Trò Chơi Chết Chóc

Chương 96




Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

Lời của Lý Vân khiến mọi người đồng loạt sửng sốt. Anh Què vỗ đầu, nói: "Đúng rồi! Sao lại quên nơi đó được chứ, chúng ta đã bỏ qua chính thứ gần mình nhất! Đi thôi, mau về phòng kiểm tra!"

"Tôi nghĩ manh mối sẽ không có ở đó đâu," Trương Tam nhún vai, nói: "Nhưng dù sao đêm cũng dài, cứ từ từ mà tìm cũng được."

Đương nhiên những người khác cũng không hề phản bác. Năm người chơi bèn cùng trở về phòng.

Ngoài đám chăn bông bẩn thỉu và những chiếc chiếu cũ nát ra, căn phòng gần như trống không. Mặt đất bẩn vô cùng, trần thì thấp tịt, đưa mắt liếc nhìn thôi đã thấy rõ ngóc ngách căn phòng.

Nơi duy nhất có thể chứa đựng manh mối là dưới nền nhà.

Sau khi bước vào, năm người bèn chia nhau ra lật chăn nệm rải trên đất, khiến nền nhà vốn bị phủ kín lộ hoàn toàn ra ngoài.

"Tôi đã bảo không có gì rồi mà." Trương Tam bất lực thở dài, nói: "Chúng ta ngủ ở đây được mấy ngày rồi, nếu có manh mối gì chẳng lẽ lại không phát hiện nổi sao?"

"Đến giờ mới nói cũng có tác dụng gì đâu?" Anh Què liếc Trương Tam, rồi lại quay sang nhìn mọi người, nói: "Đi thôi, ta ra ngoài tìm tiếp. Theo tôi nơi có khả năng ẩn giấu manh mối nhất là phòng các NPC nằm phía đối diện, còn cả phòng ngủ của Lý Nhị và Lưu Ngũ nữa. Hay ta bắt đầu tìm từ phòng đối diện trước?"

Vinh Huy đưa mắt trông Lý Vân rồi nói: "Lúc chiều cô ấy đã kiểm tra rồi."

"Không," Dư Tô nói: "Dù hồi chiều Lý Vân đã kiểm tra nhưng thứ nhất là, nửa đêm chưa chắc đã giống ban ngày, có thể manh mối thực sự sẽ chỉ xuất hiện vào ban đêm thôi. Hai là... các anh có thấy mình đã quá tin tưởng Lý Vân rồi không? Khi ấy chỉ độc một mình Lý Vân lục soát thôi."

Lý Vân nhìn Dư Tô chằm chằm bằng con mắt còn sót lại: "Cô đang nghi ngờ tôi?"

Dư Tô cười: "Chẳng lẽ cô không nghi ngờ tôi sao? Hiện giờ trừ Anh Què ra thì chẳng phải cả bốn người chúng ta đều đang nghi ngờ lẫn nhau đấy ư?"

"Đúng vậy," Anh Què nói: "Dù tôi đã quên mất chuyện xảy ra đêm trước, nhưng rõ ràng hôm qua tôi đã nhận vai ma rồi, những lần sau sẽ không luân phiên tới lượt tôi. Vậy nên hiện giờ người duy nhất mọi người có thể tin tưởng chỉ có mình tôi mà thôi, những người còn lại có nghi ngại lẫn nhau cũng là chuyện thường."

Dư Tô nói tiếp: "Vừa nãy tôi chưa nói xong. Còn có một chuyện nữa, lúc sáng khi Lý Vân kiểm tra phòng đối diện, trong phòng vẫn còn hai người. Vậy nên dù có coi như Lý Vân đã lục soát toàn bộ ngóc ngách khác thì vẫn còn sót lại chỗ ngồi của hai người này. Vậy nên giờ ta kiểm tra lại cũng là có lý do chứ không phải chỉ bởi không tin tưởng đồng đội."

Lý Vân vẫn cứ nhìn Dư Tô chòng chọc, chừng vài phút sau mới chuyển tầm mắt.

Trương Tam đột nhiên bật cười, nói: "Sao tôi thấy ai cũng sốt sắng tìm đầu mối vậy nhỉ, chẳng lẽ thật sự đêm nay không có ma ư?"

Vinh Huy bàn sang việc chính: "Hiện giờ các NPC phòng đối diện còn đang ngủ, chúng ta tìm thế nào đây?"

