Trò Cá Cược Định Mệnh

Chương 33: Nhật kí




"Không cần, tôi tự làm." Phương Tử Quỳnh gạc tay Đàm Vương Quang ra, cô không phải người nào khác, đôi khi đừng đặt cô làm thế thân cho người ta.

"Chân của em."

"Anh cũng nói, nó không phải quần, tôi có thể tự làm, anh ra ngoài đi." Phương Tử Quỳnh giật lấy cái đầm, hất mặt về phía cửa.

Đàm Vương Quang nhìn cô, không nói gì nhưng cũng đi ra ngoài.

Sau hơn hai mươi phút vật lộn với cái cục bột to đùng trên chân, Phương Tử Quỳnh cũng cởi được bộ đồ mình đang mặc và thay cái đầm này vào.

Giữ đúng lới hứa của mình, Đàm Vương Quang ôm ngang Phương Tử Quỳnh ra xe, cẩn thận đặt cô vào băng ghế sau cho thẳng chân, mình thì ngồi ở ghế lái, chạy đến Tử Phong Bảo.

*

**

"Thiếu gia, tiểu thư về rồi." Người làm chạy vào báo cáo cho Phương Tử Đăng đang ngồi trên sofa. Nghe thấy Phương Tử Quỳnh về, Phương Tử Đăng đi ra xem thì liền thấy Phương Tử Quỳnh chân bó bột đang được tên chết tiệt kia ôm vào.

"Dì Dương, gọi Thương..."

"Không cần đâu anh, đã xử lí rồi." Phương Tử Quỳnh lên tiếng cắt ngang lời nói của Phương Tử Đăng. Lại gọi Thương Lăng đến thì nhất định anh ấy sẽ làm còn kĩ hơn nữa, mà theo cô thì, Lãnh Triệt đã kĩ lắm rồi.

"Đàm Vương Quang! Em gái tôi bị cậu đưa đi như bắt người, nó ở nhà cậu chưa được hai ngày thì chân thành ra thế này, cậu nói chăm sóc em gái tôi, rốt cục là gây phiền hà gì cho nó hả?" Phương Tử Đăng chỉ thiếu chút nữa là nhào đến bóp chết Đàm Vương Quang, bùng phát lửa giận trong lòng.

"Dì Dương, gọi Lăng!"

"Anh hai, em không sao đâu, chỉ trật chân một tí thôi, không cần gọi anh Lăng." Còn gọi Thương Lăng, hẳn là cô sẽ bị mắng rất thê thảm.

"Anh, bà xã của em bị thương em đã xử lí rất cẩn thận, không cần người ngoài xem xét nữa!" Đàm Vương Quang cũng biết Phương Tử Đăng rất thương Phương Tử Quỳnh, lần này làm cô bị như vầy ở ngay nhà anh là anh sai, trực tiếp không muốn tranh cãi. Nhưng Thương Lăng muốn xử lí vết thương cho cô? Không! Lãnh Triệt anh còn không muốn, đừng nói đến cái tên họ Thương đó.

"Người ngoài? Đàm Vương Quang, Thương Lăng so với cậu tốt hơn gấp trăm ngàn lần, chăm sóc Tử Tử cũng sẽ tốt hơn cậu. Cậu lấy tư cách gì bảo cậu ta là người ngoài?" Phương Tử Đăng nhìn Đàm Vương Quang, đối với cậu ta, vĩnh viễn Phương Tử Quỳnh sẽ không nhận được tình thương và sự chăm sóc tuyệt đối.

"Anh hai, em không sao mà." Phương Tử Quỳnh cầm tay Phương Tử Đăng, lắc đầu ý bảo anh đừng nói nữa, cô mệt rồi, không muốn cùng hắn ta tranh cãi.

"Em còn nói không sao? Chân không đi lại được sẽ rất khó khăn, mấy ngày này ở nhà đi." Phương Tử Đăng nhìn em gái mình đầy yêu thương, chân bị thành ra như này, Đàm Vương Quang lại cả ngày ở công ty, lấy ai chăm sóc cô?

"Em sẽ đưa cô ấy về chăm sóc."

"Cậu? Đích thân cậu sẽ chăm sóc sao? Hay đưa đại một người nào đó đến chăm sóc cho em gái tôi?"

"Cô ấy sẽ không xảy ra bất kì chuyện gì nữa. Còn chuyện để cô ấy ở đây, em tuyệt đối không chấp nhận!" Đàm Vương Quang nói giọng kiên quyết, để Phương Tử Quỳnh ở đây? Anh tuyệt đối không đồng ý.

"Được! Đàm Vương Quang, nếu như em gái tôi còn gặp thêm một chuyện gì nữa, tôi cam kết cậu sẽ không có kết quả tốt đâu." Phương Tử Đăng gật đầu, thật ra anh không muốn Phương Tử Quỳnh bị thương hơn nữa, nhưng nếu không may, hoàn toàn sẽ có lí do không dính líu đến Đàm Vương Quang nữa.

"Em bảo đảm với anh."

