Trinh Nữ Báo Thù

Chương 10: Tàn nhẫn




Hai giờ sau, tại căn phòng nhỏ sau vườn nhà ông Thái. Dường như những cơn hành hạ thể xác đã kết thúc. Nhạn khẽ mở mắt mệt mỏi, cô cảm thấy mình đã đuối sức, ngay cả giơ khẽ một cánh tay thôi đã khó khăn lắm rồi. Hai dòng lệ chảy tràn trên má, đỏ hoe, giờ đây ngay cả suy nghĩ cô cũng chẳng màng tới, cô chỉ biết đếm từng hơi thở của mình, để làm gì?, để làm chi?, ngay cả cô cũng không biết. Đây là cuộc đời sao?, số phận sao?, tại sao lại xảy ra như thế?. Những câu hỏi cứ xoay quanh đầu cô nhưng cho đến phút cuối thì vẫn chỉ là câu hỏi mà thôi.

Sau một thoáng tự hỏi lòng, cô dường như đã lấy lại được một chút sức lực, cô nâng nhẹ hai cánh tay ngọc ngà lên giữa thinh không như muốn với lấy một thứ gì đó. Là khuôn mặt của Dũng, anh đang cười với cô, nụ cười mà bao năm qua không hề phai nhạt. Nhưng giờ đây nụ cười ấy sao mà như mỉa mai, sao mà như trách móc thế kia?. Không kiềm nén được nỗi đau, cô úp hai bàn tay vào mặt nức nở.

Một hơi thở nóng ấm phà vào mang tai, đối với cô hơi thở ấy là một thứ cực kỳ kinh tởm, thật đáng nguyền rủa. Cô nắm chặt lòng hai bàn tay, cô có tội tình gì mà phải chịu nhục nhã ê chề như vậy?. Nhạn khẽ bật ngồi dậy, cô cài lại cúc áo, cái áo đã bị xé toạt đi một nửa rồi thì còn cúc đâu mà cài. Cô ngồi đó, hai tay ôm gối đờ đẫn nhìn khắp nơi. Chẳng lẽ phải chịu đựng số phận như vậy sao?, phải chấp nhận àh?, nếu không chấp nhận thì phải làm sao đây?.

Chợt dòng suy nghĩ miên man bị cắt ngang khi cô vừa nhìn thấy một vật gì đó mà cô chưa từng nhìn thấy trong phòng của mình bao giờ. Một cây kéo khá to hiên ngang nằm ngay trên bàn, tự bao giờ nó đã được đặt ở đây?. Cô chầm chậm bước xuống giường và từ từ tiến lại gần cầm cây kéo lên, lạnh tanh, "thình thịch...!". - Tim cô bắt đầu đập mạnh.

- Mình sẽ làm gì đây?!. – Nhạn nắm chặt cây kéo trong tay và khẽ thì thầm.

Cô ngoái lại đằng sau nhìn người đàn ông đó, lão vẫn nằm ngã ngớn như không có chuyện gì xảy ra. Cơn nóng giận giống như ngọn lữa bùng phát đốt cháy trái tim trong trắng của cô gái trẻ. Cô bước tới gần lão, thật nhanh và nhẹ, chỉ một cái thôi, chỉ cần đâm một cái vào tim thôi thì lão sẽ chết ngay tức khắc và không còn gì để nói thêm. Nhưng sau đó sẽ thế nào?, cô phải vào nhà giam sao?, tội giết người sẽ phải giam bao nhiêu lâu mới đủ?. Cô đắn đo không biết phải làm thế nào cho đáng. Cô lặng lẽ nhìn vào khuôn mặt đầy thõa mãn của lão, thật là khốn nạn ngay đến cả khi ngủ mà lão vẫn còn nghĩ đến cái chuyện tồi bại đó sao?.

Ngọn lữa trong lòng dường như lại bộc phát và lớn hơn gấp bội, Nhạn không còn ngần ngại gì nữa, cô dùng hết sức bình sinh của mình mà đâm thẳng xuống nhằm ngay vào trái tim ông Thái. Thế nhưng...

Trong một thoáng chớp nhoáng cô chợt nghĩ tới Dũng. Đối với cô thì không sao nhưng còn đối với Dũng thì sẽ như thế nào?. Liệu anh có thể chịu nổi cú sốc này hay không?, khi biết rằng chính người con gái anh yêu đã đang tâm ra tay giết chết cha anh. Nghĩ tới đó cô bỗng đổi hướng đâm của cây kéo từ nơi trái tim né qua ngay đùi của ông Thái mà đâm vào.

- Phập...!!!. - Cây kéo nhấn ngập vào bắp đùi ông Thái khoảng 5 phân.

- Aaaaaaaa...!!!. – Ông Thái bật dậy thật nhanh ôm lấy ôm để cái bắp đùi của mình. – Đồ con quỷ cái!!!. Đồ chó đẻ!!!. Tại sao mày dám làm như thế hả!!!. Tao phải giết chết mày!!!. – Sẵn tay lão tán thẳng vào mặt Nhạn, khiến cô té bật ngữa ra đằng sau.

