Trong phòng dành riêng cho hội học sinh, Diệp Doanh thì đang ngồi trên sô pha, đối diện là Thiên Tứ đang nhàm chán mà chơi game, còn anh thì đang xử lí một số chuyện của hội.
- Anh không phải muốn em tiếp cận Nguyệt Lam sao? Từ miệng cô ta em biết được một chyện rất thú vị, hai người sẽ không tin được đâu.
- Có gì thì nói đi, cần gì dài dòng như vậy.
Anh không nói gì chỉ nhìn ả, ngược lại người không kiên nhẫn lại là Thiên Tứ.
- Từ từ, chắc hai người đều biết Tiếu Phàm mà phải không? Thật ra thì cậu ta cũng chỉ là một tên gay mà thôi.
-GÌ - cả anh và Thiên Tứ không tránh khỏi giật mình - Trần Tiếu Phàm 11A1 đó hả?
- Không sai, điều này là do chính miệng Nguyệt Lam đã nói- cô nhìn thấy vẻ mặt không tin của hai người liền kể lại mọi chuyện.
/// HỒI TƯỞNG CỦA DIỆP DOANH///
- Nguyệt Lam tớ thấy cậu rất thân với Tiếu Phàm nha- Diệp Doanh nhìn Nguyệt Lam làm như vô tình nói.
- Tất nhiên, tụi tớ lớn lên bên nhau từ nhỏ mà, mọi người đều nói tụi tớ là " thanh mai trúc mã " đó.
- Nhìn hai người rất hợp nhau, lại rất thân thiết nữa, không phải thật sự là yêu nhau rồi chứ?
- Làm sao anh ấy có thể yêu tớ chứ? Anh ấy thậm chí còn chẳng thích con gái nữa là...- Cô vô tư nói sau đó mới nhận ra mình vừa phạm phải một sai lầm lớn- Diệp... Diệp Doanh, cậu..
Diệp Doanh từ trong bất ngờ bình tĩnh lại, che giấu sự khinh thường trong lòng, cô ả giả vờ an ủi nói:
- Mình sẽ không nói với ai đâu, hơn nữa cũng chỉ là không thích con gái thôi mà, có gì to tát đâu.
- Anh Phàm đã từng vì chuyện này mà chịu nhiều tổn thương rồi, mình không muốn quá khứ lại tái diễn, nên mình cảnh cáo cậu nếu để mọi người biết được chuyện này, mình tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.- Nguyệt Lam ánh mắt ngoan tuyệt nhìn Diệp Doanh, làm ả cảm thấy lạnh cả sống lưng.
- Được cậu yên tâm đi.
/// HỒI TƯỞNG KẾT THÚC///
Diệp Doanh thoát khỏi hồi tưởng trong lòng không nén được khinh thường "đồng tính còn giả thanh cao".
- Chuyện này thú vị nha, ê... Thiên, tao thấy mày với nó thân nhau lắm nha, hay là nó thích mày rồi?
- Ai có thể thoát khỏi sự dịu dàng của anh chứ? - ả nhìn anh nháy mắt-anh có muốn chơi thử một trò chơi không?
- Chơi? chơi gì hả?- Thiên Tứ tò mò hỏi.
- Trò chơi đó gọi là tình yêu nha, xem anh có thể chinh phục một người lạnh lùng, cao ngạo như cậu hay không nha? em rất chờ mong kết quả, nhớ nếu thua thì phải trả giá bằng "tâm" của mình đó, và thời gian là một tháng, thế nào?
Anh không trả lời ả chỉ một mực im lặng, sau đó lên tiếng đáp ứng, ả hơi bất ngờ nhưng cũng không nhiều lời.
- Tôi lại cảm thấy thích cô gái tên Nguyệt lam hơn.
Ba người đang nói chuyện hăng say, nói là vậy nhưng thực chất thì chỉ có Diệp Doanh và thiên Tứ nói, anh chỉ im lặng suy nghĩ gì đó. Bất chợt ngoài hành lang vang lên tiếng động làm ba người chú ý, nhìn về phía cửa:
- Ai ở ngoài- anh lên tiếng, bỗng cảm thấy một nỗi bất an dâng lên trong lòng "hi vọng không phải như mình nghĩ".
- Là tôi Minh Tiến, thầy Quang nhờ tôi đến lấy quyết định kỉ luật của những học sinh vi phạm của học kì này.
- Đợi một chút- dù thấy người đến không phải cậu nhưng cảm giác bất an trong lòng vẫn như cũ "chỉ hi vọng cảm giác của mình là sai".
//End chương 9//
P/S: Mong được mọi người góp ý 'cúi đầu'.