Hôm nay đến phiên trực của cậu, đợi đến lúc mọi người ra khỏi lớp hết cậu mới chậm rãi đứng dậy lau bảng, sau đó đóng tất cả cửa sổ lại thì phát hiện ngoài trời bắt đầu mưa rồi "hây... thời tiết càng lúc càng thất thường mà, giờ chắc cũng đã trễ xe buýt mất rồi", cậu lắc đầu ngán ngẩm. Tắt hết đèn quạt, khóa cửa lớp lại xuống lầu thì thấy anh đang đứng đợi, thân hình thì ước nhem, trên tay thì cầm một chiếc ô có vẻ còn rất mới. Lúc anh xoay người lại liền thấy cậu đang đứng nhìn mình, anh mỉm cười bước về phía cậu, khẽ lau những giọt nước trên mặt anh nói:
- Tôi nghĩ cậu hẳn sẽ quên mang dù, mắc mưa sẽ bị cảm nên...
- Sợ tôi bị cảm? vậy còn cậu thì sao? lỡ như bị cảm thì sao? cậu...
Cậu giật mình phát hiện khi thấy anh một thân ướt đẫm liền tức giận, nhưng nhiều hơn đó là cảm giác lo lắng. Anh cũng giật mình khi thấy cậu tức giận với mình, từ khi gặp cậu đến giờ ngoài sự lạnh lùng ra rất ít khi anh thấy cậu nổi giận, nghĩ đến cái gì đó anh liền bật cười:
- Cậu...cậu cười cái gì hả?- cậu lúng túng trừng mắt nhìn anh.
- Cậu là đang lo lắng cho tôi phải không?
- Tôi...- Muốn cãi lại nhưng lại nhìn thân hình cao lớn của anh run lên vì lạnh cả môi cũng tái đi- Đi mau thôi.
Mặc dù bên ngoài cảm thấy lạnh nhưng không hiểu sao trong lòng anh lại cảm thấy ấm áp...
Cậu cởi áo khoác đồng phục của mình ra đưa cho anh nói:
- Mặc vào đi, cậu mà bị cảm tôi không chịu trách nhiệm đâu.
Anh vui vẻ mặc áo khoác vào sau đó mở ô ra che cho cậu, hai người cùng bước ra khỏi trường.
Nhà trọ của Tiếu Phàm
Dù nói từ trường đến nhà cậu gần nhưng cũng mất hết 15 phút, vì thế khi đến nhà cậu cả hai đều ướt nhưng vì anh luôn nghiêng ô về phía cậu nên anh bị ướt nhiều hơn.
- Cậu thay bộ này đi, yên tâm dù có hơi ngắn nhưng tôi chưa mặc lần nào đâu.
Cậu đưa quần áo cho anh rồi đẩy anh vào phòng tắm, còn cậu cũng vào phòng mình thay quần áo. Xuống bếp cậu pha cho anh và chính mình mỗi người một ly trà gừng:
- Cậu mau uống đi.
- Cảm ơn- anh lên tiếng trả lời mới phát hiện giọng mình khàn hẳn đi. Nhìn anh cả người uể oải đầy mệt mỏi. Cậu bất ngờ áp má mình lên trán anh.
- Cậu bị sốt rồi, mau vào phòng nghỉ ngơi đi, tôi đi nấu cháo cho cậu.
Vì lo lắng cho anh nên cậu không để ý đến hành động và lời nói của mình nhưng anh lại khác. Anh biết cậu đối với ai cũng là thái độ lạnh lùng xa cách, ghét cùng người khác tiếp xúc như sợ trên người họ có vi khuẩn lây bệnh truyền nhiễm vậy. Bây giờ lại vì quan tâm, lo lắng cho anh đã loạn như vậy. Có phải hay không trong lòng cậu, anh đặc biệt hơn người khác một chút?
Đang mơ màng ngủ anh nghe như có người gọi mình, thân hình cũng bị lay động theo. Anh khó chịu đẩy cánh tay đó ra kéo chăn phủ kín người, theo bản năng nói giọng khàn hơn lúc nãy:
- Con đang rất mệt, mẹ ra ngoài giùm con đi, có chuyện gì nói sau được không?
- Cậu mở to mắt xem tôi là ai?- giật chiếc chăn ra, cậu tức giận nói. Anh ngồi bật dậy ngơ ngác nhìn quanh rồi lại nhìn về phía cậu.
- A... Xin lỗi, là tôi ngủ mê quá haha- anh cười khan hai tiếng.
- Cậu mau ăn cháo đi còn uống thuốc nữa.
- Uk cảm ơn cậu, Phàm.
- Tôi làm bài tập ở ngoài có gì thì gọi tôi, mà cậu cũng nên gọi về nhà báo cho ba mẹ cậu một tiếng, đừng để họ lo lắng.
- Uk tôi biết rồi.
Nữa đêm anh đột nhiên sốt cao làm cậu cực kì lo lắng. Muốn đưa anh đến bệnh viện nhưng anh sống chết không chịu đi, nên cậu đành chạy đi mua thuốc hạ sốt còn giúp anh thay khăn suốt đêm, đến gần sáng thì anh mới hạ sốt.
- Đêm qua thật sự là làm phiền cậu rồi- anh nhìn hai vành mắt xuất hiện quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt cậu thì cảm thấy áy náy.
- Không có gì đâu, cậu có đi học được không? Hay gọi điện thoại cho ba mẹ của cậu để họ xin phép giúp cậu?
- Không cần đâu tôi đã khỏe hơn rồi, ngược lại người cần nghỉ ngơi là cậu đó.
- Tôi không sao, ăn nhanh rồi còn đi học nữa.
- Tôi chở cậu đi.
- Uk - cậu nhìn anh chợt nhớ đến cái tên đêm qua lúc anh mê mang mà gọi "tiểu bánh bao".
- Cậu nói tên " tiểu bánh bao" sao?
- Uk
- Đó là tên một người bạn tôi gặp lúc nhỏ, chúng tôi làm bạn với nhau một tuần thôi sau đó chúng tôi không gặp nhau nữa, hình như cậu ta đã chuyển nhà thì phải.
-...
- Mặt cậu ta lúc đó nhỏ nhỏ, tròn tròn lại mềm như bánh bao vậy, cậu ta cười lên rất đáng yêu, nhưng cũng thật lâu rồi tôi chưa gặp lại cậu ấy.
- Thì ra là vậy, thôi ăn nhanh đi còn đi học.
- Uk.
Có lẽ từ ngày hôm đó anh và cậu trở nên thân thiết hơn một chút. Cậu có thể cùng anh nói chuyện nhiều hơn trước, đôi khi sẽ mỉm cười với anh, đôi lúc sẽ cùng anh tranh cãi vì những lí do không đâu. Tóm lại tình trạng của hai người bắt đầu có chuyển biến theo chiều hướng tốt, thật đáng mừng...
//End chương 8//
P/S: Mong được mọi người góp ý 'cúi đầu'.