Trò Chơi Bão Táp Trong Phòng Học Nhỏ

Chương 8




Cơn mưa bên ngoài vẫn còn chưa ngớt, hơn nữa lại càng lúc càng to hơn, sau khi mặc quần áo xong đi về phía cửa sổ, Tảm Hựu Nhi nhìn ra bên ngoài chỉ là một màu đen nhánh, cũng cảm thấy có hơi se lạnh.
Ngày mưa tốt nhất là nằm trên giường đệm ấm áp, chơi điện thoại hoặc là xem phim, tuy rằng phòng học này không ấm áp chút nào, lại còn có bốn nam sinh ở cùng, nhưng mà dù sao cũng tốt hơn bên ngoài mưa to gió lớn rất nhiều.
Bây giờ là 8:05 tối, không biết tại sao sau khi Tảm Hựu Nhi cởi quần áo một lần, thì bốn anh chàng kia đều im lặng trầm tư.
Hàng Tễ Duẫn vẫn luôn cầm một điếu thuốc cứ đòi tới đổi lui giữa hai tay. Sau khi bị Tảm Hựu Nhi liên tục yêu cầu, Giang Thái Nhiên mới mặc áo vào lại, Kha Hoằng Danh hạ thể giấu sau bàn, còn người đề nghị chơi trò này là Tống Loan chỉ nhẹ nhàng xào bài, không nói một lời.
Tảm Hựu Nhi cảm thấy hơi kỳ lạ, cũng muốn không khí sinh động hơn cho nên nói đùa: “Sao không nói gì hết vậy, có phải các cậu đều muốn về nhà với mẹ không?”
Nhắc tới mẹ, thứ mà Giang Thái Nhiên nghĩ tới đầu tiên chính là sữa mẹ, mẹ hắn đã mất lúc hắn chỉ mới 3 tháng tuổi, trong nhà ba hắn chỉ là một kẻ ăn chơi đàng điếm. Nếu không phải nhờ mỗi tháng ông ta đều cho hắn tiền sinh hoạt dư thừa, thì hắn đã sớm dọn ra ngoài mà ở.
Từ nhỏ hắn đã được sữa bột nuôi lớn gần như không hề nhận được một giọt sữa mẹ, cho nên vẫn luôn có khát vọng đối với bầu sữa mẹ nuôi nấng, vì vậy khi lớn lên hắn vẫn luôn thích những cô gái có ngực lớn, chỉ là đối với hình dạng và xúc cảm thì hắn cũng có yêu cầu đặc biệt cao.
Quầng vú quá lớn hắn không thích, rủ xuống hắn cũng không thích, còn nhớ lúc trước khi hắn xem một bộ truyện tranh Anime 18 + của Nhật Bản nữ chính bên trong có bầu ngực hình chữ J, hắn chút nữa thì đã lập tức nôn mửa, có những thứ không phải là càng lớn càng tốt mà vừa phải là hoàn mỹ nhất.
Bởi vậy mặc dù cách nội y vuốt ve, hắn đã từng thân kinh bách chiến qua tay bao nhiêu cô gái, đương nhiên có thể biết ngay, ngực Tảm Hựu Nhi là loại cực phẩm.
Nghe cô vừa nói như vậy, ánh mắt hắn liền bay về hướng bộ ngực Tảm Hựu Nhi, trong khi đó Tảm Hựu Nhi đột nhiên nhớ tới mẹ của Giang Thái Nhiên đã qua đời thì lập tức nhìn về phía hắn, Giang Thái Nhiên cũng rất nhanh chóng tùy cơ ứng biến thay đổi thành một biểu hiện vô cùng ảm đạm bi thương.
Điều này khiến cho Tảm Hựu Nhi vẫn luôn xem hắn là em trai áy náy hết sức, bản năng của một người phụ nữ khiến cô ôm lấy Giang Thái Nhiên, sờ sờ đầu hắn nhỏ giọng an ủi: “Xin lỗi nha, Tiểu Thái Nhiên, tôi không phải cố ý... không sao đâu, không sao đâu...còn có tôi ở đây mà”
Hắn duỗi tay vòng qua hông cô, để đầu đặt trên ngực cô cọ cọ, vậy là đã thành công ăn vụng được đậu hủ, ôm lấy cô xong lập tức không muốn buông tay.
“Bốp!”
