Trò Chơi Chết Chóc

Chương 10: [Trò chơi trốn tìm]




Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

Hai người chưa đi được bao xa đằng sau đã vang lên tiếng bước chân ngày một gần, Dư Tô quay đầu nhìn, thấy Vương Tam đang chạy lại.

Dư Tô hơi ngỡ ngàng, Lâm Tiểu An cũng ngạc nhiên hỏi: "Cảnh sát Phong, có chuyện gì sao?"

Anh ta gật đầu, nhìn Dư Tô nói: "Nghe nói cô là người ở gần nạn nhân nhất trên hiện trường, tôi muốn hỏi cô vài câu về tình hình khi đó."

"..." Dư Tô thầm nghĩ, lại lấy cớ. Chắc chắn người này tìm cô nói chuyện là vì mục đích khác.

Dư Tô đồng ý, dặn Lâm Tiểu An đợi mình rồi cùng Vương Tam tìm nơi vắng người nói chuyện.

Phía trước có một chiếc ghế đá cho người qua đường nghỉ ngơi, hai người thấy vậy bèn ngồi xuống, Vương Tam cất tiếng trước: "Tên tôi là Phong Đình."

Dư Tô gật đầu, nhưng vẫn im lặng không nói gì.

Phong Đình nhướn mày: "Không phải giờ cô nên giới thiệu tên mình sao?"

Dư Tô cười híp mắt: "Tôi đâu hỏi tên anh, là anh tự muốn nói trước đấy chứ."

Phong Đình cười nhẹ: "Cô trở mặt nhanh thật đấy."

Dư Tô nghiêng đầu: "Anh yên tâm, lần sau nếu chúng ta lại gặp nhau trong trò chơi, tôi sẽ tiếp tục lật lại mặt."

Dư Tô không nghĩ cô và Phong Đình có thể gặp lại nhau trong thế giới của Trò chơi chết chóc nữa. Theo một bài đăng trên mục Giao lưu, khi một người chơi mới vừa tham gia Trò chơi chết chóc, những người họ gặp phải trong ván chơi đầu tiên luôn là những người đang ở rất gần họ ngoài hiện thực.

Nhưng những người chơi tham gia nhiệm vụ đều là ngẫu nhiên, trò chơi sẽ không gom những người đã hoàn thành cùng số lần nhiệm vụ vào một trò chơi để chia độ khó, vậy nên dù có hoàn thành cùng một nhiệm vụ, các người chơi vẫn có khoảng thời gian nghỉ trước màn chơi tiếp theo không đồng đều.

Số lần thực hiện nhiệm vụ càng lớn, những người chơi cũng từ phạm vi chung thành phố mở rộng tới chung tỉnh thành, rồi dần dần biến thành toàn quốc.

Bước vào những màn chơi về sau, các nhiệm vụ sẽ tập hợp người chơi tới từ mọi vùng lãnh thổ trên đất nước, trừ khi các người chơi đã lập thành đội trước khi tiếp nhận nhiệm vụ, nếu không rất khó có thể gặp lại những người từng cùng tham gia ở màn trước.

Mà giờ đây người mới như Dư Tô gặp lại người từng hợp tác cùng mình trong nhiệm vụ đầu là Phong Đình thực sự không phải chuyện gì đáng lấy làm ngạc nhiên.

Đây có thể coi là một thiết lập khéo léo đầy toan tính của trò chơi, trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ dù là người chơi cũ hại chết người mới, hay là người mới hại chết người chơi cũ thì bọn họ đều có thể dễ dàng tìm đối phương ở thế giới thực mà báo thù.

Quan trọng nhất là, khi người chơi cũ bắt cặp, hướng dẫn cho người mới, nếu còn biết lo lắng tình huống xấu xảy ra ở hiện thực, họ chắc chắn sẽ không tìm cách gây bất lợi cho người mới.

