Con gái là thứ vô cùng phiền phức.
Khoan hãy giận dữ, tôi không có ý nói bất cứ ai.
Chẳng qua là, những người phụ nữ mà tôi đã từng gặp đại đa số đều là như thế.
Danh hiệu con nhà giàu và khuôn mặt đẹp trai di truyền từ mẹ, có thể nói là thiên chi kiêu tử, đó là tôi... Kha Hoằng Danh.
Tôi không thích phụ nữ bởi vì mẹ của tôi, và cũng bởi vì những cô gái thích bám dính lấy người khác kia nữa.
Từ nhỏ tôi đã biết ba tôi không yêu mẹ, thậm chí nếu không phải vì áp lực dư luận thì ông ta đã ly hôn với mẹ của tôi và đem người phụ nữ bên ngoài kia về.
Trong khi đó mẹ tôi rất ngốc nghếch, mặc dù bị đối xử như vậy nhưng vẫn cố ép buộc bản thân ở lại bên cạnh ba tôi, cho đến khi người phụ nữ kia dẫn theo một đứa con trai còn lớn hơn cả tôi vào nhà, thì bà ấy mới đau khổ bỏ đi.
Để lại tôi một mình.
Tôi cũng không hận bà ấy, bà ấy chỉ là một người phụ nữ đáng thương vì tình yêu mà từ bỏ chính mình, trước khi biết sự thật, người tôi chán ghét chỉ có một mình người phụ nữ kia, sau khi biết chuyện, tôi còn chán ghét thêm con trai của bà ta... Tống Loan.
Tại sao tôi phải mang họ Tống, Tống Hoằng Danh, cũng coi như một cái tên tạm được.
Nhưng tôi không thích cái tên này, tôi không muốn có bất cứ mối quan hệ nào với những kẻ đó.
Bởi vậy sau khi mẹ tôi bỏ đi, tôi không quan tâm đến sự phản đối của bất kỳ ai đã tự mình đổi tên thành Kha Hoằng Danh, mang họ mẹ.
Dù sao ba của tôi cũng thích Tống Loan trở thành người nối nghiệp của ông ta hơn.
Lúc cùng bạn bè đi dạo trên đường, tình cờ gặp được Tảm Hựu Nhi cùng một tổ với tôi, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã có ấn tượng rất tốt.
Nhưng xuất phát từ tính cách không thích tiếp xúc với phụ nữ của mình, mà tôi không hề dự định theo đuổi cô ấy, cảm giác dành cho cô ấy cũng gần như dừng lại ở giai đoạn ấn tượng tốt chứ không phải là thích.
Lúc đó cô ấy đang đi dạo một mình trên phố, mặc một bộ váy rất tôn dáng, phập phồng quyến rũ, mặt xinh ngực khủng. Nếu chỉ nhìn khuôn mặt ngây thơ đáng yêu của cô ấy, thì thật không hề tương xứng với kích cỡ bộ ngực kia.
Đám bạn kéo tôi qua đến gần cô ấy, tôi nghĩ cô ấy cũng không nhận ra tôi, bởi vì hôm đầu tiên khai giảng, cô ấy chỉ nói chuyện với tên nhóc giống con gái Giang Thái Nhiên kia, hơn nữa còn nói chuyện rất vui vẻ.
“Cô em, đi một mình sao? Có buồn không? Hay là cùng đi nhé...”
Tôi có chút khâm phục, cậu ta lấy khuôn mặt như vậy mà cũng dám đi tán gái, mặc dù điều kiện gia đình không tệ.
Cậu ta hình như cũng biết thân, cho nên không hề cố ý giả vờ bảnh trai lịch thiệp, mà chỉ vươn tay khoe chiếc đồng hồ Basel, chứng minh bản thân mình xài sang đến mức nào.
Tôi luôn không thích xen vào việc người khác, tuy rằng đây là bạn học cùng lớp, tuy rằng tôi có ấn tượng tốt với cô ấy, nhưng cũng không đến mức khiến tôi phải làm anh hùng cứu mỹ nhân, cho nên chỉ đứng một bên chán nản thưởng thức phong cảnh không hề thú vị xung quanh.
“Cậu không nên sử dụng loại đồng hồ thô tục này, nếu như trên tay lông nhiều thì không nên đeo loại khiến cho tay mình có vẻ càng thêm đen này, trông y như nhà giàu mới nổi. À, cái này có vẻ thích hợp với cậu hơn này, nó có thể làm thay đổi khí chất của cậu, cậu có muốn thử xem không?” Cô ấy lấy điện thoại ra ấn vài cái, sau đó đưa ra cho cậu ta xem, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Cách thức từ chối này tuy rằng vô cùng mới mẻ độc đáo. Nhưng mà nếu có thể dời sự chú ý của người nào đi, thì đó chính là một thằng ngốc.
“Kiểu dáng cũng không tệ lắm. Ở đâu bán vậy?”
Quả nhiên là tên ngốc, suýt chút nữa thì tôi đã cười thành tiếng, những người khác xung quanh cũng vây xem loại đồng hồ kia.
“Chính là ở bên kia đấy, cửa hàng Y6-13, chuyên bán những mặt hàng có giá trị xa xỉ... Vô cùng thích hợp với loại con nhà khá giả như cậu, mau đi xem đi...” Cô ấy vừa nói vừa chỉ vào cửa hàng đối diện, sau đó cúi đầu nhìn di động: “Ôi chao, tôi sắp muộn mất rồi, không nói với các cậu nữa, lần sau gặp lại nhé...”
