Trò Chơi Chết Chóc

Chương 77




Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

Giây phút này, dường như cả không gian đã ngưng đọng lại.

Phong Đình vừa dứt lời, chiếc bút trong tay bọn họ đã chợt run run, tất cả mọi người đều thấy rõ cơn rung động từ chiếc bút truyền tới nơi đầu ngón tay mình.

Nếu thật sự có người đang điều khiển chiếc bút, sau khi mọi người đã hỏi xong hết phần của mình, kẻ này chắc chắn sẽ cảm thấy nhẹ nhõm, thả lỏng mất cảnh giác. Lúc này Phong Đình lại bất ngờ đưa ra một câu hỏi oái ăm, kẻ kia hẳn sẽ hoảng hốt mà lộ ra những sơ hở nhỏ.

Mà điều khiến bọn họ càng thêm chắc chắn ván Bút Tiên có vấn đề, đó là phải mất hai ba giây chiếc bút mới dịch chuyển, vẽ một vòng tròn bao quanh chữ "Đúng".

Chỉ hai, ba giây này thôi cũng đã đủ rồi.

Dư Tô nhìn Ngô Băng chằm chằm, Vương Đại Long dùng ánh mắt khóa chặt lấy Chung Liêm, nhưng không hề thấy vẻ chột dạ trên gương mặt hai người.

Không nhìn ra được rốt cuộc kẻ đó là ai, nhưng chắc chắn là phải có. Mà hai kẻ này lại là đồng đội của nhau.

Trông tình hình này, có vẻ mối quan hệ giữa Ngô Băng và Chung Liêm chưa nảy sinh mâu thuẫn. Hoặc là kẻ phản bội không nói cho đồng đội thân phận của mình, hoặc là bọn họ đã thỏa thuận, thống nhất ý kiến với nhau.

Nếu không, chỉ cần người cùng phe với bọn họ chủ động tố giác, kẻ phản bội đã bại lộ thân phận từ lâu.

Tóm lại, tình huống hiện giờ cũng đã rất rõ ràng rồi, các người chơi chìm vào im lặng trong vài giây ngắn ngủi.

Ngô Băng cất chất giọng mềm mỏng: "Câu hỏi này kỳ lạ quá, dù có hỏi cũng không có được kết quả mình muốn. Như vậy chẳng phải hỏi cũng bằng không sao? Có còn ai có câu hỏi khác không?"

Vẻ mặt cô ta không chút khác biệt so với lúc thường ngày, trông vừa nhu nhược lại vừa vô tội.

"Nếu không ai muốn hỏi nữa thì chúng ta mau kết thúc trò chơi đi thôi."

Những người khác, bao gồm cả Chung Liêm đều không nói một lời, rồi sau đó màn chơi Bút Tiên hôm nay kết thúc trong tiếng đọc lời chú tiễn Bút Tiên của một mình Ngô Băng.

Tới lúc này Dư Tô mới quay đầu nhìn người phụ nữ bị trói bên cạnh.

Người phụ nữ đã sợ tới bất tỉnh, bà mất hết sức lực, mệt mỏi gục đầu xuống vai, dưới đất còn thấy lấm tấm mấy giọt nước.

Chung Liêm nói: "Cởi trói rồi để bà ấy lại đây, chúng ta về nghỉ ngơi đã, sáng mai là biết kết quả."

Vương Đại Long bước lại, cởi dây trói cho quản lý ký túc, Dư Tô suy nghĩ một lát rồi cầm bút viết trên mặt giấy năm chữ: "GIẾT NGƯỜI ĐỀN MẠNG, TỪ."

Sau đó, cô nhét tờ giấy vào áo người phụ nữ nọ.

Làm xong, cô bèn nhìn Ngô Băng, nói: "Có tờ giấy này rồi, ngày mai gọi điện cho bác cả cô, chắc hẳn ông ta sẽ đồng ý tới trường."

Ngô Băng cười, gật đầu nói: "Chắc là sẽ ổn, cô thông minh quá!"

Đám người chơi quay gót về ký túc, lúc này khi Dư Tô trở về phòng mình, trong phòng lại không còn vẻ vắng lặng trống hoác như đêm qua.