.

..

...

Đàm Vương Quang và Phương Tử Quỳnh ở lại Tử Phong Bảo dùng cơm trưa cùng Phương Tử Đăng. Nhất Phong nghe nói Phương Tử Quỳnh về nhà cũng chỉ gọi điện hỏi thăm một chút vì còn bận một cuộc họp quan trọng ở công ty mà không về được. Đến đầu giờ chiều, Phương Tử Đăng có việc ra ngoài một lát, Phương Tử Quỳnh được Đàm Vương Quang đưa lên phòng mình nằm nghỉ. Còn phần anh, cứ ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vào chân của cô.

"Đàm Vương Quang, anh nhìn gì vậy?"

"Không có gì."

"Anh còn nhìn như vậy tôi không thể ngủ được." Phương Tử Quỳnh cụp mắt xuống, muốn ngủ nhưng mà cứ bị nhìn chằm chằm như vậy, ngủ bằng cách nào chứ!

"Thôi được rồi, em ngủ đi, anh không nhìn nữa." Đàm Vương Quang ngã người xuống sofa đối diện, không nhìn cô nữa.

Phương Tử Quỳnh có lẽ do hồi sáng cật lực tìm cách leo trèo nên mệt lắm rồi, nằm một chút là ngủ.

Đàm Vương Quang sau khi cảm nhận được hơi thở đều đều của Phương Tử Quỳnh liền ngồi dậy, đi đến cái bàn nhỏ được đặt trong góc phòng.

Trên bàn là tấm ảnh chụp Phương Tử Quỳnh đang cười rất tươi, được chụp từ sau lưng, nhưng mà, bàn tay đang nắm lấy tay cô là ai?

Đàm Vương Quang biết rằng đối với việc tự ý xem đồ của cô như này, nếu để cô biết được hẳn sẽ rất giận, nhưng mà, anh cũng chỉ muốn hiểu thêm một chút thôi. Đưa tay xuống mở ngăn kéo đầu tiên, trong đó là tài liệu học luật của cô. Mở tiếp thêm ngăn thứ hai, trong đây là một vài quyển sách về chuyên môn nghiên cứu đạn dược, vũ khí và một vài quyển sách văn học khác. Đạn dược? Vũ khí? Cô có hứng thú với mấy cái này từ bao giờ? Ngăn cuối cùng là một chồng các quyển sổ màu đen gồm sáu cuốn, bên cạnh là hình tốt nghiệp từ bé đến lớn của cô.

Đàm Vương Quang cầm lên một quyển sổ màu đen, lật giở trang đầu tiên...

'Ngày....tháng....năm.....

Hôm nay trời lại mưa, đã mưa liên tục cả tuần rồi. Bao giờ mới có thể đi ngoại ô được đây?

......'

Nhật kí?! Đàm Vương Quang đặt quyển mình đang cầm xuống, cầm quyển nằm dưới cùng của chồng sách lên. Đúng như anh nghĩ, đây có lẽ là quyển nhật kí đầu tiên của cô, nét chữ còn rất non nớt.

'Ngày....tháng....năm....

Hôm nay anh Lăng đã đến nhà chơi với mình rất lâu, anh ấy tốt như anh hai vậy.'

'Cậu nhóc hôm nay ở trường thật hư, không nghe lời cô giáo. Không phải mình biết bơi thì đã không cứu kịp cậu ấy rồi.'

'Lại cậu nhóc đó, học đòi ai trèo cây chứ? Đè mình đau gần chết.'

Những thứ được viết trong quyển đầu tiên hầu hết cũng chỉ là những chuyện xảy ra ở trường học, nhưng đặc biệt lại xoay quanh hình ảnh của một cậu bé, giống như, cậu bé ấy là tất cả quan tâm của Phương Tử Quỳnh lúc đó vậy.

Quyển thứ hai là khi Phương Tử Quỳnh học đến cuối cấp tiểu học, mọi chuyện được kể đến không còn là cậu bé ngày nào nữa, nhân vật chính trong đó, là Đàm Vương Quang anh!

Trong quyển nhật kí này, có những thứ anh đã biết, cũng có vô số thứ anh chưa hề biết đến bao giờ. Có lẽ...anh đã bỏ qua rất nhiều thứ.

'Hôm nay anh ấy đưa mình đi chơi rất vui, anh ấy còn nói, lần sau mình tan học sớm hơn sẽ được đi chơi nhiều hơn nữa.'

'Mình lại không thở được lúc đi cùng anh ấy, thật may rằng anh ấy không biết, dù có buồn một chút, nhưng mà thà anh ấy đừng lo lắng cho mình thì tốt hơn'

'.....'

'À, thì ra là mình khờ như vậy đó. Mình đúng thật rất ngốc mà. Anh hai nói đúng, có lẽ, chỉ có ba mẹ, anh hai, anh Lăng, Lập Lập, Linh Linh, tiểu Nhan mới thương mình thôi. Còn người khác, sẽ không ai thương mình cả.

