"Cốc.. Cốc.. Cốc" tiếng gõ cửa vang lên phá tan giấc mơ đẹp của hắn, quản gia cất giọng nói:
- Cậu chủ bữa sáng chuẩn bị xong.
- Cháu đã biết - hắn có chút bực mình vì bị đánh thức nhưng vẫn thức dậy, xoa hai bên thái dương không ngừng đau - Đầu thật là đau mà.
Hắn lười biếng bước vào phòng tắm làm vscn, thay đồng phục rồi xuống nhà. Đến phòng bếp trông thấy y đang ngồi, bữa sáng đã được dọn lên, có lẽ là đang đợi hắn. Ngồi xuống đối diện Quốc Nam, Thiên Tứ nói:
- Chào buổi sáng.
- Ừm chào, đầu cậu chắc đang đau phải không? Bác quản gia đã nấu trà giải rượu đó, tôi đã uống, cậu cũng nhanh uống đi.
- Ừm.
Hắn gật đầu cầm ly trà lên uống lại nghe Quốc Nam nói:
- Lần sau đừng uống nhiều rượu như vậy, suy cho cùng nó không tốt cho sức khỏe đâu.
- Ừm cảm ơn anh.
- Xe của hai cậu tôi đã cho người đến lấy, tạm thời đang để trong gara. Chúc hai cậu bữa sáng ngon miệng - quản gia đúng mực nói, sau đó cúi chào rồi ra ngoài.
Hai người ăn sáng xong Quốc Nam đưa Thiên Tứ đến trường. Khi họ đến nơi thì đúng lúc gặp cô đang nói chuyện với cậu và anh. Sắc mặt cô không tốt lắm, trắng bệch, có cả quầng thâm mờ nhạt dưới mắt. Cô quay đầu vô tình thấy hai người, mỉm cười nói gì đó với anh và cậu rồi đi trước.
- Sao anh lại đi cùng Thiên Tứ? - cậu nhìn y hỏi.
- Đến xem em dạo này thế nào, thuận tiện đưa cậu ấy đến trường luôn - y nói.
- Em rất tốt, anh khi nào thì về Mỹ.
- Anh chưa nói với em là anh đã chuyển công tác về đây sao?
- Có hả? - cậu nhớ hình như y chưa từng nói nha.
- Ừm giờ nói rồi đó - y xem đồng hồ mắt thấy đã tới giờ đi làm nên nói - Giờ anh phải đến bệnh viện tạm biệt mấy đứa nha.
- Tạm biệt - ba người đồng loạt nói.
Y lên xe đi mất, không khí trở nên lúng túng cả ba người không biết nên mở lời thế nào. Cậu là người lên tiếng trước phá vỡ sự trầm lặng của ba người.
- Cậu quyết định chia tay rồi.
Anh rất bất ngờ với câu nói của cậu. Chia tay? Sao có thể? Không phải đang rất tốt sao bỗng dưng lại chia?
- Ừm - Hắn ngắn gọn đáp.
- Như vậy cũng tốt, chia tay đối với hai người sẽ tốt hơn, càng kéo dài chỉ khiến cả hai đều đau khổ - cậu nói xong cũng xoay người bước đi. Anh còn đang mãi suy nghĩ bị hắn vỗ vào vai liền giật mình.
- Có gì đâu mà bất ngờ, trò chơi nào rồi cũng kết thúc - hắn ra vẻ không để ý nói.
Đúng vậy trò chơi nào rồi cũng kết thúc, khởi đầu của anh và cậu tất cả là từ trò chơi này, vậy phải chăng rồi cũng kết thúc. Từ lúc bắt đầu đến giờ đã gần một tháng, vỏn vẹn ba ngày mọi thứ sẽ trở lại như ban đầu, anh và cậu rồi sẽ trở nên xa lạ. Nhưng anh đã quyết định dù thế nào đi nữa, anh sẽ không buông tay cậu ra, anh tin rằng cậu có tình cảm với anh, và hơn thế, anh là thật lòng với cậu.
