Chương 64
Không cần đâu, vết thương nhỏ thôi. Chuyến hàng bên Trung Đông lần này rất lớn, tôi muốn đi giúp anh Lãnh Huyết và Sở Mặc.
Được, tùy cô vậy.
Mạc Kỳ Vân nhếch môi cười nhạt. Mộ Duật Hành thật sự rất tàn nhẫn, vô tình. Cô đỡ cho anh một viên đạn như vậy, nhưng đổi lại cô nhận được là thái độ nhạt lạnh của anh. Đến cả gặp riêng cô, anh cũng không muốn…
—————
Trình Ngữ Lam đang chìm vào trong giấc ngủ thì bị mùi thuốc lá của Mộ Duật Hành làm cho thức giấc.
Sao đã hơn 2 giờ sáng rồi mà anh không chịu đi ngủ?
Trình Ngữ Lam ngồi dậy nhìn ra bên ngoài ban công. Bóng dáng cao lớn, dũng mãnh nhưng lại chứa nhiều tâm sự, nhiều muộn phiền lo lắng…
Mộ Duật Hành hơi ngã đầu nhìn lên bầu trời tối đen, không biết ba anh có đang nhìn anh không? Anh nhớ ba lắm. Nếu có được một điều ước, anh sẽ ước được một ngày sống với ba, để anh cảm nhận có ba hạnh phúc ấm áp đến nhường nào…
Nhưng càng khao khát thì anh càng hận, nỗi hận ăn sâu vào xương tủy. Dù biết phía trước là nguy hiểm, rất có thể anh sẽ mất mạng nhưng anh không thể dừng lại được.
Điều anh khó xử nhất bây giờ đó chính là làm liên lụy đến Trình Ngữ Lam, người con gái anh yêu.
Mộ Duật Hành đưa điếu thuốc lên miệng, hít lấy một hơi rồi nhả ra không trung. Khói thuốc cứ bay lượn lờ, che gần hết cả khuôn mặt tuấn tú của anh.
Sao anh không ngủ?
Trình Ngữ Lam đi ra ngoài ban công với anh, chân mày của cô khẽ cau lại, đứng cách xa anh vì cô rất khó chịu với mùi thuốc lá.
Anh không ngủ được, anh làm em thức giấc à?
Mộ Duật Hành quăng điếu dưới nền rồi lấy chân dụi tàn nó.
Anh đừng hút thuốc nữa được không? Khó chịu lắm.
Được.
Duật Hành à, em thấy anh nên nghe theo lời mẹ. Ba trên trời cũng không muốn anh vì ông mà gặp nguy hiểm đâu.
Mộ Duật Hành nhìn qua cô rồi khẽ cong môi cười, trong lòng của anh có một chút an ủi khi nghe cô lo lắng cho mình.
Nếu anh chết đi, em có buồn không?
Mộ Duật Hành vén tóc của Trình Ngữ Lam ra sau mang tai rồi sờ vào gương mặt trắng mịn không tì vết của cô.
Sắc mặt của Trình Ngữ Lam liền thay đổi, chân mày nhíu chặt lại.Tại sao khi nghe câu hỏi này cô thấy lồng ngực của mình đau nhói, không thở được.
Em sao vậy?
Mộ Duật Hành lo lắng nhìn cô.
Không sao, sao này anh đừng hỏi thế được không?
Được, anh chỉ đùa thôi. Anh từng nói, mạng anh rất lớn, không chết được đâu.