Tử Quỳnh ơi, không ai thương mày thật lòng đâu, đừng ngốc như vậy nữa mà.'

'Tại sao mày đã biết trước rồi còn khờ đến vậy? Tại sao mày đã hiểu còn đi hỏi lí do? Anh ta không phải vì thương mày mà ở cạnh mày, chơi cùng mày!'

'Mình ghét những người lừa gạt mình!'

Từng dòng từng dòng chứ như một cây đinh nhọn hoắc đâm vào mắt Đàm Vương Quang. Anh không nghĩ, trước lúc anh nói ra cô đã biết sự thật, cũng chưa từng nghĩ sẽ nhìn thấy những dòng chữ này.

Phương Tử Quỳnh đã biết trước anh sẽ tổn thương cô, vậy cớ sao không nói trước? Vì cái gì mà im lặng?

'Mẹ nói mình đã ở bệnh viện hai tuần rồi, còn mê man liên tục nữa. Mẹ nói, mọi người ai cũng lo cho mình, nhưng mà tại sao không ai nói cho mình nguyên nhân cơ chứ?'

'Người con trai trong tấm anh hôm nay anh hai vứt đi là ai vậy? Tại sao nhất định không cho mình xem?'

'Anh Lăng giống như có chuyện giấu mình vậy, mọi người thật đáng ghét!'

Những ngày sau đó, hình bóng của anh giống như hoàn toàn biến mất khỏi đời cô vậy, trong quyển nhật kí đó, không còn một câu chữ nào nhắc đến anh nữa!

Quyển thứ ba anh cầm lên, có lẽ được viết vào những năm trung học, có một tấm ảnh được kẹp trong đó.

Trung học của Phương Tử Quỳnh có lẽ không có gì sôi nổi cả, vẫn cứ bình thường như vậy. Đến năm cuối cấp trung học, Phương Tử Quỳnh quyết định học kinh doanh thay vì họ luật như dự kiến ban đầu.

'Người con trai mình gặp hôm nay thực có cảm giác rất quen nha, đánh yêu thật.'

'Mình đồng ý kết bạn cùng anh ấy, có nên nói cho anh hai nghe không? Hay thôi đừng nói sẽ tốt hơn?'

'Anh ấy tên Quang, mình cứ có cảm giác đã nghe ở đâu rồi thì phải?! Nhưng mà, anh ấy tốt lắm ấy chứ.'

'......'

Quỳnh nhi, em thật sự bị anh làm tổn thương đoạn tình cảm sâu sắc như vậy?

'Anh ta...thì ra là Đàm Vương Quang, khó trách ba mẹ lại khó xử, khó trách mình cảm thấy giống như đã nghe qua ở đâu rồi!'

'Anh Lăng cũng biết....'

'Cũng là mình không nói với họ, làm sao có thể trách anh Lăng không cảnh báo mình...'

'Ha, lại nữa rồi, Phương Tử Quỳnh này một lần nữa bị đánh cho tơi tả, thua không còn manh giáp.'

'Dự án đó quan trọng? Hay người khác quan trọng?'

'Anh ta vô tình như vậy, xem như mình bố thi cho anh ta dự án đó. Học kinh doanh? Chỉ là tự mình đa tình.'

Từng dòng, từng chữ chạy qua, một lần lại một lần Đàm Vương Quang lại cảm thấy mình thật sự rất độc ác, đối xử với một cô gái nhỏ như vậy.

Anh cứ ngồi đó mà đọc, đọc mãi, đến khi cầm quyển cuối cùng lên, anh không biết có nên giở ra hay không....

'Ở tiệc rượu hôm nay, thật cảm ơn người con trai đó. Còn cái tên chết tiệt kia, không chịu mở mắt nhìn xem mình là ai, còn có ý đồ chuốc rượu mình?'

'À, hôm nay lại gặp nhau nữa, anh ấy cũng không khác lúc trước lắm. Anh ấy cũng thích đồ cay Tứ Xuyên, vậy nên việc chọn đồ ăn sau này sẽ không thành vấn đề nữa rồi!'

'Mẹ nói nhà có khách, lại còn dặn dò mình đủ thứ, nhưng lại không chịu nói cho mình người đó là ai. Kết quả, xém một chút là thất lễ với ông và ba anh ấy rồi (*‘∀‘)'

Ông? Ba? Anh ấy?

'Anh ấy hỏi mình, cũng chờ câu trả lời của mình. Ba ngày? Mình nghĩ có thể trả lời ngay lập tức ấy chứ.'

'Anh hai hình như rất thích Hạo luôn ấy, cứ nói Hạo rất tốt. Có lẽ, anh ấy quả thật là sự lựa chọn tốt nhất, cũng là người hợp với mình nhất.'

Ngũ Hạo, cậu...bao giờ thì biến mất hả?

Đàm Vương Quang đưa mắt nhìn đến Phương Tử Quỳnh vẫn đang ngủ. Cô nói yêu anh, vậy mà nhanh như vậy đã chọn lựa người khác, yêu là như vậy?