Trình Ngữ Lam Em Là Của Tôi

Chương 219




Chương 219

Xin lỗi? Xin lỗi có làm quay lại khoảng thời gian tươi đẹp lúc trước của tôi không? Xin lỗi có làm lòng tôi hết tổn thương vì anh không? Nếu anh muốn bù đắp cho tôi thì anh đừng bao giờ làm phiền đến cuộc sống của hai mẹ con tôi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi.

Lãnh Nhược Vũ có chút xúc động, cao giọng lớn tiếng nói, đôi mắt ứa nước uất ức nhìn Mộ Cảnh Thâm.

Mộ Cảnh Thâm không nói gì, nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu rồi quay lưng thẩn thờ bước đi, bao nhiêu kỷ niệm hạnh phúc của cả hai nhanh chóng ập tới trong đầu anh…

Nhưng tất cả chỉ nằm vọn vẹn trong hai chữ kỷ niệm.

Bước ra ngoài, Mộ Cảnh Thâm dựa lưng vào trong tường từ từ khụy xuống, nhắm mắt chịu đựng cơn đau đang giày xéo trong tim anh, thấu tận tâm can.

Lãnh Nhược Vũ cũng không khá hơn Mộ Cảnh Thâm là mấy, cô đi lại sofa ngồi xuống, ôm mặt òa khóc lên thành tiếng…

Hai con người nhưng có cùng một nỗi đau!

 

Thời gian như con sóng vô tình chẳng chờ một ai, mới đây Lãnh Nhược Vũ đã mang thai ở tháng thứ 6, thân hình tròn trịa nhưng cũng không làm giảm đi sự xinh đẹp, khí chất sang trọng vốn có.

Mấy tháng qua, Mộ Cảnh Thâm cũng không đến làm phiền Nhược Vũ, nhưng mỗi tháng anh sẽ chuyển tiền chu cấp vào tài khoản cho cô… và cũng thường xuyên nhìn ngắm hai mẹ con cô từ xa.

Anh cũng đã lấy lại tinh thần, nhưng tính tình thay đổi không ít, lạnh lùng ít nói hơn cả ngày xưa. Bây giờ chỉ có công việc rồi về nhà, những thú vui bên ngoài cũng chẳng thu hút được anh.

Lãnh Nhược Vũ đang kinh doanh một cửa hàng thời trang. Công việc này không nặng nhọc phù hợp với phụ nữ đang mang thai như cô, vừa kiếm thêm tiền, lại vừa thoải mái đầu óc.

Trời cũng đã sẫm một màu đen, Nhược Vũ và nhân viên đóng cửa ra về. Cô không lái xe về chung cư mà lái đến Mộ gia thăm Trình Ngữ Lam. Khi nãy Tử Khuynh có gọi đến, nói là bà bị chống mặt sắp ngất.

Chiếc xe lái vào Mộ gia, Lãnh Nhược Vũ mở cửa bước xuống đi vào trong. Bước vào, cô đã nhìn thấy Mộ Cảnh Thâm, Mộ Cảnh Thiên và Mộ Duật Hành đang ngồi ở sofa bàn công việc. Cô cũng chẳng quan tâm, đến đây thì cô đã chấp nhận gặp anh.

Ba, con mới đến, mẹ sao rồi ạ?

Ừ, mẹ con đang nghỉ ngơi trên phòng. Nhược Vũ, con đang mang thai, lái xe vào buổi tối rất nguy hiểm.

Không sao đâu ạ, con lên phòng thăm mẹ.

Nhược Vũ cúi đầu bước đi, ánh mắt không nhìn anh dù chỉ một giây.

Mộ Cảnh Thâm nhìn theo bóng lưng của cô, sâu trong đáy mắt là sự đau buồn dù anh đã cố chôn giấu.

Mộ Cảnh Thiên vỗ vai anh an ủi. Dù lúc trước anh có cười cợt, nhưng mấy tháng qua nhìn anh trai mình đau khổ vì tình anh cũng thấy đau lòng.

Cơ hội đấy, quỳ xuống năn nỉ là được.

Em hay quỳ lắm sao?1

Mặt của Mộ Cảnh Thiên bỗng chốc cứng đờ, rõ ràng anh đang quan tâm, anh đang làm một người em trai tốt…

Hazz, ba anh nói rất phải, làm người tốt thật sự rất khó!

Được quỳ cũng là một loại hạnh phúc.

Mộ Cảnh Thâm nhếch môi cười nhạt, nhướn người cầm tách trà lên uống một ngụm, ánh mắt sâu xa âm trầm, tâm trạng phức tạp chẳng biết làm gì cho phải.

Anh có nên xin cô tha thứ nữa hay không?

Hay lẵng lặng quan tâm, theo dõi cô từ xa?

 

Mấy tháng qua anh không xuất hiện trước mặt cô, anh thấy cô sống rất tốt, rất vui vẻ. Liệu có nên tiếp tục hay không, khi con của cả hai sắp sửa chào đời.

Vì trời đã tối nên Mộ Duật Hành và Trình Ngữ Lam không cho cô về, với lại Tử Khuynh và Ngữ Yên cứ kéo cô lại tâm sự, nên cô quyết định ngủ lại ở đây một đêm.

Mộ Cảnh Thâm biết cô ở lại nên anh cũng không về biệt thự riêng, để xem anh còn cơ hội nào để bù đắp cho cô hay không?

Bước vào phòng ngủ vốn dĩ là của anh, tâm trạng của Nhược Vũ có một chút gì đó xôn xao khó tả. Dù anh không ở đây nhưng quần áo vẫn còn rất nhiều, những cuốn sách, những vật dụng vẫn còn ở đó, đến cả ảnh cưới của cả hai vẫn còn treo ở trên tường.