Tại Cơ Quan Cảnh Sát Điều Tra Huyện Long Mỹ. Phòng Biệt Giam.
Sau một đêm dài dằng dặc, nỗi thống khổ đã hằn sâu trên khuôn mặt Dũng. Giờ đây trong anh tràn đầy nỗi sợ hãi, anh sợ phải đối mặt với những chuyện sắp đến, sợ sẽ phải đối mặt với người con gái anh yêu.
- Cha ơi, mẹ ơi!. – Dũng thì thầm. – Cô ấy là người con yêu suốt cuộc đời vậy mà đã ra tay sát hại cha mẹ, hai người mà con kính trọng và yêu quý nhất, thử hỏi con phải làm sao cho đáng đây?.
- Chào Dũng! Anh có khỏe không?.
Người vừa lên tiếng không ai xa lạ chính là Tín, gã chầm chậm đưa tay mồi điếu thuốc.
- Là anh sao?!.
- Phải!! Tôi đây.
- Cha tôi có phải là do Nhạn giết hay không?.
Tín tròn xoe mắt nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt giờ đã tiều tụy đi nhiều và có phần xanh xao, đôi mắt thâm đen, chắc hẳn đã vì chuyện này mà đau khổ rất nhiều. Nhưng Tín không thể hiểu được làm thế nào mà Dũng biết được chuyện mà gã sắp phải nói và thật khó mà mở lời để nói cho Dũng biết rằng cha anh đã mất.
- Làm sao anh biết được cha anh đã chết?!. – Tín hỏi, đôi mắt có vẻ nghi ngại.
- Là vợ tôi cho tôi biết. Tại sao anh lại hỏi vậy?!. – Dũng khá ngạc nhiên, anh không hiểu tại sao nét mặt của Tín lại trở nên khác thường như vậy.
- Quái lạ?! Làm sao mà vợ anh biết được chứ?!. Tín thắc mắc.
- Ý anh là sao?! Tôi không hiểu?.
- Đúng là cha anh đã chết từ hôm qua. Lúc đó tôi và Dung là người đến trước tiên rồi sau đó thông báo cho gia đình anh đến nhận xác. Lúc anh hai anh đến tôi có nghe họ nói chuyện với nhau rằng vợ anh đã mất tích cách đây ba ngày rồi, kể từ lúc mà chúng tôi đưa anh đi. Vậy anh thử nói tôi nghe xem làm thế nào mà vợ anh biết được?. – Tín phân tích.
- Vậy là sao?! Cô ấy đã đi đâu chứ? Rõ ràng là ngày hôm qua cô ấy có đến đây mà!. Mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào đây?!!. – Dũng bối rối.
- Anh bình tĩnh đi! Ngay cả tôi cũng chẳng hiểu gì cả đây này. – Tín cằn nhằn. – Mọi chuyện càng ngày càng rắc rối, cứ như thế này sẽ bế tắc mất thôi.
- Tín àh! Hay là anh hãy thả tôi ra đi! Chứ như thế này tôi sẽ chết mất thôi. – Dũng nài nỉ.
- Không được đâu Dũng! Luật là luật, anh vẫn là nghi phạm thì không thể nào thả được. Nhưng anh cứ yên tâm đi, tôi sẽ truy ra mọi chuyện.
- Truy ra mọi chuyện àh! Tôi đã ở trong này bao nhiêu ngày rồi hả?! Chờ đến khi anh truy ra mọi chuyện chắc tôi đã gục chết từ lâu rồi.
- Không còn bao lâu nữa đâu! Hãy tin tôi đi nào!. – Tín nhấn giọng.
Dũng không nói gì, lủi thủi đi vào trong góc tối thở dài.
- Tôi đã mất đi quá nhiều người thân rồi, chỉ còn anh hai thôi, nếu mất luôn anh ấy thì tôi phải làm thế nào đây?.