Vừa bước tới cửa cô đã thấy bên trong có ánh đèn mờ mờ, sau khi khẽ khàng mở cửa bước vào, cô trên chiếc giường phía tay trái quay đầu vào lô gia, có chiếc đèn bàn đang lập lòe ánh sáng. Một cô gái trẻ tuổi đang tựa vào gối, tay cầm di động, ngón tay cứ gõ tanh tách, có vẻ như đang chơi game.

Nhờ thị lực vượt trội của mình mà Dư Tô thấy rõ hai chiếc giường còn lại cũng có người, nhưng bọn họ đều đã ngủ mất rồi, chỉ có đầu lộ ra khỏi lớp chăn.

Dư Tô rón rén bước tới nhà vệ sinh, lúc đi ngang qua giường cô gái đang còn thức, cô này mới nhìn Dư Tô, rồi dùng giọng điệu như bậc bề trên gọi Dư Tô: "Đứng lại."

Dư Tô ngừng bước, ngẩng đầu nhìn cô ta.

Cô gái này buông điện thoại xuống, ngồi thẳng dậy. Dư Tô cúi đầu nhìn cô ta, thấy cô gái này nở một nụ cười kỳ quái, chất đầy vẻ châm chọc, thậm chí còn hiển hiện niềm vui sướng quái lạ: "Công chúa nhỏ, hôm qua cô ở một mình một phòng thấy thế nào, chưa sợ chết khiếp à?"

Dư Tô nhớ là trong điện thoại, nữ nhà báo nọ có nói Điền Tinh rất nhát gan, chắc vì nguyên do này mà cô gái trước mặt mới không thích Điền Tinh?

Dư Tô không buồn cãi nhau với cô ta, dù sao cô cũng chẳng phải Điền Tinh.

Cô ừ một tiếng rồi bước vào nhà vệ sinh.

Ngoài phòng có hai người đang ngủ, Dư Tô không dám mở nước tắm mà chỉ lau qua người rồi ra ngay.

Cô gái kia vẫn còn đang chơi game, lúc Dư Tô bước qua, cô ta không thèm nể nang mà hừ lạnh một tiếng.

Khéo thế nào mà giường Dư Tô lại liền với giường cô gái kia. Dư Tô vừa bò lên giường xong, cô gái nọ đã nghếch mắt lườm cô từ xa, nói mỉa: "Bình thường thấy cái gì cũng sợ cuống cả lên, quyến rũ cả một đám đàn ông, thế mà giờ một mình ngủ một phòng mà không sợ chết khiếp à?"

"..." Cô gái này không có chuyện gì khác để làm sao, cứ chơi game của mình đi không được à?

Dư Tô thấy cô gái này hơi ấu trĩ, đối diện với cô ta, Dư Tô lười đến mức chẳng buồn đáp trả, nhưng cô ta lại vẫn cứ thấp giọng cười cợt chế giễu.

Dư Tô mở di động, thấy có rất nhiều tin nhắn mới đến từ nhóm chat nhỏ.

Bạch Thiên: "Dư Tô, mai cô mang dao cho tôi mượn."

Vương Đại Long: "Cậu định làm gì?"

Bạch Thiên: "Giết kẻ phản bội, kết thúc trò chơi."

Vương Đại Long: "Cậu biết kẻ phản bội là ai?"

Bạch Thiên: "Bọn họ là một đội, giết cả hai là được mà?"

Vương Đại Long: "Đại ca ơi, anh bình tĩnh lại giúp tôi với. Nhiệm vụ lần này là đưa người đến cho Từ Oánh báo thù, nhưng chúng ta vẫn chưa biết liệu có phải người chơi còn sống đưa mục tiêu nhiệm vụ của mình tới là được không, nếu không phải, vậy ta giết bọn họ rồi, không còn ai lừa được người thân họ tới đây nữa, như vậy ta mất nhiều hơn được."

Phong Đình: [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]

Bạch Thiên, Vương Đại Long:???!!!

Dư Tô mở ảnh ra, trong đầu xuất hiện một hàng dấu hỏi. Đây là cái quỷ gì vậy?

Đây là hình chụp màn hình đoạn chat riêng, đoạn chat này được chụp từ máy Phong Đình, người nhắn tin với anh là Ngô Băng.

