sư?”
Lục Cảnh Hà: “.
.
.”
Không, tôi chưa già mà! ! !
@Krystal: Ehe đúng như lời hứa nha Matthew.
Nãy tui mới quen được bạn Matthew cưng qa chời luôn, hứa đăng chương với bả lên lên làm liền nè.
Đáng lẽ tui phải đăng sớm hơn xíu nhưng mà lỡ chén chú chén anh lai rai với đại ka bố lâu quá, biêng đến giờ mới lên đăng chương được nèk (´▽`ʃ♡ƪ)
------oOo------