- Ngẩn ngơ cái gì vậy? Sắp vào học rồi còn không nhanh lên - hắn bực mình nói - Vẻ mặt của mày so với đứa thất tình như tao còn hàm xúc hơn đó.
- Biết tâm trạng mày không tốt, tao sẽ tha thứ cho thái độ vô lễ của mày, không cần cảm kích - anh ra vẻ rộng lượng nói.
Kết quả nhận được từ hắn 1 tiếng hừ đầy khinh thường, hắn bỏ đi trước không thèm quan tâm đến thằng bạn dở hơi như anh.
Anh tìm thấy cậu ở thư viện, nhìn cậu chuyên tâm đọc sách trên bàn hai bên là hai chồng sách cao ngất, đủ thể loại:
- Biết ngay là sẽ tìm được cậu ở đây mà.
Cậu ngẩng đầu nhìn anh:
- Cậu không cùng mọi người đi tập bóng chuẩn bị cho trận đấu tháng sau mà đến đây làm gì?
- Đi được nữa đường trở lại rủ cậu cùng đi. Đừng cứ rảnh rỗi lại ngâm mình trong đống sách nhàm chán này chứ - anh khép quyển sách cậu đang đọc lại, để sang một bên.
- Không nhàm chán, đọc sách rất có ích - cậu không đồng ý nói, lấy quyển sách đó lật ra tiếp tục đọc.
- Nhưng cậu cũng nên ra ngoài hoạt động chứ, đá banh hoặc bóng rổ gì đó. Cậu xem, da cậu này, đã trắng lại mềm như da con nít vậy đó - anh sờ soạng tay cậu nói.
Cậu bị anh sờ mó đến da gà da vịt đều dựng cả lên, đang trong thư viện không thể làm ồn cậu nhỏ giọng hâm dọa:
- Sờ loạn cái gì vậy hả? Còn sờ có tin tôi đánh cậu không?
- Nhỏ mọn, sờ một tí cũng không cho, hôn cũng hôn rồi còn xấu hổ gì nữa? Không thì mình cho cậu sờ lại - anh oán giận nói.
- Cậu thật không biết xấu hổ - mặt cậu đỏ lên, sao anh có thể nói ra trắng trợn như vậy chứ?
Anh sợ cậu thật sự tức giận sẽ không nói chuyện với anh nữa, lúc đó liền thảm nên thông minh mà chuyển đề tài;
- Cậu còn nhớ đã nói hôm nay lãnh lương sẽ mời mình ăn tối không?
- Nhớ, cậu muốn ăn ở đâu? Nói trước muốn đến chỗ sang trọng, đắc tiền, cậu tự thanh toán - cậu không quên nhắc nhở, tiền lương của cậu không nhiều đến nỗi có thể mời anh ăn ở nhà hàng năm sao đâu.
- Vậy cậu mua nguyên liệu về nhà cậu nấu, vừa ngon lại tiết kiệm. Mặc dù không thể ăn tối dưới ánh nến lãng mạn có hơi tiếc nuối, nhưng ăn đồ cậu nấu rất có cảm giác "gia đình", rất ấm áp, hì hì.
Nửa câu đầu còn nghe ổn đến nửa câu sau bắt đầu đùa giỡn cậu.
- Cậu không thể nghiêm túc nói một câu sao?
- Mình yêu cậu, đây là lời cực kì nghiêm túc - anh nhìn sâu vào mắt cậu, kiên định nói.
- Aha,không phải đi tập bóng với mọi người sao? Tôi đi cùng cậu, nhanh lên - cậu nghe câu nói của hắn bỗng trở nên lúng ta lúng túng, vụng về bỏ sách vào ba lô bước đi.
Anh ở phía sau nhìn cậu như vậy chỉ biết thở dài. Cậu luôn không chịu nhìn thẳng vào tình cảm của chính mình, cũng như của anh. Chỉ cần anh có một cử chỉ, một hành động hay lời nói nào quá thân mật, cậu luôn tìm cách trốn tránh như hiện tại. Cậu như vậy khiến anh cảm thấy bất an, mà gần đây cảm giác đó không hiểu sao càng ngày càng rõ ràng..