Kế đó, ông Thái rút thật mạnh cây kéo ra khỏi đùi, máu tuôn xối xả vào mặt lão khiến lão giống như một con quỷ khát máu. Lão ôm đùi lăn lộn khắp giường.

- Úi trời ơi!!!. Đau quá !!!. Đau chết tôi mất!!!.

Nhạn đứng thẳng người lên, hai mắt trợn thẳng nhìn ông Thái, mọi căm hờn còn chưa tan biến đi hết mà còn bị ông Thái tán thẳng vào mặt khiến cô trở nên điên tiết. Cô nhảy xổ tới lão, hai tay nhằm thẳng cổ lão mà bóp chặt. Nhưng do sức cô quá yếu nên chẳng được bao lâu cô đã bị lão cho một đạp thật mạnh văng thẳng xuống giường, đầu cô đập vào cạnh giường đối diện, do cú đập quá mạnh khiến cô ngất xỉu.

Ông Thái lồm cồm bò dậy, một tay nắm chặt cây kéo, một tay ôm đùi bò xuống giường, lão cố hết sức lết thật nhanh tới chỗ Nhạn đang nằm.

- Mẹ kiếp!!. Mày dám đâm tao àh!!. – Lão giơ cây kéo lên dùng hết sức lực còn lại nhắm thẳng ngay ngực Nhạn mà đâm xuống. – Mày đi chết đi!!!.

Bỗng dưng một tiếng kêu vang lên khiến ông Thái giật mình.

- Dừng tay lại!!!. Ông đang làm cái quái gì ở đây vậy?!!!. – Bà Bích trừng mắt nhìn ông Thái máu me bê bết. Đứng đằng sau bà Bích là con Đẹt đang đứng há hốc mồm.

Nhìn khắp quanh phòng trong ánh sáng mờ mờ, trên giường dính đầy máu tươi, bà Bích chợt hiểu ra vấn đề.

- Ông đã làm gì nó thế hở?!!!. - Bà Bích nạt lớn. – Trời ơi!!!. Tôi mới vắng nhà có một ngày mà đã có chuyện xảy ra rồi sao?!!!.

- Bà im đi!!!. – Ông Thái cắt ngang. – Không thấy tôi bị nó làm ra nông nỗi này hay sao mà còn đứng đó than với thở?!!.

- Thì tại ông chứ tại ai!!!. – Bà Bích cãi lại. – Nếu ông không làm gì nó thì làm sao ra nông nỗi này!!!.

- Thôi thôi thôi!!!. Đừng nói nữa!!. – Ông Thái xua tay. – Tôi đau lắm rồi, làm ơn kêu ai đó giúp tôi!!.

- Thằng Dần!!!. Thằng Tý đâu rồi!!!. – Bà Bích gọi lớn. – Tụi bây chết hết rồi àh?!!.

Vài giây sau, thằng Dần và thằng Tý vội vã chạy vào.

- Dạ thưa bà gọi con!!. – Dần và Tý cùng đồng thanh.

- Thằng Dần!!. Mày và con Đẹt đỡ ông Thái về phòng với tao!!. Còn thằng Tý ở lại đây!!. Khi tụi tao đi khỏi, mày khóa cửa rồi đứng bên ngoài canh chừng con Nhạn cho tao, không được cho nó đi đâu hết nghe chưa!!. – Bà Bích dặn dò.

- Dạ!!. Con biết rồi thưa bà!!. – Thằng Tý gật gù.

***

Sau khi được bà Bích băng bó vết thương. Ông Thái lên tiếng hỏi.

- Sao tôi nghe bà nói là bà đi hai ngày mới về?!. Mới đi hồi sáng sớm mà bây giờ đã về rồi sao?!.

- Tôi cũng định là đi tới hai ngày mới về, nhưng giữa chừng thì mưa quá mà đường đi thì còn xa nên tôi mới quay về!. – Bà Bích giải thích. – Nhưng nhờ vậy mà tôi mới biết được cái việc làm ngu xuẩn của ông!!.

- Hừ!!!. Bà thì biết cái đách gì!!. – Ông Thái hằn hộc. – Tôi còn không biết tại sao mình lại làm như vậy nữa?!!.

- Ông nói cái gì, tôi không hiểu?!!. Ngay cả ông còn không biết thì ai biết?!!. Bộ ý ông là ma nhập ông nên ông mới làm như vậy hả?!!. – Bà Bích nặng nhẹ.

- Thôi đi!!!. – Ông Thái quát. – Bà đừng làm tôi rối trí nữa!!. Để tôi suy nghĩ xem rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?!!.

- Hừ!!!. Ông thì lo suy nghĩ cái chuyện của ông!!, còn tôi không biết phải nói thế nào với con Nhạn đây nè?!!. Cũng may là tôi vào kịp thời nếu không thì đã có chuyện lớn rồi!. Không ngờ ông dám giết nó!!.