Dư Tô nói: "Anh Què vừa đề xuất bắt đầu tìm từ phòng đối diện trước, tôi không đồng ý lắm. Ta có thể để dành căn phòng đó tới cuối, kiểm tra xong hết những nơi khác rồi mới bắt tay vào lục soát gian phòng của NPC. Thậm chí có lay bọn họ dậy rồi tìm cũng được. Nhưng nếu giờ qua đó tìm trước rồi lỡ khiến họ thức giấc, chúng ta sẽ không thể qua tìm những nơi khác."

"Tôi đồng ý." Trương Tam vội nói: "Cứ theo đó mà tiến hành đi. Đi thôi đi thôi, phải nhanh lên!"

Cuối cùng năm người cũng bàn bạc xong xuôi, bèn kéo nhau rời phòng.

Lần này các người chơi không tách nhau ra, dù rằng Anh Què và Trương Tam đi lại rất khó khăn, ba người còn lại cũng không để họ tuột xuống, cũng vì vậy mà tốc độ của đoàn năm người trở nên về cùng chậm chạp.

Vì đã kiểm tra chuồng gà xong xuôi nên bọn họ chọn địa điểm tiếp theo là phòng bếp.

Trong bếp bày ngổn ngang đủ thứ đồ đạc, sau khi thì thầm bàn bạc một hồi, bọn họ bèn quyết định di chuyển hết những món đồ có thể rời đi, xem xem bên trong có giấu manh mối gì không.

Để một đám người cụt tay què chân làm công việc tốn sức này đương nhiên mất rất nhiều thời gian. Kiểm tra xong phòng bếp, Dư Tô nhìn đồng hồ rồi hạ giọng: "Sắp được bốn mươi phút rồi đấy."

Trương Tam thở một hơi dài, cất lời mà mang đầy vẻ thất vọng: "Tiếc là vẫn chưa tìm được gì, tôi nghi là nhiệm vụ lần này không hề có manh mối."

Vẻ mặt những người chơi khác cũng trầm xuống. Anh Què nói: "Thôi bỏ đi, ta cứ kiểm tra tiếp thôi chứ biết làm sao bây giờ."

Nói xong, anh ta bèn bước thẳng về phía căn phòng liền kề nhà bếp.

Đây là phòng của hai tên bảo kê còn lại, hiện đang không có người ở.

Nhưng tìm kỹ càng một lượt rồi vẫn không phát hiện thấy gì.

Vinh Huy vò đầu bứt tai, vô cùng bất lực với tình cảnh trước mắt: "Chỉ có thể đi kiểm tra những phòng có người thôi."

"Vậy... thì chỉ mình ba người đi được thôi." Anh Què chỉ mình, rồi quay sang nhìn Trương Tam.

Trương Tam cũng chỉ đành bất lực cất lời: "Không phải bọn tôi đòi chia nhau ra đâu đấy, thật sự hiện giờ không còn cách nào nữa."

Lý Vân liếc nhìn Dư Tô và Vinh Huy, rồi lại hướng ánh nhìn về phía Anh Què: "Anh không sợ Trương Tam là ma ư?"

Anh Què quay đầu nhìn Trương Tam, nói: "Sợ chứ, tôi đâu có nói muốn đi ra ngoài với anh ta, bọn tôi sẽ đứng ngay trước cửa tôi. Cứ để cửa mở là có chuyện gì mấy người cũng sẽ đều thấy hết được mà? Dù anh ta có là ma cũng chẳng dám ra tay."

Trương Tam tán thành, gật đầu: "Được, cứ vậy mà làm."

Nói xong, anh ta bèn chống gậy bước lên bậc thềm trước cửa phòng Lý Nhị. Dư Tô đứng cạnh cũng vươn tay đỡ anh ta.

Phần Anh Què thì được Vinh Huy dìu, chầm chậm bước theo sau hai người.

Bước lên bậc thầm, Trương Tam buông tay Dư Tô ra rồi thì thầm cảm ơn. Xong, anh ta vươn tay trái chỉnh lại lưng quần.

Ánh mắt Dư Tô cũng nương theo động tác của Trương Tam, dừng lại trên quần anh ta, rồi cô lại quay phắt đầu đưa mắt nhìn Lý Vân.

Lý Vân lẳng lặng rũ mắt. Giây lát sau Dư Tô mới hạ giọng hỏi Trương Tâm: "Cúc quần anh bị đứt à?"

