"Tên tôi là Lưu Hoàng Minh..."
"Cuộc đời của tôi sao lại như thế này?"
"Giống như là tôi chơi game và chọn sai nhân vật vậy..."
"Tuy tôi rất cố gắng nhưng lại không được gì cả..."
"Kẻ thắng cuộc được tất cả mọi hứ từ tôi..."
"Tôi chỉ là một thằng mãi mãi thất bại."
"Tuy vậy nhưng...."
"...Cậu ta đã...."
Quay lại mạch chính, không cần quan tâm đến cái tên đâu, lời tự kỷ của thằng bựa nân vật chính ấy mà.
"Nếu có thật... thì muốn thử không?" Đôi mắt của Sơn giờ trông vô hồn, như không có sức sống.
"Cái đó...." Minh lưỡng lự trả lời, một phần vì không tin lời một thằng quần què mà mình ghét éo biết ở đâu chui ra, một phần thì sợ nếu đó là thật thì chắc mình sẽ phải đánh đổi một thứ gì đó để đạt được. Sơn cho tay vô túi quần ( Gãi trym?) đứng đợi câu trả lời của Minh. Xoạch Đúng lúc này của lớp ( Cửa kéo) bỗng dưng mở ra và một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Đợi tớ có lâu không?"
"Ơ!" Người vừa nói ngạc nhiên khi thấy trông phòng không chỉ có một người mà có tận hai, hơn nữa không khí trong phòng đang vô cùng căng thẳng, giống như hai bên đang chuẩn bị xông vào nhau mà thông đến một mất một còn. Minh ngạc nhiên khi thấy người bước vào phòng lại là...
"Hạ.. Hạnh...?" Minh ngạc nhiên, hai mắt trố ra khi thấy Hạnh bước vào. Vâng người bước vào chính là Hạnh, người mà Minh thầm thương trộm nhớ.
"Có cả Minh ở đây nữa hả?" Hạnh bất ngờ khi thấy Minh trong phòng liền hỏi.
"Mặt cậu bị sao vậy?" Hạnh nhìn thấy mặt MInh bị sưng, trầy xước khắp nơi thì lo lắng hỏi han.
"Cậu ấy học nhạc, không lẽ vừa tan học xong?" Minh giật mình không để ý đến lời hỏi thăm của Hạnh mà nhìn vào đống sách vở mà Hạnh ôm trong người mà nghĩ ngợi.
"Vậy là Sơn đợi Hạnh ư?" Con mắt của Minh giãn ra, không thể tin vào chuyện rước mắt. ( NTR cực mạnh.)
"Vừa tan là qua đây liền..." Trong đầu Minh liên tục chạy qua cả hầng đống suy nghĩ vớ vẩn. Hạnh không thấy Minh trả lời liền đi lại gần dò hỏi:" Có chuyện gì xảy ra với hai cậu à?"
"À không, chỉ là tán dóc thôi." Sơn mỉm cười trả lời Hạnh, khuôn mặt lạnh lùng chuẩn men lúc trước biến mất. Nhìn thấy cảnh này Minh nheo mắt lại, bỗng dưng tay nắm chặt hơn.
"Đứng vậy, cả hai người..."
Minh tiến lại chổ để cặp của mình rồi bất ngờ lao đi nhanh, mặt cúi gằm trong sự ngỡ ngàng của Hạnh và Sơn chỉ để lại câu nói:" Tớ đi trước đây."
"Này, Minh..." Sơn bất ngờ trước hành động của Minh, giơ tay ra muốn cản lại nhưng Minh đã biến mất sau cách cửa lớp
"Đợi chút đã." Sơn lao ra khỏi cửa lớp mong vẫn kịp cản lại Minh.
"Sao vậy? Tớ đến không đúng lúc à?" Hạnh đứng trong lớp, khuôn mặt đầy dấu hỏi chấm. ( Quá éo đùng lúc.)
"Không có gì đâu, đừng quan tâm." Sơn quay lại cười cười trả lời.
"Thật không?" Hạnh nghe thế tuy vẫn nghi nhưng cũng không quan tâm nữa.
"Thôi, bọn mình về đi." Sơn đành đánh trống lảng sang chuyện khác. Rung, Rung Lúc này chiếc điện thoại trên tay Sơn rung lên từng hồi rồi lại im lặng. Sơn đưa chiếc điện thoại lên nhìn vào màn hình bên trong. Chiếc điện thoại với một giao diện tin nhắn khá kì lạ, nội dung tin nhắn gồm một câu.
"Lưu Hoàng Minh đã giữa chùng bỏ về (-.-), nhiệm vụ lần này thất bại?"
Shss Sơn khẽ đánh lưỡi. Lúc này chiếc điện thoại lại thay đổi một màn hình khác.
"Muốn bỏ nhiệm vụ cũ để đổi lấy nhiệm vụ mới chứ?"
"Tin nhắn hả?" Hạnh thấy Sơn không đi cạnh liền quay lại thấy Sơn vẫn đang đứng nhìn điện thoại liền hỏi.