Bộ dạng ngây thơ cười nói kia, suýt chút nữa làm đám thiếu niên kia bị mê hoặc.
Bọn họ ngơ ngác gật đầu, sau đó còn thương lượng xem có nên đi qua cửa hàng đó xem thử không, lại còn rủ theo tôi.
“Không cần, các cậu đi đi, tôi về nhà.” Tôi vẫy tay với bọn họ rồi đi về hướng Tảm Hựu Nhi đi khỏi.
Xin đừng hiểu lầm, tôi không có ý muốn đi theo cô ấy, chỉ là trùng hợp, nhà tôi cũng ở hướng đó mà thôi.
“Nè, em đã đi dạo trong khu vực này lâu lắm rồi, anh vẫn còn chưa tới, thiếu nữ như em sắp sửa bị các chàng trai khác bắt đi mất rồi...”
Cô ấy đứng ở một ngã rẽ, cầm điện thoại không biết đang nói chuyện với ai, dựa vào thính giác nhạy bén của tôi mà phán đoán, thì đối phương rất có thể là bạn trai cô ấy.
Hẹn hò rồi đến trễ sao? Nhìn dáng vẻ này thì có lẽ đã trễ không ít, cũng may là cô ấy tính tình dễ chịu, mới có thể làm như không có việc gì nũng nịu với anh chàng kia như thế, cũng chẳng quan tâm đến việc có ai xung quanh hay không.
“Bên kia còn có việc sao?... Ừ không sao đâu, em chờ anh ở đây.”
Tôi lại nảy lên một ý tưởng xấu, muốn nhìn xem anh chàng bắt cô ấy chờ lâu như vậy trông như thế nào, cũng muốn xem thử phản ứng kế tiếp của cô ấy ra sao.
Lúc cô ấy ngắt điện thoại, dưới chân đột nhiên có một con chó dơ bẩn chạy đến cọ cọ.
Đôi giày của cô ấy hình như còn là sản phẩm mới mùa này của Gucci, tôi cứ luôn nghe cô em họ nói suốt ngày rằng nó đẹp biết chừng nào, khó mua biết chừng nào, sau khi mua được thì không hề cho tôi chạm tay vào.
Nhà Tảm Hựu Nhi cũng không coi là vô cùng giàu có nhưng ít nhất so với nhà họ Tống, thì ba cô ấy Tảm Nhi Dã cũng coi như là một nhân vật có tiếng ở thành phố này, chỉ là không làm thương nhân mà mở nhà hàng, bởi vậy cũng chỉ có thể nói là tình trạng kinh tế gia đình thuộc vào hạng trung lưu.
Đôi giày như vậy lại bị con chó giẫm vào, nhất định sẽ rất đau lòng.
“Bé cưng sao vậy... biết chị ở đây một mình cho nên đến chơi với chị đúng không, thật là ngoan quá, chị dẫn em đi tắm có được không?”
Cô ấy ngồi xổm xuống, rồi lại kéo mét vải, tránh bị lộ, sau đó dùng tay sờ đầu con chó kia, bộ dạng thì thầm lẩm bẩm... rất đáng yêu.
Có lẽ vì biết gần đó có một cửa hàng thú cưng, huống hồ loại chó lang thang như thế này cũng ít thấy, tôi nghĩ cô ấy cho rằng đây là duyên phận, cho nên nó vừa mới đụng một cái đã không chê nó dơ, mà ôm nó vào lòng đi về hướng cửa hàng thú cưng.
Tôi cũng nhớ ra mình chưa ăn cơm trưa, vì thế chọn một cửa tiệm bên cạnh mà ngồi xuống, gọi vài món ăn.
Khoảng hơn một tiếng đồng hồ sau, tôi thấy cô ấy đi ra khỏi cửa hàng thú cưng, còn mua thêm một cọng dây xích, tròng lên cổ con chó lang thang kia.
À không đúng, bây giờ không thể gọi là chó lang thang nữa.
Sau khi biết cô ấy là một cô gái lương thiện như vậy, ấn tượng tốt của tôi dành cho Tảm Hựu Nhi lại gia tăng thêm một ít.
Bởi vì chó không thể vào tiệm ăn, cho nên cô ấy đã bỏ ý định đi vào trong một cửa tiệm nào đó chờ anh chàng kia tới, thay vào đó đến siêu thị mua một túi thức ăn cho chó, trên tay còn cầm một cái chén, sau này tôi mới biết cái chén đó là do ông chủ siêu thị tặng cho cô ấy.
Cô ấy đi đến chỗ ngã rẽ tìm được một cái ghế nhỏ, rồi ôm con chó bây giờ đã rực rỡ hẳn lên, tiếp tục chờ bạn trai cô ấy đến.
Sở dĩ tôi biết nó tên là Tiểu Bạch, bởi vì sau này tôi lại có dịp đến cửa hàng thú cưng đó đi dạo, thì liền nhìn thấy nó.
Nghe ông chủ nói rằng, cô ấy có người nhà bị dị ứng với lông chó mèo. Vì thế mới gửi nuôi ở đây, cuối tuần nào cũng đến thăm vài lần mới an tâm.
Tôi cũng giấu cô ấy đi thăm Tiểu Bạch rất nhiều lần, còn dẫn nó ra ngoài chơi, mua cho nó rất nhiều đồ dùng và thức ăn chó.
Đại khái, cũng là xuất phát từ duyên phận.