"Đúng vậy, không biết rơi đi đâu nữa." Trương Tam không mấy để ý, chỉ nói: "Chắc lúc ra ngoài tìm đầu mối bị vướng vào đâu rồi rơi mất, phiền phức chết đi được."

"Đi thôi." Lý Vân lạnh nhạt cất lời, dẫn đầu bước về phía phòng Lý Nhị rồi vươn tay khẽ hé cánh cửa ra.

Tiếng ngáy trong phòng không mảy may suy chuyển. Hé được chừng phân nửa, Lý Vân bèn lách thẳng vào trong.

Dư Tô bám sau lưng cô ta, phần Vinh Huy cũng theo vào ngay.

Lý Vân quay đầu lại, thấy Trương Tam và Anh Què vẫn đang chờ ngoài cửa, đứng trong phòng thôi cũng có thể thấy rõ bọn họ.

Dư Tô bước lại gần cô ta, líu ríu thì thầm, hỏi: "Cô nghĩ sao?"

Lý Vân ngước mắt nhìn cô, cũng hạ giọng, khe khẽ trả lời: "Có khả năng rất cao là anh ta."

Dư Tô nhíu mày: "Nhưng người dẫn chúng ta đến manh mối chính là Trương Tam và Anh Què, sao anh ta có thể cố tình để lộ sơ hở như vậy?"

"Vì đa số mọi người đều sẽ nghĩ giống cô." Lý Vân nói xong bèn bước thẳng tới bên đầu giống Lý Nhị.

Vinh Huy ngờ vực hỏi Dư Tô: "Hai cô vừa nói gì vậy? Chiếc cúc làm sao cơ?"

Dư Tô lắc đầu, không hề giải thích.

Vinh Huy quay đầu hướng mắt ra ngoài rồi hạ giọng: "Các cô nghĩ Trương Tam là ma à?"

"Là Lý Vân nghĩ vậy..." Dư Tô nhìn anh ta với ánh mắt đầy cảnh giác: "Còn tôi thì vẫn nghi ngờ ba người như nhau."

Lúc này Lý Nhị đăng nằm hướng mặt vào tường lại đột nhiên trở mình.

Không ai dám phát ra tiếng động gì nữa, thậm chí đến thở cũng phải nín chặt. Cũng may hắn chỉ khẽ lật mình, còn tiếng ngáy o o thì ngưng lại trong giây lát rồi lại tiếp tục vang lên.

Lý Vân đang đứng rất gần giường. Ánh mắt cô ta thoáng sầm lại, chầm chầm bước sát lại mép giường, rồi vươn tay khẽ lật lớp ga giường lên.

Dư Tô và Vinh Huy trao đổi ánh mắt với nhau, rồi mỗi người chia ra kiểm tra một chỗ, cẩn thận tìm kiếm đầu mối.

Không biết liệu có phải Lý Nhị nằm trên giường cảm giác được không mà cứ ngủ không yên, lúc thì trở mình khi lại đạp chăn, thậm chí còn liên tục lẩm bẩm nói mơ.

Thấy hắn như vậy, ba người chơi không thể không đặt phần lớn sự chú ý lên Lý Nhị.

Khi này, những người trong phòng không hề để ý thấy Trương Tam và Anh Què đã biến mất tự bao giờ.

Cứ thế cho đến lúc có tiếng kêu thảm thiết bất chợt cất lên, cùng với đó nghe có tiếng "tõm" từ nhà vệ sinh vọng lại.

Các người chơi sửng sốt trong giây lát rồi bắt đầu lao ra khỏi cửa, chạy thẳng tới nhà vệ sinh!

Con đường nhỏ dẫn đến nhà vệ sinh chật hẹp chỉ đủ một người đi, Lý Vân chạy ngay đầu, cũng là người đầu tiên tới nơi.

Nhà vệ sinh kiểu cũ ở nông thôn thuộc dạng bên dưới xây hầm phân, bên trên lát mấy tấm ván đề đặt chân ngồi xổm, còn dưới lớp ván chẳng hề có thứ gì che đậy ngăn cách, liếc mắt thôi đã thấy đống chất thải phía dưới.

Lúc này, Trương Tam đã chẳng còn trong nhà vệ sinh nữa rồi, chỉ còn thấy chiếc gậy bị vứt chỏng trơ trên mặt đất. Ba người chơi vừa đuổi theo tới nơi nhìn theo hướng chiếc gậy, thấy một kẻ đang nổi nửa người trong hầm phần... không, nên gọi đó là một thi thể thì đúng hơn.

