Trình Tổng Kế Hoạch Yêu Đương Đến Đâu Rồi

Chương 9: 9: Hai Thái Cực 9





Hỏi ra mới biết, bà nội vì sợ cha của Trình Tranh ngăn cản anh theo đuổi đam mê làm ở công ty thiết kế mà ra sức khuyên nhủ.

Mặc dù nói anh và cha mình có rất nhiều tính cách đối lập, nhưng hai người đều có một điểm chung là cực kỳ cố chấp.

Nếu như anh cố chấp lời ngăn cản của cha mà mở công ty thiết kế đồ họa, thì cha anh cũng cố chấp không chịu hiểu được con trai mình cần gì, muốn gì.
Bà nội đã tỉnh lại, khiến Trình Tranh vừa mừng vừa thấy vô cùng có lỗi.
"Nội! Con xin lỗi! Là con không tốt, không nên để nội phải bận tâm nhiều đến vậy."
Bà biết cháu trai của mình là người có chí cầu tiến, còn rất chịu khó học hỏi và là người có tài.

Có điều, cha của anh là người ở thế hệ trước, lại sống vùi dập quá lâu trong những suy nghĩ xa xưa.

Ông ấy muốn anh theo học nấu phở vì đó là nghề truyền thống của gia đình, đó cũng là một ngành kinh doanh.

Nhưng ông ấy lại không biết, đam mê của anh là gì, ước mơ mà anh ấp ủ ra sao, vì cha con anh chưa bao giờ chịu ngồi xuống mà lắng nghe nhau một lần.
Tình trạng sức khỏe của bà nội dần ổn định, Trình Tranh mới rời khỏi bệnh viện để quay lại công ty.

Anh đã ở bệnh viện hai ngày, giao lại toàn bộ công việc cho Hải Đình và Hà Dữ.

Lúc lái xe trên đường, anh mới chợt nhớ đến Mã Dao mà dừng xe ở trước cửa quán cà phê.

Cô vẫn đi làm rất đều đặn, mỗi ngày đến quán đều mang một sự trẻ trung và dồi dào năng lượng.


Ở họp đêm Mã Dao kiêu kỳ, sắc sảo, còn khi ở đây cô chỉ là một cô gái ở tuổi đôi mươi hoạt bát, thông minh.

Đẩy cửa đi vào, Trình Tranh còn chưa kịp bước đến đã thấy cô đứng ở quầy pha chế pha cà phê.

Nhưng cái máy pha hôm nay lại dở chứng, ấn mãi mà cà phê cũng không chịu nhỏ giọt.
"Có chuyện gì vậy Mã Dao?"
Phong Diệp từ phía sau bước đến đứng rất gần với cô, tay anh ấy vòng từ phía sau choàng qua vai cô để nhìn rõ hơn máy bị hư chỗ nào.

Cảnh tượng này đập thẳng vào mắt của Trình Tranh, không hiểu sao lại khiến anh cảm thấy có một loại cảm giác rất lạ.
"Máy pha cà phê hỏng rồi, em không ấn nút được."
"Để anh gọi người đến sửa, em ra bảo khách thông cảm chọn món khác đi nhé!"
Mã Dao mỉm cười gật đầu, đi ra khỏi quầy mới nhìn thấy Trình Tranh đanh đứng cách mình chừng mười bước.

Cô cứ nghĩ anh đến mua cà phê như mọi ngày, nên đã vội vàng nói.
"Máy pha cà phê hỏng rồi.

Nên anh..."
"Hai lần rồi.

Mã Dao!"
Cô chớp mắt nhìn anh, dường như cảm thấy câu nói này có nhiều thứ ẩn ý khiến mình không hiểu được.

Anh biết cô không phải người giỏi nhìn ra được dụng ý của người khác, nên mới nói thêm, môi còn hơi cong lên lộ ra viền môi thanh tú.
"Cô biết tôi đến đây để tìm cô mà?"
Phong Diệp đứng ở trong quầy nhìn ra, thấy cô đang đứng ở đó nói chuyện với Trình Tranh, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, mặc dù trong lòng có chút vướng mắc.

