Trò Chơi Chết Chóc

Chương 56




Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

Ban đầu Tóc Đỏ cũng chỉ thuận miệng đề xuất ý kiến, nhưng sau đó cả đám người chơi cùng bàn bạc một hồi, cuối cùng quyết định sẽ thử cách này xem sao.

Trước tiên, bọn họ cùng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, thấy Lưu Mãnh và người đàn ông vừa tới báo tin bỏ đi, trong tiệm chỉ còn hai tên bảo kê ở lại trông chừng các cô gái.

Sau khi đã nắm chắc được tình huống, mọi người bèn bắt tay vào hành động.

Căn phòng bọn họ ở chỉ có một chiếc giường đơn, khung cửa sổ đằng sau giống hệt như tiệm làm đầu của Vương Thu Mai, bị chắn kín bởi từng lớp ván gỗ. Bọn họ bèn bẩy đinh ra nhìn thử, quả thực bên ngoài được dựng song sắt chống trộm.

Ban đầu bọn họ cũng chẳng nghĩ mình đơn giản có thể chạy thoát qua cửa sổ. Chuyện ngoài cửa có song sắt chống trộm cũng hoàn toàn nằm trong dự liệu của các người chơi.

Dư Tô và Trương Dịch nhận việc cắt ga trải giường, bọn họ dùng con dao găm Kim Cập của Dư Tô cắt lớp ga ra từng mảnh dài rồi vặn lại thành sợi, biến tấm ga thành một cuộn dây thừng tương đối chắc chắn.

Kim Cập là phần thưởng nhiệm vụ, trong tay kẻ khác nó chỉ là một con dao găm hết sức bình thường, chỉ khi được Dư Tô kiểm soát mới có thể trở thành đạo cụ có khả năng đặc biệt. Vậy nên Dư Tô chẳng e dè sử dụng dao găm Kim Cập trước mặt người khác, thậm chí còn không ngại cho người ta mượn.

Bọn họ cạy chừng mười chiếc đinh từ đống ván gỗ ra. Tấm ván vốn được đóng chằng chịt những đinh, nếu không chú ý thì bọn họ có lén bẩy mấy cái ra cũng chẳng ai hay biết.

Mười giờ trưa, cuối cùng cánh cửa được đóng kín lại suốt nửa ngày trời cũng được mở ra.

Tóc Đỏ lệ rơi đầy mặt, ngồi phịch dưới đất, áo quần lộ ra phân nửa, nhìn tên đàn ông mới mở cửa, gọi một tiêng "Anh ơi" với chất giọng đầy dịu dàng.

Anh ta vừa bị đinh đâm, ban nãy Mắt Híp lấy đinh ghì mạnh lên tay anh ta, máu từ vết thương cứ ròng ròng chảy ra.

Người vừa mở cửa là một tên đàn ông mặc áo ba lỗ đen, đây chính là kẻ ban sáng vừa hỏi Lưu Mãng liệu có ma thật không.

Thấy tình cảnh trong phòng, hắn ta sững sờ, hỏi: "Có chuyện gì đấy?"

Tóc Đỏ quệt nước mắt, nói: "Chúng nó mắng em, bảo em là đồ lẳng lơ đê tiện, còn định đánh em, em không muốn bị giam chung một phòng với chúng nó đâu. Anh ơi, em xin anh đấy, anh nhốt em vào một phòng riêng đi, hu hu hu hu..."

Khóe miệng người đàn ông nọ giật giật, hắn ta khẽ ho rồi vứt một túi bánh bao không nhân lớn vào phòng, nói: "Tao lấy đồ ăn cho chúng mày rồi, hôm nay ăn cái này."

Nói xong, hắn ta định quay người bỏ đi, nhưng lúc quay đầu lại thấy Tóc Đỏ đang mong ngóng nhìn mình, hắn không khỏi khựng chân, trỏ anh ta mà nói: "Mày theo tao ra ngoài!"

Tóc Đỏ lồm cồm bò dậy, vừa lau nước mắt vừa thầm liếc mắt ra hiệu với những người chơi khác.

Sau khi được mang ra ngoài, anh ta bị đưa vào nhốt chung phòng cùng Yến Yến.

Trước khi tên đàn ông kia bỏ ra ngoài, anh chàng tóc đỏ còn ôm tay hắn rối rít cảm ơn, một câu anh hai câu anh ngọt sớt.

