Trình Tổng Kế Hoạch Yêu Đương Đến Đâu Rồi

Chương 17: 17: Mặn Nồng 1





Trình Tranh lái xe về nhà, vừa thấy anh thì bà nội đã vui mừng đến nỗi cười tít cả mắt, đánh vào người anh một cái.
"Thằng quỷ nhỏ! Bà tưởng mày bỏ bà già này luôn rồi!"
Anh cười, vòng tay ôm lấy người bà nội một cách thắm thiết rồi dìu bà qua ghế ngồi.

Tình cảm của anh và bà nội rất tốt, vì bà chỉ có mỗi mình anh là cháu đích tôn, nên đã nuông chiều anh từ nhỏ.

Lúc nhỏ anh rất nghịch, còn rủ đám hàng xóm xung quanh đi hái trộm quả nhà người ta, bị bắt được rồi còn bày trò muốn đẩy người ta xuống sông.

Bà nội biết được vừa giận vừa buồn cười, phải đích thân xuống nước đi xin lỗi người ta vì anh.

Lần đó anh bị cha phạt rất nặng, bắt quỳ gối ngoài nắng cả ngày còn không được ăn cơm.
Bà nội trông đứng trông ngồi, cứ sợ anh không chịu nổi mà nói với cha anh.
"Tiểu Tranh nó còn nhỏ, từ từ mà dạy dỗ nó, phạt nặng như vậy nó chịu sao được?"
"Cũng tại mẹ nuông chiều nó quá, nó hư rồi đấy!"
Bà vì Trình Tranh và cãi nhau với cha anh, hai người không thèm nhìn mặt nhau mấy ngày liền.

Trong kí ức của anh, bà nội là người rất tuyệt.

Tuy bà luôn bao che anh, luôn tìm cách để giải vây cho anh, nhưng khi ở riêng với anh trong phòng cùng tâm sự, bà vẫn luôn nói với anh rằng những việc đó là không đúng, không nên tái phạm.

Trình Tranh nhìn lên lầu rồi lại nhìn sang bà nội.
"Mẹ con đâu rồi nội?"
"Mẹ con ở ngoài quán, cha con cũng vừa ra đó rồi."
Anh thở dài một hơi.

Bà nội vừa nhìn đã biết anh muốn tránh mặt cha mình, cũng lắc đầu cho qua rồi hỏi.
"Thế nào? Mày hẹn với nội là mày sẽ mau có bạn gái.

Bạn gái mày đâu? Dẫn về đây nội xem."
Nghe bà nội nhắc đến bạn gái, trong đầu Trình Tranh lại nhớ đến hình ảnh của Mã Dao, một cô gái có nụ cười ngọt ngào mà cũng vô cùng quyến rũ.

Anh chợt có một suy nghĩ, không biết khi gặp cô rồi bà nội sẽ thấy như thế nào.

Tuy bà là người sống đã hơn nửa đời người, trải qua nhiều biến động khác nhau, nhưng suy nghĩ của bà lại hiện đại và lạc quan hơn cha anh rất nhiều.

Đó cũng chính là lí do mà anh và bà nội lại ăn ý hơn là anh với cha anh.
Trình Tranh cười, khoát tay bà nội rồi hỏi.
"Nội thích bạn gái của con thế nào?"
Bà ngẩn ra, sau đó cốc đầu anh một cái.
"Thằng này! Bạn gái của con là do con chọn, sao lại hỏi nội? Nội chỉ muốn con dẫn về cho nội gặp mặt, xem tính tình thế nào thôi."
Nói đến đây, bà nội lại nhìn anh với vẻ nghi hoặc.
"Này! Đừng nói là mày có rồi nhé?"
Trình Tranh gãi đầu cười.

Anh biết Mã Dao là một cô gái thông minh lại hiểu chuyện, khi đưa cô về ra mắt nội nhất định sẽ khiến nội hài lòng.