Thi thể nọ chỉ còn nửa cái đầu và một cánh tay thò ra khỏi đám chất thải, hầu hết cơ thể đều đã chìm ngập xuống. Mặt cái xác bị dây bắn chất thải, khó có thể nhìn ra được dung mạo.

Dù là vậy, ba người chơi còn lại vẫn rõ mồn một kẻ đang bị vùi dưới hầm phân chính là Anh Què.

Chỉ mất chừng chưa tới mười phút để có thể nhìn rõ toàn cảnh trước mắt. Vinh Huy hé miệng, vừa định nói gì thì đột nhiên cơn choáng váng đã ập thẳng vào não bộ cả ba.

Mở mắt ra, bọn họ đã thấy mình lại trở về phòng. Tia nắng le lói lọt vào từ khung cửa sổ bé tẹo, trời đã sáng rồi, vậy là buổi đêm thứ ba đã kết thúc như vậy.

Trong phòng chỉ còn lại bốn người.

Lý Vân ngoái đầu nhìn Dư Tô. Dư Tô cũng cùng ngước nhìn thẳng cô ta, cười nói: "Không ngờ cô nói đúng thật. Anh ta lợi dụng manh mối giả Anh Què tạo ra hôm trước, khiến tôi cứ ngỡ những đầu mối tìm được khi trời sáng chắc chắn đều là giả, không ngờ rằng..."

"Hai người tìm được gì vậy?" Vinh Huy hỏi.

Trước đó Lý Vân chẳng hề đề cập tới chuyện chiếc cúc, Dư Tô cũng không nói gì, vậy nên tới giờ Vinh Huy vẫn không hay biết.

Dư Tô kể vắn tắt lại chuyện mình và Lý Vân tìm được chiếc cúc ra sao. Vinh Huy nghe xong bèn gật đầu, đáp: "Anh ta cố ý để lộ đầu mối, khiến chúng ta nghĩ thân phận của người chơi ma không thể bị phơi bày một cách dễ dàng như vậy. Như vậy mọi người cũng sẽ buông lỏng cảnh giác với anh ta phần nào."

"Lúc chiều tôi còn bảo Lý Vân rất có thể manh mối tìm được khi trời còn sáng sẽ là giả. Nào ngờ chiếc cúc lại là thật..." Dư Tô nhìn Trương Tam: "Chỉ là tôi vẫn rất tò mò, không biết anh ta lừa Anh Què đi xa tới nhà vệ sinh thế nào? Với tốc độ của hai người họ chỉ e tới nhà vệ sinh cũng mất đến hai ba phút rồi."

Vinh Huy cau mày gật đầu. Anh ta liếc nhìn Lý Vân rồi thì thầm: "Nếu biết người chơi ma là Trương Tam rồi thì đáng lý khi ấy phải gọi cả anh ta vào chứ."

"Anh Què mà cứ đứng ngoài cửa thôi thì đã chẳng làm sao." Dư Tô nói: "Vậy nên cũng chẳng trách chúng ta không gọi Trương Tam vào phòng được, ai hiểu tại sao anh ta lại đi cùng Trương Tam chứ?"

Cô hất hàm hướng về phía Trương Tam, bất lực cất giọng: "Giờ có nói thì cũng đã muộn rồi. Anh Què cũng đã chết, xem ra nhiệm vụ của người chơi ma đêm nay đã thành công rồi, chúng ta gọi Trương Tam dậy thôi?"

Vinh Huy ngồi khá gần Trương Tam, bèn đứng dậy lay vai anh ta mấy cái, Trương Tam cũng choàng tỉnh ngay.

Trương Tam ngồi dậy, ngơ ngơ ngác ngác nhìn ba người hồi lâu, rồi mới kinh ngạc cất lời: "Lần này là... tôi sao? Tôi đã giết Anh Què rồi?"

"Hơn nữa anh còn đẩy xác người ta vào hố phân nữa kia."

"..." Trương Tam cười khan: "Tôi không nhớ mà, sao tôi có thể làm ra cái việc như vậy được?!"

Vinh Huy vỗ vai anh ta rồi quay đầu nhìn Dư Tô, Lý Vân, chầm chậm cất lời: "Giờ chỉ còn ba chúng ta thôi."