- Ôi xời!!. Nếu gặp như bà bị người ta đâm tới nỗi máu me dầm dề như vậy, bà có tức không?!!.

- Thôi!!. Tôi không bàn cãi với ông nữa!!. Bây giờ tôi đi nói chuyện với con Nhạn đây!!. Nếu được thì tôi dùng tiền bịt miệng nó và trả nó về nhà, coi như là xong chuyện!!. – Bà Bích vừa nói vừa quay lưng đi về phía cửa phòng.

***

Thời gian trước đó, sau khi Bà Bích cùng bọn người ở đỡ ông Thái về phòng được vài phút.

Nhạn từ từ mở mắt, cô nhìn xung quanh, hoàn toàn vắng lặng, những vết máu rãi đầy khắp sàn nhà. Cô từ từ đứng dậy và đi lại gần cửa sổ, ngoài trời vẫn còn mưa lất phất, cô đưa tay hứng từng giọt mưa như đang cố rửa sạch đôi bàn tay dính đầy máu. Sau một đêm đầy nỗi đau và nước mắt cô cảm thấy mệt mỏi lắm rồi. Cô ôm chậu hoa Sứ của Dũng tặng vào lòng, bàn tay cô xoa nhẹ những cánh hoa ướt đẫm, một giọt nước mắt khẽ rơi ngay trên cánh hoa Sứ. Liệu vợ chồng ông Thái có chịu buông tha cho cô hay không?. Hay là cô lại phải chịu đựng thêm những tháng ngày bất hạnh?. Còn Dũng thì sao?. Anh ấy có tha thứ cho cô không?.

Nhạn để chậu hoa lại chỗ cũ và đi về phía tủ áo, cô xé toạt toàn bộ quần áo và thắt nối chúng lại thành một sợi dây vải dài và dày. Giây lát sau như cảm thấy vừa đủ, Nhạn tìm và thay cho mình một bộ áo dài màu trắng tím, bộ áo dài này chính Dũng đã đặt may và tặng cho cô một năm trước vào ngày sinh nhật của cô, anh nói đây là màu đẹp nhất mà anh thấy nó hợp với cô, hợp với màu hoa Sứ mà anh tặng.

Sau khi đã chuẩn bị xong mọi thứ, cô lặng lẽ đứng lên trên ghế, thắt sợi dây vào xà ngang của trần nhà và âm thầm lồng vào cổ.

- Mẹ ơi...!!. – Nhạn khẽ kêu. – Tha lỗi cho con tội bất hiếu, con có lẽ không còn cơ hội nào để chăm sóc cho mẹ được!!. Con xin lỗi vì đã không còn mặt mũi nào để gặp lại mẹ lần nữa!!. - Anh Dũng ơi!!. Anh nhớ giữ gìn sức khỏe, em đã không thể nào ở bên cạnh anh được nữa rồi!!. Tha thứ cho em!!. Vĩnh biệt...!!.

- Lộp cộp!!!. – Chiếc ghế ngã lăn quay trên sàn.

Ngoài trời, một cơn gió thổi lồng lộng qua vườn hoa Sứ, khiến những cánh hoa rung lên xì xào một lúc rồi trở nên im bặt như báo hiệu cho một số phận đã kết thúc. Liệu một ngày nào đó khi Dũng trở về, anh có còn nhớ ở đây đã từng có một cô gái đến khi chết vẫn còn nhớ đến anh hay không?.

***

Sau khi rời khỏi phòng, bà Bích đi đến căn phòng nhỏ sau vườn.

- Nãy giờ có động tĩnh gì không?!!. – Bà Bích hỏi thằng Tý.

- Dạ nãy giờ con không nghe động tĩnh gì ạh!!. – Thằng Tý trả lời ngáy ngủ.

- Hừ!!!. Giờ này mà còn buồn ngủ àh!!. – Bà Bích càu nhàu. – Mở cửa ra cho tao!!.

Thằng Tý lật đật mở cửa cho bà Bích bước vào trong phòng thì bỗng nhiên trong phút chốc....

- Áaaaaa....!!!. Trời ơi!!!. – Tiếng bà Bích la lên thất thanh. – Con Nhạn nó tự sát chết rồi!!!.

Thằng Tý vội vã chạy vào trong, trước mặt hắn một cảnh tượng hãi hùng xuất hiện, Nhạn vẫn ở đó nhưng cô đã chết từ bao giờ, bây giờ cô chỉ là một cái xác không hồn đang treo lủng lẳng trên trần nhà, cô vận một bộ áo dài màu trắng tím, khuôn mặt xanh ngắt, đôi mắt trợn trắng lộ hẳn con ngươi ra ngoài, gió thổi ào ạt vào cửa sổ khiến xác cô đung đưa qua lại trước mặt bà Bích.