Dù sao cũng đâu ai biết con gà mờ trong trò chơi liệu có phải sếp sòng máu mặt ngoài đời thực không.

Giờ đây Dư Tô đang rất muốn biết, trong 24 tiếng đồng hồ vừa qua người đàn ông vừa nhảy lầu liệu đã gặp được Tiết Mi chưa?

"Chắc cô nhận ra người đàn ông vừa tự sát kia chứ?" Phong Đình hỏi.

Vừa nghĩ tới đây, Dư Tô hỏi: "Anh ta cũng sống ở gần đây chứ?"

"Không," Phong Đình lắc đầu: "Anh ta là người khu Thành Hoa, bọn tôi vẫn đang điều tra lý do tại sao anh ta lại chết ở đây."

Dư Tô tò mò hỏi: "Những vụ án thế này cảnh sát các anh đều sẽ kết luận là tự sát chứ?"

Phong Đình nhún vai: "Đối với người thường mà nói thì đây chính xác là tự sát."

Thấy Lâm Tiểu An đứng cách đó không xa đã bắt đầu sốt ruột, Dư Tô hỏi thẳng anh ta: "Sếp, anh tìm tôi có chuyện gì? Cứ nói thẳng đi."

"Hôm nay cô lên weibo chưa?" Phong Đình không vòng vo thêm nữa.

"Gì cơ?" Dư Tô nghe xong không phản ứng kịp, sao anh ta lại đột nhiên đề cập đến weibo?

Phong Đình đứng lên, thấp giọng nói: "Nếu cô có thời gian thử lên xem thử đi. Ngoài ra do số người chơi được phân bố rất rộng nên có một số người đã thành lập nên các băng nhóm, cô phải nhớ kỹ không được tùy tiện tham gia."

Thấy Phong Đình đã đứng dậy, Lâm Tiểu An vội bước lại gần, vừa lúc nghe được câu cuối, cô thấy lạ bèn hỏi: "Tham gia cái gì cơ?"

Dư Tô vội lắc đầu: "Không có gì, anh ấy bảo không được tùy tiện add weixin của người khác."

Lâm Tiểu An nghi ngờ nhìn hai người: "Hai người đã add weixin của nhau à?"

Sau đó cô nhỏ giọng thì thầm vào tai Dư Tô: "Được lắm đấy bạn tôi."

"..." Dư Tô thấy bạn mình đùa dai, lắc đầu nói: "Không đâu, sao có thể vậy chứ. Tớ và anh cảnh sát này đâu quen biết gì nhau."

"A," Phong Đình cười nhạt, nhìn Dư Tô nói: "Lúc cần người ta thì gọi người ta là cục kẹo nhỏ, không cần nữa thì coi như không quen luôn?"

Dư Tô: "..."

Cô vội kéo tay Lâm Tiểu An trốn cho thật xa, cô khó lòng địch lại nổi sự vô liêm sỉ này, xin được nhận thua.

Khoảng thời gian còn lại Dư Tô dành ra để giải thích với bạn mình chừng hơn mười lần, Lâm Tiểu An cuối cùng cũng tạm tin cô không gọi người ta là cục kẹo nhỏ.

Về tới nhà, Dư Tô mới nhớ tới lời Phong Đình, bắt đầu mở weibo ra xem.

Đập vào mắt cô là một bài đăng chiếm hết tất cả các vị trí tin hot đầu trang.

Mà nội dung bài đăng này lại khiến cô càng thêm kinh ngạc.

"8h15" sáng nay, tên sát nhân họ Vương gây nên vụ thảm án Tưởng Điềm đã qua đời trong nhà giam, nguyên nhân gây ra cái chết vẫn còn chưa rõ, cũng khoảng thời gian đó, Hình Ưu cũng bỏ mạng trong phòng ngủ của mình, khi được phát hiện, thi thể Hình Ưu có những vết thương giống hệt thương tích của Tưởng Điềm trước đó.