Dư Tô và Vinh Huy đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt cả hai đều nặng nề vô cùng.

Dư Tô trầm giọng: "Chỉ tiếc là đến giờ ta vẫn chưa tìm được cách hoàn thành nhiệm vụ."

"Có lẽ không còn cách nào khác." Lý Vân cất lời: "Chỉ có một cách giúp ta chiến thắng màn chơi này... Đó là sống đến cùng."

Những thớ cơ trên gương mặt bị phá hủy chẳng ra hồn người của Vinh Huy bỗng chợt co giật: "Không, không thể như vậy... Ý cô là màn chơi này chỉ có một người được sống?"

Dư Tô cau mày, không nói gì.

Trong mắt những người chơi không rõ tường tận quy tắc là Lý Vân và Vinh Huy, kẻ đóng vai oan hồn sau khi hoàn thành nhiệm vào nửa đêm đã không thể trở về hiện thực ngay lập tức, hơn nữa còn quên mất tất thảy những chuyện đã diễn ra trong đêm, trở lại với vai trò một người chơi bình thường.

Cũng có nghĩa là từ đầu màn chơi đến giờ, chỉ những người đã chết mới có thể trở về hiện thực.

Theo như tình huống hiện giờ, trong bốn người chơi còn lại chỉ có mình Trương Tam là đáng tin. Ba người còn lại ắt sẽ có một kẻ là oan hồn, người chơi ma đó sẽ tiếp tục giết người, rồi lại trở về với vai đồng đội của họ...

Cứ theo một vòng tuần hoàn như vậy, cuối cùng sẽ chỉ còn một người chơi đã từng làm ma, và một người chơi bình thường. Người chơi thường này cũng có thể đã từng sắm vai oan hồn rồi, nhưng hiện giờ bọn họ đang nghiêng về phương án một người sẽ không thể liên tiếp làm ma hai lần. Tuy vậy, khi chỉ còn dư lại hai kẻ đã từng làm ma thì vòng chơi mới vẫn buộc phải bắt đầu, một hồn ma mới sẽ được chỉ định.

Vậy thì kẻ cuối cùng vào vai oan hồn sẽ là người sống sót duy nhất.

Không khí trong phòng như đông cứng lại, gương mặt bốn người chơi xám ngoét, mà kẻ có vẻ mặt khó coi nhất lại chính là Trương Tam.

Gương mặt anh ta lúc này còn rúm ró hơn cả khi bị tủ đè trúng vết thương: "Nếu cứ tính như vậy thì chẳng phải người đã vào vai hồn ma như tôi...

"Cũng chưa chắc?" Vẻ mặt Dư Tô nặng nề, cô cất lời: "Tôi chưa từng thấy nhiệm vụ nào chỉ cho phép một người sống sót. Mọi người có từng gặp bao giờ chưa?"

Vinh Huy không nói tiếng nào. Lý Vân cũng thôi không buồn nhìn, rũ mắt xuống.

Giây lát sau, Trương Tam hạ giọng: "Chưa thấy không có nghĩa là không tồn tại..."

Trương Tam còn chưa dứt lời bên ngoài đã thấy có tiếng bước chân vang lên. Một ngày mới đã đến, bọn họ lại có thêm nhiệm vụ mới.

Bọn họ vẫn tiếp tục ngồi xe van vào thành phố từ sáng tinh mơ, nhưng hôm nay lại được đưa về hơi muộn, đến tận hơn sáu giờ mới tới nơi.

Là do ba tên bảo kê đã bị người ta lôi ra đánh ngoài đường.

Những khi không có dịp lễ tết tụ họp lớn, đám ăn mày sẽ được chia ra làm hai nhóm, xin ăn ở hai địa điểm khác nhau. Lưu Ngũ, Mã Tứ và Lý Nhị tiếp tục đưa các NPC đến nơi cũ, nhưng lúc chiều khi gọi bọn họ lên xe van trở về, lại có một đám đàn ông cầm gậy từ đâu xộc ra. Mấy kẻ này chẳng nói lời nào mà giơ gậy xông vào ngay lập tức.

Bọn họ gây gổ để cướp địa bàn. Vì đã có chuẩn bị trước, người lại đông nên đám bảo kê bị đánh cho bầm dập mặt mũi, không thể phản kháng nổi.