Ngô Băng: "Anh Ngụy, anh ngủ chưa? Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh."

Phong Đình: "?"

Ngô Băng: "Không làm phiền anh và bạn gái nói chuyện với nhau chứ?"

Phong Đình: "Bạn gái?"

Ngô Băng: "À, hôm nay Điền Tinh bảo em hai người là người yêu, chẳng lẽ không phải sao?"

"..." Đọc tới đây, Dư Tô cảm thấy hôm nay quả là một ngày tồi tệ cùng cực.

Phong Đình: "Cô có chuyện gì không?"

Ngô Băng: "Thật ra em muốn hỏi anh đã tham gia Hội nhóm nào chưa."

Phong Đình vẫn chưa trả lời cô ta, anh chụp màn hình toàn bộ đoạn chat này rồi gửi cho cả nhóm.

Vương Đại Long nói: "Sếp, anh trả lời cô ta mau lên đi!"

Bạch Thiên: "Hai người yêu nhau từ bao giờ vậy?"

Dư tô: "Tôi chưa từng nói như vậy! Là cô ta bịa ra đấy!"

Phong Đình: "Cũng đã đính hôn rồi còn gì, đâu phải là bạn gái, phải không hả hôn thê?"

Vương Đại Long: "Chúng ta bàn chuyện nghiêm túc đi được không!"

Dư Tô: "Rốt cuộc cô ta định làm gì? Cô ta tỏ ý như vậy, có vẻ không phải kẻ phản bội? Có phải cô ta cố ý không?"

Một người chơi phải đối địch cùng bốn người trong nhiệm vụ nào có thể có lòng dạ mà mời gọi người ta tham gia Hội? Vậy nên lúc này cô ta tỏ ý tuyển thành viên là vì muốn mọi người nghĩ bọn họ cùng một phe sao?

Phong Đình im lặng hồi lâu, chừng vài phút sau mới lại gửi thêm một bức ảnh mới.

Ngô Băng nói: "Hội của tôi rất lớn, có rất nhiều người chơi cũ, kinh nghiệm phong phú, nếu tham gia anh sẽ được hưởng rất nhiều phúc lợi."

Phong Đình trả lời: "Sống sót sau nhiệm vụ này đã rồi hẵng nói."

Ngô Băng nói: "Cũng phải, vậy em không làm mất thời gian của anh nữa, nếu mai anh suy nghĩ xong thì cứ nói với em một tiếng nhé. Ngủ ngon nhé anh Ngụy."

Vương Đại Long nói: "Chậc chậc, anh Ngụy à ~. Sao cô ta không tới tìm tôi nhỉ?"

Bạch Thiên: "Tại anh xấu."

Vương Đại Long: "Cậu thì đẹp, người ta tìm cậu chắc?"

Bạch Thiên: [Hình ảnh]

"..." Đúng là tìm cả cậu ta thật.

Đoạn mở đầu giống hệt như tin nhắn gửi cho Phong Đình khi nãy, chỉ thay anh Ngụy bằng anh trai. Tin nhắn của Ngô Băng cũng mới chỉ gửi gần đây, có lẽ sau khi nói chuyện với Phong Đình xong cô ta mới tìm đến Bạch Thiên, có lẽ do sợ không cẩn thận nhắn nhầm người.

Nhưng trong cuộc trò chuyện này lại không nhắc đến Dư Tô.

Bạch Thiên còn chưa trả lời, chỉ tích tắc sau Vương Đại Long cũng đã nhận được tin nhắn.

Anh ta tán nhảm cùng Ngô Băng rất lâu, Ngô Băng gọi anh ta là anh lớn ơi, anh ta bèn gọi người ta là em gái nhỏ, không biết vẻ mặt của Ngô Băng sau màn hình điện thoại đang ra sao.

Sau khi bọn họ nói chuyện xong, Dư Tô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng chat cùng Ngô Băng, nhưng đợi mười phút rồi mà vẫn không có động tĩnh gì.

Vương Đại Long: "Có vẻ cô là xấu nhất ở đây."

Dư Tô không còn lời gì để phản bạc, cô buông điện thoại, trong lòng thầm nghĩ, rốt cuộc Ngô Băng có ý gì đây?