Nhưng theo như lời bà Hình là mẹ nạn nhân, trong khoảng thời gian Hình Ưu tử vong trong nhà không hề có khách, hơn nữa ngoài cửa sổ được rào song chắn cẩn thận, vụ thảm án này khiến đông đảo người dân không thể tin nổi."

Bên dưới còn đính kèm theo vài tấm hình chụp ảnh sàn nhà lát gạch men nơi vụ án xảy ra, dù bức hình này được che kín, cẩn thận, không hề có hình ảnh máu me bạo lực nào nhưng lại khiến người xem không khỏi tưởng tượng ra hiện trường vụ án thê thảm, đẫm máu.

Mà khác với các vụ án mạng thông thường, bên dưới trừ vài bình luận quảng cáo bán hàng ra, tất cả đều là cư dân mạng mắng chửi chết đáng lắm, khiến người ta hả lòng hả dạ.

Chuyện này cũng không lạ, Dư Tô từng đọc về vụ án Tưởng Điềm. Tưởng Điềm và bạn thân Hình Ưu thuê trọ cùng nhau, Hình Ưu nảy sinh mâu thuẫn với một người đàn ông họ Vương, tên này đã ra tay sát hại Tưởng Điềm vô tội ngay ngoài cửa phòng cô.

Trong khi đó Hình Ưu ngồi trong phòng, chỉ cách bạn mình một lớp ván cửa nhưng không hề có ý mở cửa cho bạn mình vào. Sau khi vụ án xảy ra, Hình Ưu thậm chí còn từng nhiều lần phỉ báng mẹ Tưởng Điềm.

Vụ án này có nhiều điểm bất đồng với nhiệm vụ Dư Tô vừa hoàn thành, nhưng không phải không có nét tương tự.

Hơn nữa Phong Đình cố tình nhắc nhở cô, vậy chắc hẳn nhiệm vụ của Trò chơi chết chóc và vụ án ngoài đời thực này phải có mối liên hệ nhất định.

Phải chăng... khi các người chơi hoàn thành nhiệm vụ, tiến trình một vụ án nào đó ngoài đời thực cũng sẽ bị ảnh hưởng?

Dư Tô thầm nghĩ, có phải cô đang bị ép phải làm người tốt đây không?

Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, khoảng thời gian tính tới ngày tham gia nhiệm vụ lần thứ hai đã chẳng còn lại bao nhiêu. Dư Tô lại sắp phải sinh tồn trong trò chơi một quãng thời gian không ngắn, không những thế phải mạo hiểm an toàn và tính mạng mình.

Cô không muốn sau khi hoàn thành nhiệm vụ lại tiếp tục vất vả khổ cực sống cuộc sống sáng đi sớm tối về khuya, tiêu tốn hết thời gian cho công việc.

Nếu Dư Tô có mệnh hệ gì trong khi thực hiện nhiệm vụ, ngoài đời thực cô cũng không tiếp tục sống nổi. Mà giả dụ cô có thể sống tiếp, mỗi màn chơi đều nhận được khoản tiền lên đến năm chữ số, cầm được số tiền đó trong tay có đi làm hay không cũng không có ý nghĩa gì.

Mười ngày trôi qua rất nhanh, Dư Tô dành gần như toàn bộ thời gian giam mình trong nhà đọc tài liệu các người chơi khác chia sẻ trên ứng dụng Trò chơi chết chóc, gom góp được rất nhiều kinh nghiệm đáng giá, chỉ thỉnh thoảng mới ra ngoài gặp Lâm Tiểu An.

Mục giao lưu vẫn toàn những bài viết vô giá trị, nào là "Người yêu tôi sau khi đáp máy bay sang Mỹ đã ngay lập tức cắt đứt liên lạc với tôi", nào là "Thu nhập một năm của tôi lên đến 8 triệu 500 tệ, tôi có nên thuê người giúp mình hoàn thành nhiệm vụ không?",... người hỏi không nghiêm túc, người trả lời cũng không nghiêm túc.

