Chương 207
Mộ Cảnh Thâm chống một tay bên tường, bật cười rầm rì trong cổ họng nhìn xuống cơ thể quyến rũ của Nhược Vũ, bàn tay còn lại lã lướt khắp thân thể cô, kéo lệch một bên dây áo xuống.
Tôi không muốn.
Lãnh Nhược Vũ bắt đầu phản kháng, bàn tay yếu ớt chống cự, nhưng Mộ Cảnh Thâm chỉ chờ đến ngày này thì sao có thể dễ dàng buông tha..
Lãnh Nhược Vũ, từ đây em phải sống theo ý tôi, em không có quyền lên tiếng hay phản đối.
Dứt lời, Mộ Cảnh Thâm hung hăng kéo Nhược Vũ lại giường đẩy mạnh cô ngã xuống, chỉ vài giây ngắn ngủi trên người của cô đã chẳng còn một mảnh vài che thân.
Nằm đè xuống người cô hành hạ, bao nhiêu nỗi oán hận trong lòng, anh đều trút hết xuống cơ thể mỏng manh bé nhỏ của cô…
Hừ…còn không mặc quần lót, đúng là d.â.m đảng, em muốn tôi lắm rồi sao? Tôi tội nguyện cho em.
Những lời nói như đang sỉ nhục, Lãnh Nhược Vũ oằn người đánh vào người anh nhất quyết không cam chịu…
Cô không có lỗi, cô không đáng bị đối xử như vậy!
Không, Mộ Cảnh Thâm.
Lãnh Nhược Vũ, nếu em không nằm yên cho tôi phát tiết thì hậu quả em gánh không nỗi đâu. Anh trai của em làm việc trong Long bang của tôi, chỉ cần một cuộc gọi của tôi, chắc chắn anh trai của em sẽ chầu diêm vương và kể cả người mẹ yêu quý của em.
DẠNG CHÂN RA!
Lãnh Nhược Vũ bị hành hạ mấy giờ đồng đồ, cơ thể cô bây giờ trần truồng nằm liệt trên giường, khắp thân thể là vết xanh vết đỏ, ánh mắt nặng trĩu không thể mở lên được, bắp đùi tê dại chẳng còn sức đi tẩy rửa. Cô ước gì khi mình nhắm mắt lại, ngủ một giấc thật dài, khi thức dậy những thứ vừa xảy ra hãy là cơn ác mộng.
Tim cô đau lắm! Đau như ngàn mũi dao đâm vào. Sự thật này bảo cô chấp nhận làm sao đây? Những ngày tháng sau này cô phải sống làm sao khi phía trước là bóng tối bao vây lấy cô.
Chỉ trong một đêm, mỗi thứ điều thay đổi. Mộ Cảnh Thâm ngày trước yêu chiều cô bao nhiêu, dịu dàng với cô bao nhiêu thì hôm nay anh hung tợn bấy nhiêu. Ngày trước cả hai ân ái trong hạnh phúc, chìm trong khoái lạc, nhưng bây giờ cô chỉ thấy đau đớn, chẳng có một chút nào gọi là khoái cảm hay sung sướng, cô chỉ biết cắn răng nằm im lìm cho anh phát tiết.
Từ bao giờ anh dùng hai chữ ‘ phát tiết ‘ với cô, anh xem cô chẳng khác nào cô đ*ếm để anh thỏa mãn dục vọng!
Rõ ràng anh đang chà đạp trái tim lẫn thân xác của cô!
Nhưng cô còn lựa chọn nào sao? Nếu cô tiếp tục chống đối, anh trai của cô, mẹ của cô sẽ ra sao?
Mộ Cảnh Thâm là con người như thế nào, hơn ai hết cô là người rõ nhất!
Mệt mỏi thiếp đi trong cơn đau đớn, Nhược Vũ đã chẳng còn niềm tin nào cho rằng Mộ Cảnh Thâm yêu cô, vì khi yêu một người, chắc chắn sẽ không bao giờ làm cho người mình yêu phải đau đớn tuyệt vọng đến mức muốn chết đi như thế này.
Mộ Cảnh Thâm đã rời đi sao khi hành hạ Nhược Vũ chết dở sống dở trên giường. Anh cũng chẳng biết tại sao trái tim anh lại đau nhói khi nhìn thấy Nhược Vũ sắp ngất, đây không phải là những gì anh muốn trong mấy năm qua sao?1
Trời đã bừng sáng lên, xe cộ tấp nập bên ngoài đường phố, dòng người hối hả lướt qua nhau, chứng tỏ một ngày mới lại bắt đầu. Lãnh Nhược Vũ bị tiếng chuông điện thoại làm cho thức giấc, cô cố gắng ngồi dậy đi lại bàn trang điểm nghe điện thoại.
Trên màn hình xuất hiện hai chữ ‘ Anh Yêu ‘, Nhược Vũ liền nở nụ cười chua xót. Đêm tân hôn như địa ngục, một mình nằm trên chiếc giường mà ngày trước cô cho rằng là chiếc giường hạnh phúc, phía dưới cơ thể nhầy nhụa còn chưa được tẩy rửa…
Giọng nói có phần lạnh lùng, uất hận vang lên:
Alo.