Nhưng đám bọn họ còn có "anh Long" đứng đằng sau. Bọn họ gọi một cú điện thoại, lúc sau đã có người kéo đến cứu trợ.

Sau đó phía bên anh Long còn phải đàm phán với kẻ cầm đầu phe bên kia, rồi tới bệnh viện kiểm tra vết thương, giải quyết mớ việc này tốn rất nhiều thời gian. Đến người đưa bọn họ về cũng là hai kẻ lạ mặt cùng cặp bảo kê còn lại.

Sau khi đưa đám ăn xin trở về, hai kẻ lạ mặt nọ cũng rời đi ngay, chỉ còn cặp bảo kê trước đó cùng Mã Tứ phụ trách trông coi đám người lưu lại.

Lưu Ngũ, Lý Nhị mà Mã Tứ đều bị thương, hôm nay chỉ đành để hai người bọn họ nhận việc. Hai kẻ này xem chừng khá cáu kỉnh, cũng chẳng có tâm trạng mà để đám ăn mày nhàn nhã đi dạo. Vừa về tới nơi bọn chúng đã đẩy thẳng đám ăn mày vào nhà rồi khóa chặt cổng lại.

Các người chơi im lặng ngồi trong phòng gặm bánh bao. Hồi lâu sau Vinh Huy mới cất lời: "Chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Lý Vân không nói tiếng nào, Trương Tam thì cười lạnh: "Thôi cứ ngủ luôn đi, dù sao chúng ta cũng chỉ có thể đợi người chơi ma đến giết thôi. Dù sao cũng chẳng có cách hoàn thành nhiệm nào khác. Đêm nay mọi người cũng đừng ra ngoài, cứ ngồi đây chờ hết cả đêm đi, tôi muốn thử xem rốt cuộc sẽ có chuyện gì xảy ra!"

"Đêm nay anh định ngủ thật à?" Dư Tô nhìn anh ta, nở một nụ cười lạnh nhạt: "Chưa chắc đâu?"

Trương Tam ngồi phịch xuống, nhìn Dư Tô chòng chọc: "Cô có ý gì?"

"Đừng cãi nhau nữa!" Vinh Huy lúng búng kêu lên rồi chầm chậm nói: "Mọi người ở đây đều không ngu. Đã ba ngày trôi qua rồi, chỉ chốc lát thôi là đến đêm thứ tư. Tôi nghĩ chắc mọi người cũng chưa từng gặp màn chơi nào không có manh mối phải không? Vậy nên... có thể phỏng đoán của Lý Vân là chính xác."

Dư Tô ngồi dựa vào tường, chiếc bánh bao trong tay bị cô xé mất từng chút một. Dư Tô nhìn đống vụn bánh lom lom, nói: "Vậy nên mới có người định ra tay trước khi hồn ma tiếp theo xuất hiện."

Nói xong, cô ngước mắt lướt qua ba người chơi, rồi lại tiếp tục buông tầm nhìn.

Trương Tam tức giận đến bật cười: "Cô nhìn tôi làm gì? Ý cô là tôi định giết mấy người chứ gì? Chân cẳng tôi thế này thì làm gì được?!"

Lý Vân khẽ ngẩng đầu kề lên bức tường rắn chắc phía sau. Cô ta khe khẽ thở dài, nói: "Im mồm đi, đó cũng chỉ là một giả thiết thôi. Vẫn bắt buộc phải tìm manh mối."

Dư Tô quay đầu nhìn cô ta, lòng thầm nghĩ tới tận giờ này ắt hẳn Lý Vẫn cũng đã mệt mỏi.

Trương Tam nguýt Dư Tô một cái, chẳng buồn cất lời.

Sau khi đêm buông, các người chơi lại bắt đầu một cuộc tìm kiếm mới vừa lê thê tốn thời gian lại vừa nhạt nhẽo vô vị.

Nhưng lần này lại không giống với trước kia.

Nơi các người chơi bắt tay vào tìm kiếm trước tiên là phòng ngủ của Lưu Ngũ. Đêm nay căn phòng này bị bỏ trống, còn phòng Lý Nhị lại có người. Bình thường hai tên bảo kê nọ sẽ ngủ trong căn phòng cạnh bếp, nhưng hôm nay Mã Tứ vắng mặt nên một tên sẽ vào phòng Lý Nhị ngủ.

Các người chơi đã từng kiểm tra phòng Lưu Ngũ vài lần, thậm chí còn quen luôn với thứ mùi hôi ghê người trong phòng hắn ta rồi.