Rất nhanh thôi đã tới ngày thứ mười.

Dư Tô cầm điện thoại trong tay, im lặng chờ đợi. Khi đồng hồ đếm ngược chạy về số không, giao diện trò chơi cũng đột nhiên hiện lên một mục mới mang tên Nhiệm vụ.

Phía trên cùng màn hình là bốn chữ [Trò chơi trốn tìm], phía dưới là mục "Mời", mở ra có ba khung trống, chỉ cần điền ID của người chơi khác vào đây, đợi đối phương đồng ý là cả hai có thể cùng nhau tham gia màn chơi.

Chính giữa màn hình lại là một chiếc đồng hồ đếm ngược có thời gian ba phút, tạo điều kiện cho người chơi mời đồng đội tham gia và chuẩn bị đồ dùng phòng thân.

Dư Tô đã chuẩn bị sẵn một bộ đồ thể thao thoải mãi dễ chịu, phía dưới đùi buộc chặt con dao găm Kim Cập.

Ngoài ra, cô cũng mang theo thêm chút đồ ăn nước uống, thuốc giảm đau, thuốc cảm, cầm máu, khử trùng,... Còn về các loại vũ khí gây sát thương, Dư Tô không đem theo thêm.

Có rất nhiều bài viết trong mục Kinh nghiệm đề cập rằng ngoại trừ đạo cụ được Trò chơi thưởng, người chơi không được đem theo bất cứ món đồ nào khác, dù có cất kỹ vào túi thì sau khi tiến vào ván chơi, mọi món đồ cũng sẽ tự động biến mất. Dư Tô biết nhưng vẫn không ngại thử một lần.

Ba phút trôi qua rất nhanh, Dư Tô chăm chú nhìn bốn chữ [Trò chơi trốn tìm] sáng rực trên màn hình, chỉ trong chớp mắt đã bị kéo vào trò chơi.

Đang trong căn phòng sáng bừng, Dư Tô bỗng chốc bị chuyển tới một nơi tối tăm mờ mịt, mọi ánh đèn vụt tắt, mắt Dư Tô cũng hoa lên.

Dư Tô gắng sức nheo mắt một hồi mới nhìn rõ khung cảnh xung quanh.

Những món đồ cô mang theo bên mình đều đã biến mất.

Cô đang ngồi trong một căn phòng khá cũ kỹ, có cảm giác của vùng nông thôn những năm 90 trước kia. Trên trần nhà treo lủng lẳng cái bóng đèn dây tóc đang lập lòe thứ ánh sáng nhợt nhạt. Dây đèn cứ không ngừng chầm chậm đung đưa qua lại trên đỉnh đầu, khiến từng góc phòng cứ thoắt sáng thoắt tối bởi những vệt sáng nhợt nhạt.

Dư Tô đang ngồi cạnh chiếc bàn gỗ đặt chính giữa phòng, hai bên trái phải đều đã có người ngồi sẵn.

Màn chơi này tính cả Dư Tô là vừa tròn tám người. Nhìn biểu cảm trên gương mặt họ có thể đoán ra trong số đó chỉ có hai người là người mới. Một là cậu nhóc ngồi bên trái, thoạt nhìn có vẻ mới đang là học sinh cấp 3, trông vẻ mặt đầy hoang mang. Người còn lại là một người phụ nữ trung niên ăn diện quý phái.

Dư Tô quan sát cẩn thận từng người chơi một, người khiến cô chú ý nhất là cậu bé con ngồi ngay ghế bên cạnh.

Cậu bé này cùng lắm cũng chỉ mới 12 nhưng ở trong hoàn cảnh này lại vẫn giữ được vẻ bình tĩnh. Dù chỉ là một cậu nhóc mặt búng ra sữa nhưng Dư Tô chắc chắn nhóc con này không phải người mới.