Thời gian thay ca, Mã Dao được về nhà nên cũng rảnh rỗi cùng anh đi dạo.

Đây là lần thứ hai, hai người sánh vai đi bộ cùng nhau để về nhà, trên đoạn đường lá phong đỏ rợp trời.

Hôm nay cô mặc chiếc áo sơ mi ngắn thắt eo, chiếc quần short rách túi cùng đôi giày bata năng động, cổ còn phối thêm một cái khăn hoa.

Phong cách này của Mã Dao, khiến Trình Tranh hoài niệm về những năm về trước mà anh được thấy trong các cuộn phim, về thời dân quốc vẫn còn có xe kéo, còn có những cửa hàng bán vải tấp nập người mua.
"Lần trước nghe anh nói chuyện điện thoại, dường như bà nội anh không khoẻ?"
Anh gật đầu, cô lại hỏi tiếp.
"Bà ấy đã khoẻ chưa?"

"Đã khoẻ rồi.

Cảm ơn cô."
Gió thu mát mẻ, thi thoảng lại có những cơn gió thổi mạnh làm mát cả tâm hồn.

Chiếc khăn choàng hoa trên cổ của Mã Dao bất chợt bị gió thổi tung lên rồi bay mất.

Cô hốt hoảng nhìn theo, cánh tay theo phản xạ mà đưa ra rồi cả người bắt đầu nhoài theo.

Trình Tranh phản ứng không kịp, lúc nhận ra thì chiếc khăn đã bay khỏi tầm mắt rồi cứ vậy rơi xuống hồ.

Anh nhìn theo nó từ lúc bị thổi lên đến khi rơi xuống, ánh mắt có chút điềm nhiên.

Mã Dao quay sang, cứ vậy mà đánh mạnh vào vai anh một cái rồi lắc lư nó.
"Anh có mù không vậy? Không thấy khăn của tôi bị gió thổi sao?"
Trình Tranh nhìn cô nhún vai.
"Thì thôi.

Bay rồi thì mua cái khác được mà? Tôi dẫn cô đi!"
Mã Dao há miệng, giống như có thứ gì đó khiến cô khô cả cổ họng không nói nổi với anh.

Cô bắt đầu nổi cáu, nhưng không nói tiếp vì đã thấy chiếc khăn đang dần chìm xuống mà sốt ruột.

Đột nhiên cô nắm chặt lấy lan can ở bờ hồ rồi bước chân lên đó, lấy đà rồi nhảy xuống.

Tiếng động trên mặt hồ làm Trình Tranh mắt tròn mắt dẹt.
"Này! Cô làm gì vậy?"

Anh không hiểu rốt cuộc Mã Dao bị làm sao, mà chỉ vì một chiếc khăn thôi đã cuống cuồng đến như vậy.

Nhưng anh cũng không thể để cô ở dưới nên vứt cả giày cùng điện thoại lại rồi nhảy theo.

Đến khi cả hai cùng lên được bờ thì người đã ướt nhẹp, còn thở không ra hơi.

Trình Tranh quay sang nhìn cô vẻ trách móc.
"Có mỗi cái khăn mà cô lại nhảy xuống dưới hồ à?"
Mã Dao lườm anh.
"Rơi xuống biển thì tôi cũng nhặt, đây là khăn của mẹ tôi."
Anh nhìn cô, sau đó thì cứng họng.

Cha mẹ của Mã Dao qua đời là lâu, những món đồ để lại không nhiều, nên cô vẫn luôn trân trọng từng món một.

Chiếc khăn này là chiếc khăn mà mẹ cô thích nhất, bây giờ cũng trở thành món mà cô thích và thi thoảng lại đồng hành cùng cô.

Trình Tranh im lặng hồi lâu, mới cảm thấy áy náy mà nói.
"Xin lỗi! Tôi không biết nó lại quan trọng với cô như vậy."
"Muốn được tôi tha thứ thì đi mà nhảy xuống hồ đi!"
....