"Mấy tin nhắn game ấy mà." Sơn ngẩng đầu cười trả lời.
"À." Hạnh khẽ kêu lên rồi lại quay đi không quan tâm lắm nhưng vẫn đứng chờ Sơn. Một lần nữa, Sơn lại nhìn vô chiếc điện thoại của mình, dòng chữ bên trong lại thay đổi lần nữa.
"Thay đổi nhiệm vụ?"
"Có, Không?" Bên cạnh hai dòng chữ còn có hình một cục xúc xắc hình dấu hỏi trông khá bắt mắt. Sơn nhấn vô dòng chữ có và dòng chữ lại tiếp tục thay đổi từ " Nhiệm vụ hiện tại: Kéo Minh về phe của mình." sang "Kết thân với ** sau đó phát triển thành mối quan hệ này, quan hệ kia ( Khỏi nói chắc cũng biết đó là ai và quan hệ gì.) Sau dòng chữ còn có dòng "Phần thưởng", dòng này thì có hình hai cục xí ngầu ( xúc xắc).
"Vậy mình đi ăn nhé." Sau khi làm xong việc cần làm, Sơn liền tiến tới bên Hạnh và rủ đi ăn.
Giờ thì cùng quay lại với nhân vật chính ăn hại của chúng ta nào.
Minh đang lao ra khỏi trường với tâm trạng nặng nề, đau khổ, mặt cứ cúi gằm nhìn xuống đất mà chạy khi thấy Sơn và Hạnh thân mật với nhau trước mắt mình.
Hồi nãy Sơn nói gì, sẽ xảy ra chuyện gì.... Minh không hề biết, không biết gì về nó cả và từ đây bắt đầu thay đổi.
Trong một khu phố nhỏ gần cầu Hòa Bình, đây là nơi Minh đang ở. Căn nhà của Minh sống cũng khá bình thường và bố mẹ Min hường xuyên đi vắng nên cho dù Minh có ở nhà thẩm du quanh năm suốt tháng thì cũng chả ai biết cả.
"Không,.. không hiểu gì cả!!!" Minh ném quyển sach trên tay xuống sàn nhà, khuôn mặt mệt mỏi như mấy năm rồi chưa được đi ỉa vậy.
"Mình đúng là ngu thật..." Minh dựa người vào tường than thở. ( Tác giả cũng thấy mày ngu.)
"Hai người đi về cùng nhau thế thì chắc là đang hẹn hò rồi." Minh suy nghĩ những chuyện xảy ra hôm nay của mìn với Sơn và Hạnh. Lúc hai người họ cùng nhau đi về thì Minh đang chạy ra cổng trường và vấp ngã sml, sau đó thì thấy cảnh tượng hai người đi ra ngoài sân từ trong khu nhà học, miệng cười đùa làm Minh tí thì cầm gạch mà... đập vô đầu mình.
"Không có khi là cùng đường về..." trong đầu Minh hiện lên một tia hi vọng nhỏ nhoi nhưng lập tức bị dập tắt.
"Cho dù như vậy thì cũng không ai đảm bảo họ không đưa nhau ( vô khách sạn?) về nhà." Minh suy nghĩ vu vơ rồi nhìn ra ngoài của sổ của nhà.
Tí tách, Tí tách Không biết từ bao giờ ngoài trời đang đổ mưa như muốn thương hại Minh vậy. Minh cười như không cười, khuôn mặt càng thêm buồn, bỗng dưng Minh đứng phắt dậy lao ra ngoài, trong phòng chỉ còn vang lên một câu nói: "Đậu, quần áo đang phơi."
Lúc Minh lấy được hết đống quần áo đang phơi vào thì đã ướt hết Hắt xì Minh xì mũi một cái, lúc lấy quần áo vào do vội quá nên không cầm ô lẫn áo mưa mà đa chui ra lấy nên cả người Minh giờ cũng ướt như tương. Minh đành lấy quần áo mới rồi chui vô phòng tắm mà tắm.
Rào, rào Tiếng nước từ vòi hoa sen chảy ra như mưa. Minh đang đứng bên dưới, thân thể trần như nhộng, hai tay thì đang kì cọ khắp người. Bỗng dưng Minh nhớ lại những lời hồi chiều mà Sơn bảo với mình.
"Có thể thay đổi tất cả." Thanh âm đấy như bóng ma lảng vảng trong đầu Minh vậy, không thể nào thoát ra được. Minh tắt vòi hoa sen cho nước ngừng chảy, đi đến trước gương nhìn lại bản thân mình.
"Hai mắt thâm như gấu trúc, đôi mắt ngu ngu, tay chân ngắn ngủi, lưng gù và luôn đứng hạng chót." Minh tự nhìn tự đánh giá mình, cảm thấy vẻ đẹp của mình thấp đến tệ hại.
"Làm sao có thể thay đổi được chứ?" Minh cau mày phủ định lại lời nói của Sơn, con mắt càng thêm buồn bã.