Tới đây, bước đầu tiên của kế hoạch coi như đã thành công.

Trước lúc cửa phòng được khóa lại, các người chơi để ý thấy lúc này chỉ có một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế xoay ngoài phòng lớn, tính thêm cả tên mặc áo ba lỗ đen mang thức ăn tới, ở đây tổng cộng chỉ có hai người đàn ông, trùng khớp với tình hình khi nãy bọn họ nghe ngóng được.

Đương nhiên là hôm nay đám người Lưu Mãng hết sức bận rộn, vừa phải giấu những cô gái này đi, vừa phải giải quyết chuyện bên tiệm làm đầu của Vương Thu Mai. Đây chắc chắn chính là thời cơ chạy trốn tuyệt hảo nhất. Nếu như mọi chuyện thuận lợi, họ chỉ cần giải quyết hai tên đàn ông này là có thể bỏ chạy một cách dễ dàng.

Còn việc có thể thuận lợi hoàn thành màn chơi này hay không tạm thời vẫn là một ẩn sổ, hiện giờ việc duy nhất bọn họ có thể làm đó là chờ đợi, đợi Tóc Đỏ hành động.

Trương Dịch đi đi lại lại trong phòng mấy vòng, có vẻ khá thấp thỏm bất an, nói: "Không biết tình hình bên kia thế nào rồi, Yến Yến có đồng ý không?"

Chỏm Râu nói: "Chắc chắn cô ấy sẽ đồng ý, cô ấy cũng muốn trốn như chúng ta thôi."

Chừng khoảng nửa giờ sau, căn phòng bên cạnh vang lên một loạt những âm thanh hỗn loạn, trong đó có cả tiếng chửi bới ầm ĩ như đám phụ nữ ngoài đường ngoài chợ đang mắng chửi nhau.

Dư Tô áp tai lên cửa phòng, nghe thấy có tiếng bước chân từ ngoài đang tiến lại gần căn phòng kế bên.

Rất nhanh sau đó tiếng mở khóa đã vang lên, người đàn ông mặc áo may ô quát hỏi: "Lại làm sao, ầm ĩ cái gì?"

Lúc này trong phòng, anh chàng tóc đỏ đang để người trần, yếu ớt đáng thương nằm trên mặt đất, còn Yến Yến lại đè lên người anh ta, chân đá tay đấm, còn làm bộ như đang kéo quần anh ta ra bằng được.

Yến Yến mắng lớn: "Con khốn vô liêm sỉ này, tại mày mà đến giờ tao vẫn không thoát nổi! Nếu không phải tại mày thì lần đầu chạy trốn tao đã thành công rồi, chứ làm sao lại ở đây chịu khổ chịu sở đến tận giờ này! Hôm nay bọn họ nhốt mày ở đây là để tao đánh chết mày! Tao nhất định phải giết mày, giờ tao sẽ cho mày đi đời nhà ma!"

Tóc Đỏ hoảng hốt kêu cứu, hai tay quờ quạng chặn những đòn đánh của Yến Yến đang giáng tới tấp xuống, nhưng lại hoàn toàn không ngăn nổi cú đánh nào mà mặt còn bị cào xước một vệt dài.

Trong chính mắt Tóc Đỏ, hình ảnh anh ta chẳng qua chỉ là một người đàn ông không mặc đồ mà thôi, nhưng dưới góc nhìn của tên đàn ông vừa mở cửa lại là cảnh tượng tươi mát lồ lộ.

Tên đàn ông mặc áo ba lỗ dứt lời, sau khi nhìn rõ tình hình trong phòng lại sững sờ đứng đực ra ngoài cửa.

Dù làm cái nghề này, phụ nữ vây xung quanh họ nhiều tới mức hai bàn tay cũng không đếm xuể, nhưng thật ra họ không được phép ngủ với những người phụ nữ này. Đây là quy tắc của đám bảo kê, để tránh trường hợp nảy sinh tình cảm với các cô gái, lỡ mềm lòng về sau sẽ không ra tay dạy dỗ “gà” nổi.

Mà giờ hắn lại thấy một người phụ nữ trần truồng ngay trước mặt mình, hơn nữa do ẩu đả mà cảnh xuân trước ngực cô ta còn rung lên, khiến tên đàn ông mặc áo ba lỗ phải nuốt một ngụm nước bọt.