Một quyển sách vào đầu Giang Thái Nhiên, hắn bị đau đành phải ngẩng lên xoa đầu.
Người khởi xướng ném sách Kha Hoằng Danh buông một cuốn sách khác trong tay ra, nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay nói: “Hai người thích gắn bó keo sơn như vậy, thì dứt khoát ra bên kia cởi sạch quần áo làm tình luôn đi.”
Tảm Hựu Nhi nhìn về phía Giang Thái Nhiên đã đau đến nỗi hai mắt đẫm lệ mông lung, mềm lòng lại cau mày xoa đầu cho hắn, mắt phượng của cô trợn lên trừng Kha Hoằng Danh, rồi ném quyển sách kia lại cho hắn: “Con người cậu có cần tư tưởng xấu xa như vậy không?! Vì sao không thể từ từ nói chuyện chứ?”
“Tôi nói có gì không đúng sao? Hắn cũng đã chui đầu vào ngực cậu rồi, thích như vậy sao không dứt khoát cho hắn ăn luôn đi hả?”
“Cậu!”
Cô vốn muốn nói chuyện tử tế với Kha Hoằng Danh, nhưng mà người này không những không thay đổi mà lại còn dùng từ nặng nề hơn, cô nắm tay lại thật chặt, đấm lên mặt Kha Hoằng Danh.
Kha Hoằng Danh chụp lấy cổ tay cô, kéo cô về phía mình: “Nếu cậu không muốn làm với cậu ta, thì làm với tôi được không? Tôi không chê cậu không có kinh nghiệm, nếu cậu thích, chúng ta còn có thể làm trước mặt Giang Thái Nhiên nữa...”
“Cậu ghen à?”
Tống Loan đột nhiên chen vào, hắn ném bộ bài lên trên bàn, giương mắt nhìn Kha Hoằng Danh.
Ý thức được hành vi của mình không bình thường chút nào, Kha Hoằng Danh buông tay Tảm Hựu Nhi ra, cau mày nhìn Tống Loan: “Cậu lớn đến 17 tuổi mà còn không nhìn rõ hay sao? Tôi ghen với ai chứ?”
Tống Loan nhẹ nhàng kéo Tảm Hựu Nhi về chỗ ngồi ngồi, dịu dàng xoa xoa chỗ bị Kha Hoằng Danh ấn đến đỏ lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Kha Hoằng Danh: “Nếu không ghen, vậy Hựu Nhi ôm ai liên quan gì đến cậu? Cô ấy thích ôm ai thì ôm, muốn làm với ai thì làm, đó là tự do của cô ấy... đến lượt cậu quản lý hay sao?”
Kha Hoằng Danh mặt âm u, lộ vẻ tức giận, đằng đằng sát khí đi về phía Tống Loan, Tống Loan không dao động, muốn đánh nhau thì chiều thôi.
“Đủ rồi!”
Giọng nói kèm theo tiếng khóc nức nở vang lên bên cạnh hai người bọn họ, quay đầu lại đã nhìn thấy hai mắt đẫm lệ của Tảm Hựu Nhi, trong lúc nhất thời ai nấy đều hoảng sợ, Kha Hoằng Danh vội vàng kéo kéo cô: “Xin lỗi… tôi… tôi quá xúc động, đừng khóc nữa được không...”
Hắn vừa nói vừa chân tay luống cuống lau nước mắt trên mặt Hựu Nhi.
Kha Hoằng Danh chưa từng thấy Tảm Hựu Nhi khóc, cũng không ngờ mình lại chọc cho cô khóc, bản thân mình dễ dàng xúc động là thật, nhưng thấy cô và Giang Thái Nhiên thân mật như vậy liền giận đến sôi trào... Hắn nhịn đã lâu không nói rồi.
Hàng Tễ Duẫn bên cạnh vẫn luôn lặng lẽ không nói, thấy Tảm Hựu Nhi khóc, hắn bẻ gãy điếu thuốc trong tay, đi đến bên cạnh Tảm Hựu Nhi, kéo Kha Hoằng Danh ra, đưa tay bế cô lên, ngồi trở lại chỗ ngồi của mình.
Mạnh mẽ ấn cô vào lòng mình, để mặc nước mắt cô làm ướt áo, trong mắt hắn loé lên sát khí: “Cô ấy muốn làm gì cũng được... cậu tự lo cho mình đi.”