Chỉ e là cô không xem trọng chuyện tình cảm này, vì cả hai quen nhau quá đường đột, sợ cô không muốn cùng anh về nhà.

Cả đêm nằm trong phòng, nhìn màn hình điện thoại sáng rồi lại tắt, Trình Tranh không biết giờ này cô đã ngủ chưa, có nên gọi cho cô hay không.
Nhà của Mã Dao tuy ở gần nhiều người quen, nhưng dù sao cô cũng là con gái, ở một mình cũng rất nguy hiểm, anh không yên tâm chút nào.

Ngồi dậy xỏ dép đi ra ban công, Trình Tranh lại quay vào trong rót một ly rượu rồi cầm ra ngoài.

Tiết thu mát mẻ, gió thổi làm tóc anh bay lên, anh cầm điện thoại trên tay, không kìm được nỗi nhớ nhung mà gọi điện.
"Mã Dao! Em ngủ chưa?"
Đầu dây bên kia Mã Dao trả lời với giọng mệt mỏi, dường như cô vừa bị anh đánh thức.

"Đang ngủ thì anh gọi đấy!"
Trình Tranh khẽ cười, uống một ngụm rượu mạnh nhưng đầu lưỡi lại có vị ngọt thanh khiến anh thấy kích thích.

Anh nhẹ nhàng nói.
"Anh xin lỗi! Anh nhớ em, nên ngủ không được."
Mã Dao cười, giọng cười ngọt ngào làm tim anh như tan chảy.

Anh yêu nụ cười của cô, yêu giọng nói ngọt ngào của cô mỗi khi cô cáu giận hay làm nũng.

Cô nằm trong cái chăn bông cuộn tròn, thấy câu nói này của Trình Tranh giống như có một ma lực khiến tâm trạng mình tốt lên hẳn
"Thật là nhớ em không?"
Trình Tranh uống cạn ly rượu, gió bên ngoài dịu êm, phía dưới đèn đường màu vàng sáng ấm, có vài cặp đôi đi cùng nhau trong đêm.

Anh thấy con tim mình như bị thứ tình cảm này thôi thúc đến mãnh liệt, bùng cháy.

Từng giây từng khắc với anh mà nói, phải có sự hiện diện của Mã Dao thì mới trở nên nồng nàn.
Anh tựa lưng vào lan can, trầm giọng.
"Anh đến đón em đi dạo được không?"
Mã Dao chớp mắt, nhìn đồng hồ đã điểm 11h khuya.

"Bây giờ sao?"
"Ừm.

Không thì anh sẽ nhớ em đến chết mất!"

Sau khi được sự đồng ý của cô, Trình Tranh khoác vào cái áo sơ mi rồi xuống lầu.

Anh đi rất khẽ, không mở đèn lên vì sợ mọi người thức giấc rồi rời khỏi nhà mà ra ngoài.

Lúc xe vừa đến cổng, Mã Dao đã đứng bên ngoài đợi sẵn, cô mặc chiếc váy dài qua đầu gối, dài tay nên trông rất mềm mại và ấm áp.

Vừa bước xuống xe, Trình Tranh đã không nhịn được mà tiến đến hôn lên môi cô, một nụ hôn quyến luyến không rời.
"Hình như anh thấy không ổn."
Mã Dao chớp mắt, có chút lo lắng.

Cô thấy anh nôn nóng gặp mình vào giờ này như thế, bây giờ còn nói ra mấy lời này.

Đảo mắt nhìn rồi đưa tay sờ lên trán anh, cô hỏi.
"Sao vậy? Anh bệnh sao?"
Trình Tranh gật đầu, cúi xuống chạm chóp mũi mình lên chóp mũi của cô, giọng anh mang theo một hơi ấm cùng tone trầm quyến rũ.
"Ừ.

Anh bị em bỏ bùa rồi, thiếu em là không chịu được."
....