Hồi lâu sau hắn mới phản ứng lại được, vội vàng bước lại kéo đầu Yến Yến ra, vừa bước lại đỡ Tóc Đỏ lên, hắn vừa dữ dằn mắng Yến Yến: "Mẹ kiếp, mày còn dám đánh người nữa à? Hôm qua mày ăn đòn chưa đủ hả, mày có tin ông dìm mày chết ngạt trong thùng nước không?"

Lúc mắng Yến Yến, Tóc Đỏ cứ ôm rịt lấy cánh tay hắn ta, đầu cũng ngả thẳng xuống bả vai hắn.

Khốn kiếp... như thế này thì làm gì có thằng đàn ông nào chịu nổi!

Tên đàn ông mặc áo ba lỗ thấy mắt mình hoa lên không thấy rõ nổi gì, trong đầu chỉ còn mỗi hình ảnh khi ẩn khi hiện trắng lóa mắt ấy.

Dù Tóc Đỏ rất buồn nôn nhưng vẫn kéo tay hắn ta dúi về phía ngực mình, dịu dàng nói: "Anh ơi, em xin anh giúp em với, anh nhốt nó vào phòng bên cạnh được không? Anh, chỉ cần anh đừng để chúng nó bắt nạt em nữa, anh muốn gì em làm gì em cũng đồng ý!"

Tên đàn ông nọ liếm môi, rối rắm đắn đo một hồi, cuối cùng cũng đầu hàng trước anh chàng tóc đỏ cứ chốc chốc lại cọ xát cánh tay mình.

Tên đàn ông ngồi ngoài cũng chứng kiến phần nào tình cảnh trong phòng, thấy dáng vẻ của tên mặc áo may ô bèn nở nụ cười chế nhạo đầy dung tục, nói xa nói gần: "Lão Tam, mày muốn làm gì thì làm nhanh lên, hôm nay anh Lưu không có thời gian trông coi chúng ta, để tao giúp mày canh cửa cho!"

Tên đàn ông kia cười khà khà, giãy khỏi tay anh chàng tóc đỏ rồi kéo Yến Yến nhốt vào căn phòng bên cạnh.

Lúc hắn trở về, thấy anh chàng tóc đỏ đang giữ ga giường, nửa kín nửa hở che lấy thân thể.

Dáng vẻ nửa kín nửa hở này càng khiến tên đàn ông mặc áo may ô bị dục vọng che mờ mắt, hắn thậm chí còn chẳng thèm đóng cửa mà đã nhào luôn vào người anh chàng tóc đỏ.

Tóc Đỏ làm ra vẻ thẹn thùng tránh khuôn miệng đang áp sát lại gần của hắn, nhỏ giọng: "Anh, anh đóng cửa lại trước đi?"

"Xì, chẳng biết đã qua tay bao nhiêu thằng rồi mà còn xấu hổ?" Tên đàn ông dù miệng nói lời khó nghe nhưng vẫn bước ra khóa cửa.

Ngay đúng lúc tên đàn ông nọ cái chốt cửa, một đề trắc nghiệm bỗng chợt hiện lên trong đầu anh chàng tóc đỏ.

Đề bài hỏi anh ta có muốn tiếp tục kế hoạch này không, chỉ có hai đáp án hoặc "Có", hoặc "Không".

Đã đến bước đường này, đương nhiên anh ta phải chọn tiếp tục.

Bài trắc nghiệm hoàn thành, anh ta bèn chủ động vén tấm chăn đơn trên giường rồi nằm vào trong.

Tên đàn ông quay lại, thấy anh ta đang nằm dưới tấm chăn, bèn cười giễu cợt rồi nhào đến như hổ đói.

Miệng hắn áp sát lấy gương mặt Tóc Đỏ, hơi thở nặng mùi phả ra, vừa gặm vừa cắn như muốn ăn thịt người, Tóc Đỏ cố nén cơn buồn nôn, tay trái vốn giấu trong chăn chậm rãi thò ra ngoài, nhẹ nhàng vuốt ve khắp người hắn như thể thực sự đang muốn làm chuyện gì đó khó miêu tả nổi.

Tên đàn ông hoàn toàn mất cảnh giác, khuôn miệng từ cằm anh chàng tóc đỏ trượt xuống cổ, đúng lúc này, cuối cùng bàn tay phải giấu trong lớp chăn cũng hành động.

