Quán cafe "My Love"
- Tiểu Phàm - cậu ngẩng đầu nhìn chị Phương _ một phục vụ khác của quán lớn hơn cậu hai tuổi.
- Dạ, chị gọi em có gì không?
- Ờ... Em giúp chị mang cà phê đến bàn đơn gần cửa được không?- chị nhìn cậu ngại ngùng nói, nhìn cậu gật đầu rồi nói tiếng cảm ơn sau đó chạy về phía nhà vệ sinh.
- Của quý khách đây - cậu nhìn vị khách đang ngồi thì hơi sửng sốt, hóa ra là Cảnh Thiên. Đặt tách cà phê xuống, cúi người chào đang định bước vào trong thì bàn tay của anh chợt bắt lấy cổ tay cậu. Cậu lạnh lùng nhìn anh nói:
- Mời cậu bỏ tay ra
Anh bối rối buông tay cậu ra, anh không nghĩ cậu lại ghét người khác đụng vào mình như vậy, anh nghĩ " có lẽ chỉ có Nguyệt Lam là ngoại lệ ".
- A... Xin lỗi tôi chỉ muốn hỏi khi nào cậu tan ca thôi.
- Hơn một tiếng nữa.
- Ừm, vậy cậu đi làm việc của mình đi.
Chào chủ tiệm và mọi người xong cậu bước ra khỏi quán thì thấy anh đang đứng tựa người vào một chiếc mô tô màu đen. Dưới ánh trời chiều, những vệt nắng mong manh chiếu lên người anh, làm vẻ ngoài anh tuấn của anh càng thêm nổi bật. Cậu chỉ nghe tim mình "thịch" một tiếng như có gì đó chợt xao động, nhưng rất nhanh liền bình lặng trở lại.
- Nè tôi biết mình rất "handsome" nhưng cũng không cần nhìn tôi bằng ánh mắt " lang sói" như vậy, sẽ làm tôi...tôi xấu hổ đó.
Nhìn dáng vẻ tự đắc của anh, cậu thật chẳng thấy một chút nào gọi là xấu hổ trên mặt anh.
- Cậu cứ ở đó mà tự luyến tôi về trước.
- Khoan đã để tôi đưa cậu về.
- Cảm ơn nhưng tôi tự về được.
- Tôi đưa cậu về sẽ nhanh hơn còn tiết kiệm nữa - anh tiếp tục nói
- Thật sự là không cần - cậu xoay người đi, thấy vậy anh liền kéo ta cậu lại, cậu lạnh lùng gạt tay anh ra.
- A... xin lỗi - anh giật mình nói, anh sao lại quên mất chuyện cậu ghét người khác chạm vào mình chứ. Nhìn khuôn mặt hối lỗi lại có chút lúng túng của anh không hiểu sao lại mềm lòng, nhưng lời nói ra lại lạnh băng:
- Cậu lái xe cẩn thận một chút cho tôi - cậu nói ra địa chỉ nhà mình sau đó đội mũ bảo hiểm lên.
Anh ngạc nhiên nhìn cậu bất ngờ thay đổi thái độ nhưng rất nhanh liền hồi phục tinh thần, vui vẻ đội mũ bảo hiểm lên đưa cậu về...
Nhà trọ Thiên Phúc
- Đến nơi rồi - anh dừng xe trước cửa một khu nhà trọ kiểu cũ. Nhìn khu nhà trọ anh không khỏi nhíu mày nghĩ " sao nơi như thế này còn chưa bị giải tỏa nhỉ? ". Cậu bước xuống xe tháo mũ bảo hiểm ra mới nhìn anh nói:
- Hôm nay thật cảm ơn cậu, mai gặp.
Đang định xoay người vào nhà thì nghe anh nói:
- Không định mời tôi vào nhà ngồi chút sao?
Ngừng lại nhìn anh nói:
- Cũng không còn sớm nữa cậu về đi kẻo trễ, để lần sau nha.
- Ừm, lần sau vậy, tạm biệt.
Anh đội mũ lại chuẩn bị chạy đi thì nghe cậu nói:
- Trời tối rồi lái xe cho cẩn thận, mai gặp lại - nói xong cậu mở cửa bước vào nhà, anh cũng đợi cậu vào nhà rồi mới lên ga chạy đi.
Lúc đó chính cậu cũng không rõ tại sao lại đồng ý để anh đưa cậu về. Chẳng lẽ đơn giản chỉ vì nhìn thấy vẻ mặt hối hận của anh? Hay vì một nguyên nhân nào khác? cậu không biết lại càng không muốn đi tìm đáp án. Rõ ràng không thích người khác đến gần, rõ ràng không thích cùng người khác tiếp xúc, nhưng luôn vì anh mà có ngoại lệ...
//END CHƯƠNG 4//
P/S: Mong được mọi người góp ý 'cúi đầu'.