“Kha Hoằng Danh, quần của cậu còn chưa mặc đàng hoàng, lại dám làm Hựu Nhi khóc, thật quá đáng!”
Chiếm lấy vị trí của hắn, Giang Thái Nhiên kéo cổ tay Tảm Hựu Nhi qua, khẽ vuốt vuốt lên chỗ sưng đỏ, thỉnh thoảng còn thổi thổi.
Tống Loan thì không hề cảm thấy kỳ quái với cảnh tượng này, Hựu Nhi là bảo vật cả đám bọn họ đều cùng bảo vệ đã không phải một ngày hai ngày, dù gây rối thế nào cũng không sao, nhưng không được làm Hựu Nhi buồn, đây là thỏa thuận ngầm của bọn họ.
Kha Hoằng Danh căn bản không chấp nhất ba người kia nghĩ hắn thế nào, hay là chỉ trích thế nào, hắn chỉ biết mình giống như cái thằng ngốc sống 800 năm mà chưa hiểu việc đời, nhìn Tảm Hựu Nhi khóc thút thít mà một chút biện pháp dỗ dành cũng không có.
Khí thế kiêu ngạo vừa rồi lập tức giống như chưa từng tồn tại, toàn bộ đầu óc hắn đều nghĩ phải làm thế nào dỗ Tảm Hựu Nhi vui vẻ trở lại, chỉ cần cô không khóc, bảo hắn làm gì cũng được.
Nhưng Hựu Nhi chỉ là khóc lóc một chút, thật ra cô vẫn luôn muốn giúp Kha Hoằng Danh thay đổi tính tình, chỉ là mỗi lần nói không được mấy câu là hắn lại làm ầm lên, luôn khiến cô tức giận hết sức.
Nếu không phải thấy hắn cũng không coi là kẻ phiền phức, bài tập nhóm môn phải có đủ người và nộp đúng hạn, thì cô cũng sẽ đá cho hắn mấy cái.
Cô lau lau nước mắt, ngồi dậy từ trong lòng Hàng Tễ Duẫn: “Tôi không sao, chỉ là tay có hơi đau, không biết vì sao lại khóc lên... thật là kỳ lạ, có thể là vì điện thoại đã rời khỏi người tôi một lúc lâu!”
Tảm Hựu Nhi cố gắng khiến cho bản thân mình vui vẻ hơn, sau đó nói tiếng cảm ơn với ba người Tống Loan, đang định quay về chỗ ngồi của mình, thì lại bị Hàng Tễ Duẫn giữ lại: “Ngồi bên cạnh tôi.”
Hắn nói xong, lập tức kéo một cái ghế tới, đặt giữa mình và Giang Thái Nhiên, ý bảo Tảm Hựu Nhi ngồi xuống.
Nhìn Kha Hoằng Danh đối diện khuôn mặt xấu hổ, Tảm Hựu Nhi cắn ngón tay tự hỏi vài giây, sau đó nghe lời Hàng Tễ Duẫn nói ngồi vào ghế bên cạnh hắn.
Để Tống Loan và Kha Hoằng Danh ngồi cạnh nhau thật đúng là không phải ý tưởng tốt, Hựu Nhi không muốn bọn họ lại ầm ĩ lên, thử dò hỏi Kha Hoằng Danh: “Cậu ngồi ở đó có ổn không? Mặc quần áo đàng hoàng vào rồi đến bên này đi, ở ngoài càng lúc càng lạnh.”
Không ngờ Kha Hoằng Danh không nói một lời ngoan ngoãn ngồi vào ghế, tuy rằng cố tình dịch sang bên cạnh một chút tránh Tống Loan ra, sau đó bảo Giang Thái Nhiên đưa quần của mình tới.
Mặc quần vào xong, giống y như một đứa bé kéo kéo quần, sau đó mang theo ánh mắt “Tôi rất thực nghe lời đúng không, không được buồn nữa, đều là tôi sai” nhìn về phía Tảm Hựu Nhi, tuy hắn không nói, nhưng vẫn khiến Hựu Nhi hiểu ý hắn.
“Được rồi được rồi, chúng ta tiếp tục đi, tôi không giận nữa...”
Cô cười tươi sáng với Kha Hoằng Danh, rồi lại cười với Tống Loan bên kia, xua xua tay bảo hắn tiếp tục chia bài.