Hẳn là Ngô Băng không ngờ rằng bốn người bọn họ đều là đồng đội, khi nãy cô ta cũng chỉ lôi Dư Tô ra để thăm dò Phong Đình, còn với Bạch Thiên và Vương Đại Long thì không hề đề cập đến cô.

Giờ đột nhiên lại nhắn tin cho ba người họ, liệu có phải cô ta đang muốn mượn việc tuyển thành viên cho Hội để gây dựng niềm tin với họ không?

Di động của Dư Tô rung lên, Phong Đình gửi tin nhắn đến: "Tình hình hiện tại rất có lợi cho chúng ta, cho dù hai bọn họ đều là kẻ phản bội đi chăng nữa, thì cũng là hai đấu với bốn, bọn họ không đánh lại được chúng ta, chỉ cần chúng ta đừng tách nhau ra là được."

Vương Đại Long nói: "Giờ tôi đang thắc mắc một vấn đề này, ví dụ hôm nay tôi mang cô nghiên cứu sinh kia đến, để Từ Oánh báo thù thành công, vậy trong màn chơi tối mai nếu không có ai đưa được mục tiêu nhiệm vụ tới, tôi vẫn sẽ được tính trong số người chơi bị Bút Tiên chọn giết ngẫu nhiên sao?"

Hiện giờ những người chơi khác cũng đều không rõ câu trả lời.

Lúc này, bọn họ đang có hai vướng mắc sau đây, vấn đề Vương Đại Long đưa ra chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là điều mà Bạch Thiên và Vương Đại Long đã bàn đến khi nãy.

Nếu bọn họ giết luôn cả Ngô Băng và Chung Liêm, liệu cục diện màn chơi sẽ thành ra thế nào?

Nếu mỗi người chơi còn sống đưa một mục tiêu nhiệm vụ đến là đủ, vậy dù giết hai kẻ này, Dư Tô và đồng đội vẫn có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng nếu trừ kẻ phản bội ra, mỗi người chơi tham gia nhiệm vụ đều phải đưa một NPC tới thì chuyện sẽ lại thành ra phiền phức.

Đặc biệt là ngoại trừ Vệ Nghị, hiện giờ còn có Mã Duy Duy đã thiệt mạng, vai diễn của cô ta là gì, hiện vẫn chưa ai rõ, càng đừng nói tới việc tìm được mục tiêu của Mã Duy Duy.

Vậy nên đề nghị giết sạch cả Ngô Băng lẫn Chu Liêm của Bạch Thiên tạm thời không thể thực hiện.

Phong Đình nói: "Ít ra manh mối lá di thư cũng hoàn toàn không có vấn đề gì, vậy nên đêm nay không người chơi nào phải chết, ngày mai chúng ta tiếp tục tìm manh mối, giờ mọi người ngủ đi."

Lá di thư của Từ Oánh là do Dư Tô và Ngô Băng cùng tìm ra, trên mặt giấy có vết nước mắt khô đã rất cũ, căn ký túc lại phủ kín tro bụi, nếu có kẻ động tay động chân trước khi Dư Tô tới nơi, nhất định sẽ để lại những dấu vết khó lấp liếm đi đâu được, vậy nên chắc chắn bức di thư này là thật.

Đã vậy, điều kiện hoàn thành nhiệm vụ mà bức di thư đưa ra cũng là thật.

Hơn nữa, trong Trò chơi Bút Tiên tối nay, không có người chơi nào nhìn thấy hồn ma của Từ Oánh. Còn quản lý ký túc lại sợ đến bất tỉnh nhân sự.

Như vậy, người phụ nữ phải chết đêm nay đã có thể giúp các người chơi sống thêm một ngày rồi.

Vì vậy mà đêm nay Dư Tô ngủ rất ngon, sáng ngày hôm sau, cô bị cuộc trò chuyện của ba cô gái trong phòng đánh thức.

Ba cô gái nọ ngồi trên giường mình, đang thảo luận gì đó, Dư Tô nghe vài câu mới biết tin quản lý ký túc nhảy lầu tự sát đã bị truyền khắp diễn đàn trường rồi.