Tay anh ta đang giữ chặt con dao mượn được của Dư Tô, thừa lúc đối phương đang chôn đầu vào người mình, chẳng thấy nổi gì, anh ta chợt vung dao ghim xuống sau lưng hắn.

Ngay tức khắc, tên đàn ông thét lên như lợn chọc tiết, nhưng còn chưa kịp gào thành tiếng, Tóc Đỏ đã vươn tay trái nhanh chóng bịt chặt mồm hắn lại.

Sau đó, anh ta kề sát cạnh lỗ tai hắn thì thầm một câu: "Người anh em, được diễn cảnh chết dưới tay người đẹp kinh điển như trong phim thế này kể ra anh cũng không lỗ vốn đâu."

Người đàn ông mặc áo may ô còn chưa chết hẳn, sức lực của anh chàng tóc đỏ lại bị khống chế, chỉ bằng thiếu nữ mười sáu tuổi, dù con dao găm nọ có sắc bén đến đâu thì cũng chẳng thể khiến tên đàn ông nọ chết ngay trong một nhát dao.

Anh ta bèn bịt kín mồm tên bảo kê, lật mình ngồi dậy rồi lại bồi thêm mấy nhát dao nữa vào ngực hắn.

Cùng lúc đó, tên đàn ông còn lại hỏi vọng vào: "Lão Tam, có chuyện gì vậy?"

Tóc Đỏ kiểm tra mạch đập của tên đàn ông nọ, anh ta lau vệt máu bắn trên mặt, quay đầu đáp: "Không sao... lúc nãy lần đầu của anh ấy nhanh quá, nên thấy hơi ngượng."

Nói xong anh ta bò xuống giường, vừa vươn tay rung giường "kẽo kẹt" vừa khẽ hô mấy tiếng đầy mập mờ.

Tên đàn ông còn lại đứng ngoài cười mấy tiếng đầy hèn hạ rồi không nói thêm gì.

Anh chàng tóc đỏ thở phào nhẹ nhõm, bước tới cạnh tường, nắm lấy chuôi dao được bọc quanh bởi một lớp vải, khẽ khàng gõ vào vách tường.

Bên bờ tường bên kia, đám người chơi nghe được tín hiệu bèn đưa mắt nhìn nhau.

Yến Yến nằm trên sàn nhà, khóe môi quệt mấy vệt máu được trích ra từ đầu ngón tay.

Dư Tô bước tới cạnh cửa, hắng giọng, đang muốn tiến hành theo kế hoạch thì Trương Dịch đã lôi cô lại, thì thầm: "Để tôi, tôi là diễn viên, kỹ thuật diễn xuất sẽ tốt hơn cô."

Dư Tô nhún vai, lùi về phía sau.

Trương Dịch mỉm cười, hắng giọng, thét lên bằng mức âm lượng lớn nhất có thể: "Có người chết..."

Vài giây sau, tiếng bước chân của tên đàn ông nọ dồn dập vang lên, hắn mất kiên nhẫn, lớn tiếng hỏi: "Khốn kiếp, lại làm sao nữa?!"

Tiếng mở khóa vang lên ngay tiếp sau đó, Mắt Híp và Chỏm Râu chia nhau ra đứng một trái một phải dán sát trên tường, họ trao đổi ánh mắt rồi cùng gật đầu.

Trong tay hai người bọn họ một cầm chăn, một cầm dây thừng, trên nền đất nơi cửa ra vào còn rải mấy chiếc đinh.

Chỉ cần hắn mở cửa tiến vào, chắc chắn sẽ nhìn thấy "xác chết" Yến Yến nằm ngay giữa phòng, rồi sơ suất đạp phải đinh. Thừa lúc hắn đang đau đớn, các người chơi sẽ lấy chăn trùm lên đầu hắn rồi lấy dây thừng siết cổ đến chết.

Trong sự đợi chờ căng thẳng của đám người chơi, cánh cửa phòng mở ra.

Nhưng... kẻ đứng ngoài cửa lại không tiến vào.

Dư Tô đứng trong phòng, tận mắt thấy hắn ta rõ ràng đã nâng một chân lên định bước vào, nhưng lại chợt ngẩn ngơ rồi quay đầu chạy mất.