Đang nghĩ đến đây, tiếng điện thoại di động chợt "reng reng" kêu lên liên tục.

Dư Tô rút di động ra, là dòng tin hướng dẫn của Trò chơi.

[Trong số các bạn có một kẻ sát nhân, các bạn phải tìm ra hắn trước khi bị giết.

[Trò chơi trốn tìm] sẽ được tổ chức vào 21h tối mỗi ngày, thời gian chơi 20 phút, 7h sáng ngày hôm sau tất cả người chơi tham gia bỏ phiếu. Tìm ra được hung thủ, trò chơi sẽ lập tức kết thúc. Nếu không người thua cuộc trong [Trò chơi trốn tìm] sẽ phải chết.

Lưu ý: Nếu có từ hai người trở lên thất bại trong [Trò chơi trốn tìm], người chết sẽ được lựa chọn ngẫu nhiên trong số những người thua cuộc.]

Nhận được tin nhắn, Dư Tô xem lướt một lần rồi đọc kỹ lại thêm hai lần nữa, sau đó ngồi đợi những người chơi khác mở lời.

Người đầu tiên lên tiếng chính là quý bà trung niên giàu có nọ.

Bà ta đưa mắt soi mói đánh giá tứ phía, thông qua ánh nhìn có thể dễ dàng thấy được vẻ xem thường, cất giọng đầy khinh miệt: "Tôi đang mơ à? Đây là cái chỗ quái quỷ nào vậy? Vừa dơ dáy vừa rách nát. Sao tôi lại ở đây? Trong tin nhắn còn nhắc đến người ngồi cạnh tôi..."

Bà ta quay sang nhìn chàng trai kế bên: "Chính là cậu, bọn họ bảo cậu là con trai tôi?"

Khóe miệng chàng trai nọ giật giật mấy cái, lộ rõ vẻ không mấy vui lòng vì sự sắp xếp của Trò chơi.

Trong lòng Dư Tô thầm nghĩ, cô không nhận được chỉ thị hợp tác với ai, có vẻ chỉ có hai người chơi mới là được sắp xếp bắt cặp, còn lại mọi người đều độc lập tiến hành nhiệm vụ.

Vậy cũng tốt, dù cũng là người mới nhưng cô đương nhiên không muốn nhận trách nhiệm phụ trách, hướng dẫn ai. Không phải do chê người chơi mới thiếu kinh nghiệm mà vì không thích những chuyện lằng nhằng rắc rối, hơn nữa người mới tham gia một màn chơi như Dư Tô cũng rất có thể không giúp được mà chỉ hại người ta.

________________________________________________

Hạnh: Trong quá trình dịch và đọc lại Trò chơi chết chóc lần thứ hai, mình nhận thấy bộ truyện này có sử dụng nhiều tư liệu đến từ các vụ án ngoài đời thực cũng như một số các tác phẩm truyện tranh, tiểu thuyết hay âm nhạc khác. Đơn cử như nhiệm vụ đầu tiên vừa kết thúc trên đây được dựa trên vụ án có thật về Giang Ca, người đã bị đâm chết dã man trong lúc bảo vệ bạn mình - Lưu Hâm, điều đáng nói là hung thủ của vụ án này chính là bạn trai cũ của Lưu Hâm, và trong lúc tên này sát hại Giang Ca thì Lưu Hâm khóa chặt cửa trốn trong phòng, để mặc bạn mình bị giết hại dã man cách một lớp cửa. Sau khi Giang Ca chết, Lưu Hâm cũng không buồn thương tiếc hay biết ơn bạn mà chỉ lo tìm cách chối tội, sợ mình vì cái chết của Giang Ca mà gặp phiền phức. Cuối cùng kẻ bị chửi bới nhiều nhất trong vụ án này không phải tên sát nhân mà là cô bạn Lưu Hâm ích kỷ có vấn đề nhân cách. Mọi người có thể tìm đọc về thông tin vụ án trên mạng.