Lý Vân là người tiến vào đầu tiên, cô ta bắt tay vào tìm kiếm từ bên giường.

Dư Tô cùng Vinh Huy kẻ trước người sau bước vào, Trương Tam thì chống gậy đi cuối hàng.

Vinh Huy vừa định bắt đầu kiểm tra đã thấy Dư Tô khẽ kéo mình. Đương lúc Vinh Huy ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, Dư Tô đã trỏ về hướng bên giường Lưu Ngũ.

Vinh Huy quay sang nhìn, trong mắt vẫn đầy vẻ ngờ vực.

Dư Tô mấp máy môi nhưng lại không thốt nên lời. Sau đó dường như cô cũng bỏ luôn ý định nói thành tiếng mà quay đi kiểm tra phía tủ đồ.

Cũng vì thế mà Vinh Huy càng thêm ngờ vực. Thấy Dư Tô bỏ đi, anh ta cũng chẳng dám hỏi thẳng mà chỉ có thể đè chặt sự nghi ngờ trong lòng mà tìm đến nơi khác lục soát.

Sau khi kiểm tra xong xuôi, rời khỏi phòng Lưu Ngũ, Vinh Huy cố tình tuột lại phía sau, thì thầm hỏi Dư Tô đi cuối đoàn: "Có chuyện gì vậy?"

Lý Vân đi phía trước nhất khựng lại, rồi quay đầu nhìn bọn họ.

Dư Tô lắc đầu, không nói tiếng nào.

Vinh Huy lại càng cảm thấy bất thường hơn. Anh ta kéo Dư Tô lại, thấy Lý Vân đã đi khuất một đoạn rồi mới hỏi tiếp: "Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

Khi này Dư Tô mới hạ giọng trả lời: "Anh không để ý à, trước giường Lưu Ngũ có một con dao gọt hoa quả."

Vinh Huy ngẩn ngơ một lát mới nhớ ra.

Đúng thực nơi đó có một con dao gọt hoa quả. Nhưng giờ... đã biến mất rồi.

Điều quan trọng nhất, Lý Vân chính là người tiến vào phòng đầu tiên, vừa vào đã bước thẳng tới bên giường.

Cô ta hoàn toàn có thể nhân cơ hội này để lấy mất con dao! Dù sao một con dao gọt hoa quả thôi cũng chẳng mấy lớn, có thể dễ dàng giấu đi được!

Tại sao cô ta phải giấu con dao? Nguyên do đã quá rõ ràng rồi.

Theo như tình hình hiện giờ, rất có thể màn chơi sẽ chỉ để lại đường sống cho một người. Thậm chí tới Trương Tam cũng bắt đầu nảy ra suy nghĩ ra tay trước với mọi người! Về phần Lý Vân cũng lén lút giấu dao trong người...

Anh ta ngập ngừng: "Đêm nay... không chỉ có một hồn ma..."

"Đi thôi, phải bám sát theo cô ta." Dư Tô bất lực thở dài rồi bước khỏi phòng.

Lúc này Lý Vân cũng đã tới gian phòng chính giữa, đang đưa tay đẩy cửa ra vào. Vì bên trong có người ngủ nên động tác của cô ta vô cùng nhẹ nhàng.

Trương Tam đang chống gậy lê từng bước. Vì đêm nay mọi người đều nặng nề bực dọc nên không ai đỡ anh ta. Vậy nên Trương Tam cũng không dám bước lại gần, chỉ sợ mình phát ra tiếng động lớn đánh thức người trong phòng.

Rất nhanh sau đó Lý Vân đã mở được cửa, tiến vào phòng.

Vinh Huy đưa mắt nhìn Dư Tô rồi cũng bước vào theo.

Trương Tam đương nhiên không thể vào phòng. Còn về phần Dư Tô thì chỉ chầm chậm bước mấy bước lại gần cửa chứ không tiến hẳn vào.

Lúc này, Lý Vân vốn đã bước đến giữa phòng lại đột nhiên đứng sững lại, quay đầu nhìn Vinh Huy rồi thì thầm: "Nếu tôi đoán không nhầm thì hồn ma đêm nay chính là cô Linh Tử cụt tay kia."

Vinh Huy sửng sốt: "Tại sao? Đêm mới bắt đầu thôi mà, sao cô có thể chắc chắn đó là Linh Tử?"