Tín tiếp tục rít hơi thuốc trên tay, gã nghĩ nếu như mà giờ đây phải nói cho Dũng biết rằng người mà gã nghi ngờ nhất trong chuyện này chính là người anh hai mà cậu ấy kính trọng nhất thì sẽ ra sao đây.
***
Cùng thời gian này tại nhà ông Thái.
Dung nằm yên lặng trên giường, tứ chi đều bị trói chặt. Ánh mắt mơ màng khẽ mở, không biết cô đã nằm ở đây bao lâu rồi mà trông thật uể oải. Cô liếc mắt ngang dọc để tìm một hình bóng, mà sao trong lòng lại buồn bã thê lương. Có lẽ vì cô quá thất vọng vì không ngờ mình lại lấy phải một người đàn ông như thế.
- Em đã tỉnh rồi sao?!.
Dung không nói gì trước câu hỏi của Trí, cô quay mặt vào trong.
- Anh xin lỗi khi phải trói em như vậy, nhưng anh không còn cách nào khác, xin hãy tha thứ cho anh. – Trí thỏ thẻ.
- Con người anh là như thế sao?!. Một người như vậy lại có thể nhẫn tâm giết người như thế àh!. Tôi thật không thể nào ngờ chính anh là hung thủ!!.
- Em đừng nói như thế với anh chứ!! Chính họ đã ép anh phải làm như thế!! Ngày xưa họ đâu có coi anh là con người!!. – Trí lớn tiếng.
- Không coi anh là con người mà cho anh lớn khôn đến chừng này sao! Còn thằng Dũng nữa, không phải lúc nào nó cũng thương yêu anh sao?! Chính anh cũng biết điều đó mà! Bây giờ chỉ vì anh mà nó vào khám rồi đó!.
- Em biết gì mà nói!! Thật tế là từ đầu tới cuối em chẳng hiểu gì cả!. Em có biết anh phải tốn bao nhiêu công sức mới có được ngày hôm nay không?! Chẳng có lý do gì để họ có thể hưởng tất cả hết!!.
- Vì thế mà anh giết họ sao?!. Muốn tôi hiểu thì anh phải nói cho rõ chứ! Anh tưởng rằng tôi dễ chịu lắm sao?!. Làm sao mà tôi có thể chịu được khi biết rằng người mà tôi yêu thương nhất lại chính là kẻ máu lạnh giết người không gớm tay!.
Trí yên lặng nhìn Dung, hắn khẽ ngồi vào ghế.
- Em muốn anh nói rõ hết mọi chuyện đúng không?!.
- Đúng!! Tôi muốn biết có phải tất cả những người đã chết đều có liên quan đến anh hay không?!. – Dung nhấn giọng.
- Phải!!.
- Anh đã giết tất cả họ àh?!!.
- Không hẳn thế!!.
- Có phải còn điều gì khác?!!.
- Đúng!!. Là con Nhạn đã giết!.
Trí không còn giấu giếm thêm nữa, với lại Dung cũng đã thấy mọi chuyện, cần phải cho nàng biết rõ, hắn kể đầu đuôi hết mọi chuyện cho Dung nghe. Từ việc ám hại Nhạn chết ra sao cho đến khi bị Dung phát giác ra mọi chuyện.
Dung im lặng lắng nghe hắn kể, nhiều lúc thân thể cô như run lên, những gì hắn vừa kể phải chăng là từ một câu chuyện có thật mà nhân vật chính lại là người đã ở bên cô ngần ấy năm trời. Thật tế là cô không có cách nào để đối diện với hiện tại.
Cuối cùng hắn cũng chấm dứt câu chuyện quái gỡ đó, hắn thẫn thờ nhìn Dung, khuôn mặt đã buồn bã phút chốc lại thê lương hơn.
- Vậy ra mọi chuyện là như thế! Anh thật là ghê gớm. – Dung thì thầm, đôi mắt như vô hồn. – Vậy bây giờ tôi đã biết mọi chuyện, anh sẽ làm gì tôi.
