Chương 72
Khi nghĩ đến Trình Ngữ Lam và những đứa con của cả hai thì anh muốn buông bỏ. Nhưng khi đứng trước di ảnh của ông Mộ, và nghĩ đến cái chết của ông thì anh đã muốn giết chết người đó ngay lập tức…
Là ai? Là ai?
Sau một đêm cuồng nhiệt vận động mạnh trên giường thì cơ thể của Trình Ngữ Lam rã rời, đau nhức khắp nơi.
Nhìn sang bên cạnh thì không thấy Mộ Duật Hành đâu. Thầm nghĩ trong lòng chắc anh đã xuống nhà ăn sáng.
Trình Ngữ Lam thở dài ngồi dậy, cuộc sống như thế này tuy là rất sung sướng nhưng mà không làm gì cũng phát chán. Cứ như mình là người vô dụng, sống bám vào chồng trong khi mình có khả năng làm ra tiền.
Nhưng biết làm sao đây, cái tên Mộ Duật Hành chết bầm đó đâu cho cô đi làm…
Trình Ngữ Lam vào phòng tắm vscn rồi xuống nhà ăn sáng. Vừa bước xuống đã thấy anh và Sở Mặc đang nói gì đó với nhau, sắc mặt của anh cũng trở nên rất nghiêm trọng.
Trình Ngữ Lam chầm chậm đi lại, cô nghe loáng thoáng là Sở Mặc đã tìm được hai tên thuộc hạ năm đó của Bạch Nhạn, người giết ba anh.
Họ nói gì?
Họ bảo không biết, chỉ làm theo mệnh lệnh. Nhưng họ khẳng định là Bạch Nhạn có nhận tiền của một người để ám sát ông Mộ. Bạch Nhạn một phần vì tiền, một phần vì cảm thấy ông Mộ chướng mắt nên đã ra tay.
Số tiền là bao nhiêu?
Bàn tay của Mộ Duật Hành gõ gõ lên đùi, híp mắt nhìn ra bên ngoài. Vậy những gì trong bức thư viết là sự thật?
Vậy người gửi bức thư đó là ai?
Tại sao không gửi đến cho anh, mà gửi đến cho ông Lăng?
300 triệu USD
Mộ Duật Hành nhếch môi cười, nụ cười lạnh ngắt chứa đầy sự nguy hiểm như đã đoán được là ai….
Một số tiền khá lớn không phải ai cũng có được. Nhưng chỉ có một người có đầy đủ động cơ, và tài chính…
Đủ rồi, tha cho họ đi và cũng không điều tra nữa.
Lão đại, ngài từ bỏ?
Mộ Duật Hành nhướn mày. Ông trời thật sự không phụ lòng người, lúc anh đã muốn từ bỏ thì là lúc anh lại điều tra ra người đó.
Nhưng chuyện gì cũng phải thật cẩn thận, anh phải đặt sự an toàn của Trình Ngữ Lam lên trên hàng đầu.
Cậu về trước đi.
Mộ Duật Hành biết Trình Ngữ Lam đang đứng phía sau mình. Cho cô biết nhiều quá cũng không tốt, như vậy cô sẽ lo lắng bất an đủ thứ trên đời.
Vâng.
Sở Mặc gật đầu rồi đứng dậy bỏ đi. Đi theo Mộ Duật Hành ngần ấy năm chẳng lẽ anh không hiểu ý tứ trong câu nói hay biểu cảm trên gương mặt của Mộ Duật Hành.
Anh, đã điều tra ra rồi sao?