Hắn thở dài trong im lặng song đứng dậy bước ra ngoài để lại Dung một mình ở đấy. Khuôn mặt Dung tràn đầy nước mắt, trong phút chốc cô khẽ thì thầm.
- Hu hu!! Con hãy nói cho mẹ biết mẹ phải làm thế nào đây?!.
***
Tại Cơ Quan Cảnh Sát Điều Tra Huyện Long Mỹ.
Tín ngồi tựa lưng vào ghế ngắm ánh trăng, đã quá nữa khuya rồi mà gã vẫn còn ngồi đó, thật tế là gã ngủ không được, hễ cứ nhắm mắt lại là lại nhìn thấy khuôn mặt xanh xao của Dũng lúc đó, vậy thì làm sao mà ngủ yên cho được. Bất giác gã nghĩ đến Dung, nàng bây giờ đã hạnh phúc bên người đàn ông khác, gã đã không có cơ hội để chứng minh cho nàng biết rằng gã đã yêu nàng như thế nào. Tín mỉm cười cho số phận của mình, gã lại bắt đầu châm cho mình một điếu thuốc.
Bỗng nhiên gió thổi lồng lộng vào ô cửa số khiến gã xém chút nửa là té bật ngửa.
- Cái quái gì thế này?!!. – Tín nhăn mặt chửi thầm.
Gió vẫn cứ tiếp tục lùa vào càng dữ dội hơn khiến đồ đạc trong phòng bay loạn xạ. Tín vội đóng cửa sổ lại nhưng chuyện lạ vẫn chưa kết thúc, mọi thứ cứ bay tứ tung cả lên, ngọn đèn trong trong phòng cứ nhấp nháy liên tục khiến Tín bắt đầu cảm thấy kinh dị. Ánh sáng xanh bỗng hắt lên quanh phòng, bất giác Tín cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, chợt có tiếng động nhẹ nơi góc tủ hồ sơ, có gì đó chuyển động ở đấy. Tín đưa đây chộp lấy cái đèn pin, tiếng động ngày càng lớn dần khiến tim gã đập loạn nhịp. Gã hắt ánh đèn vào nơi phát ra tiếng động, hoàn toàn không có gì cả nhưng tiếng động vẫn còn đấy.
- Ai đó?!! Ai đang ở đấy?!. – Gã lớn tiếng.
Tiếng động bỗng dưng im bặt, không gian trở nên yên lặng. Tín cố trấn tĩnh bản thân mình, gã một lần nữa nhìn bao quát khắp nơi trong căn phòng, cảm thấy mọi chuyện đã trở nên bình thường, gã thở phào nhẹ nhõm nghĩ mình vì suy nghĩ quá độ nên mới thành ra thế.
- Cạch! Cạch! Cạch! Cạch!.
Một tiếng động khác lại phát lên khiến gã hốt hoảng, gã giật mình quay phắt lại hắt ánh sáng đèn pin về phía bàn làm việc, một cảnh tượng diễn ra khiến gã sởn gai óc. Máy đánh chữ tự động đánh lên liên hồi mà không hề có ai điều khiển.
Chuyện này khiến gã cảm thấy đầu óc như quay cuồng muốn lăn ra bất tỉnh nhưng một sức mạnh vô hình nào đó nâng đỡ lấy gã, nhấc bổng gã lên cao và từ từ đưa gã trở vào chỗ ngồi ban nãy. Mồ hôi đổ nhễ nhại khắp người, gã cảm thấy đầu mình như đông cứng lại nhưng dòng chữ trước mặt khiến gã không thể nào mà không chú ý đến.
- "Nhạn, Nhạn, Nhạn, Nhạn, Nhạn".
Người gã như dính chặt vào thân ghế không thể nào cựa quậy được và dòng chữ lại tiếp tục đánh lên từng hồi.
- "Anh không cần phải sợ, tôi không có ác ý".
Sau khi xem xong dòng chữ đó thân hình Tín bỗng trở lại bình thường như lúc trước, cảm thấy như sức mạnh vô hình vừa rồi đã buông tha cho mình gã cố bình tĩnh nói lắp bắp.
- Cô...cô...có...phải...là...ma...không...?!!.
- "Phải rồi! Anh nghĩ con người có thể làm được như vậy sao?!". – Dòng chữ lại tiếp tục đánh lên liên hồi.
- Cô...cô...muốn ...gì...ở...tôi?!.
Dòng chữ lại tiếp tục xuất hiện thêm, nhưng lần này lại khiến trái tim của Tín rung động mạnh.
- "Chẳng phải anh muốn biết chính ai là hung thủ sao?".
.......
Vài giờ sau đó. Tín rít hơi thuốc trên tay, gã phun ra làn khói mỏng vương trên ánh đèn nhấp nháy.
- Vậy ra mọi chuyện là như thế! Hắn thật là quá lợi hại. Vậy sao bây giờ cô mới cho tôi biết?!.
- "Bởi vì tôi đã trả thù xong".
- Mọi chuyện thật là hoang đường! Cô giết bao nhiêu đó người rồi bây giờ lại thú tội với tôi sao?! Chẳng lẽ tôi phải xin lệnh cấp trên để bắt một hồn ma như cô!. Rồi tên Trí kia nữa, làm sao tôi có thể nói rằng chính cô, một hồn ma! Đã chỉ ra hắn là hung thủ giết những người khác. Vậy ai sẽ tin đây?!.
- "Tôi không cần biết. Tôi đã nói rõ rồi. Mọi chuyện còn lại anh tự giải quyết lấy. Còn nữa, hiện giờ Dung đang ở trong tay hắn, có lẽ cô ấy đã thấy mọi chuyện, nếu anh không đến kịp lúc tôi nghĩ mọi chuyện sẽ không ổn, nhưng anh đừng lo, hắn rất yêu Dung, hiện giờ cô ấy vẫn bình yên".
- Cô nói sao?!!. Dung đang bị hắn uy hiếp hả!. Cô đâu rồi?!! Trả lời tôi đi chứ?!!. – Trí giục giã nhưng vô ích, dòng chữ đã ngưng bặt từ lúc nào và trả lại ánh sáng bình thường cho căn phòng.
***
Tại Phòng Biệt Giam.
- Chào Dũng!.
- Lại chuyện gì nữa đây?!. – Dũng bực dọc khi nhìn thấy Tín.
- Tôi biết là anh còn trách tôi vì sao không thả anh ra. Nhưng tôi có lý do của mình...
- Đủ rồi! Không cần phải nói nữa!.
- Đừng như vậy. Tôi có vật này muốn đưa anh xem. – Tín từ tốn. – Trước khi xem xin anh hãy giữ bình tĩnh.
Tín nhẹ nhàng đưa một tờ giấy in vào trong khe hở của cửa, nơi mà cai ngục thường đưa cơm vào cho tù nhân. Và gã vẫn ở đó cho đến khi nghe thấy tiếng hét thất thanh của Dũng.....
- A...a ..a....a!!!! Tại sao lại như thế?!!!. – Tiếng thét thê lương nhưng chấn động cả lòng người, làm cho cõi lòng se thắt lại, làm sao mà một con người lại có thể chịu đừng nhiều nỗi đau và mất mát như thế. – Tại sao lại là anh chứ hả?! Hư hư...!!!. – Dũng nghẹn ngào ngã quỵ xuống đất khóc tức tưởi.
Bên ngoài Sở Cảnh Sát, cách nơi đó không xa. Hình bóng Lan ẩn hiện trong đêm, ánh mắt buồn bã nhìn về phía cửa sổ của phòng biệt giam.