Chương 184
Ừm, vào học đi.
Vâng ạ.
Tiểu Thâm và tiểu Thiên câu lấy cổ anh, hôn vào gò má của anh như lời tạm biệt, sau đó lon ton đi vào trường học.
Mộ Duật Hành đứng dậy, đút hai tay vào túi quần âu, khuôn mặt không giấu được sự hạnh phúc, làn môi nở nụ cười nhìn theo hai cậu con trai của mình.
Cảm giác đưa con đi học thật tuyệt, anh muốn thời gian trôi chậm một chút để tận hưởng cuộc sống như thế này…
Sau cơn mưa trời lại sáng. Từ khi mọi chuyện kết thúc, cuộc sống của anh và Trình Ngữ Lam mấy năm qua vô cùng hạnh phúc. Cả hai hiểu nhau hơn, thông cảm cho nhau, mỗi ngày luôn dành cho nhau những lời nói ngọt ngào, ấm áp tận sâu trong trái tim.
Đang dạc dào trong dòng cảm xúc thì Lăng Lập Thành đứng phía sau vỗ vào vai anh, làm anh giật mình chút xíu nữa đã bẻ gãy tay của Lăng tổng cao cao tại thượng nhưng đặc biệt rất vợ sợ này rồi.
( Lăng Lập Thành trong truyện Lăng Tổng, Xin Hãy Yêu Em nhé.)
Đừng như vậy chứ! Tôi đưa con tôi đi học chứ không phải đi ám sát cậu.
Chào chú Duật Hành ạ.
Tiểu Hàn non nớt cúi đầu chào, tuy cậu sinh trước tiểu Thâm và tiểu Thiên vài tháng nhưng cả ba đều học chung và rất thân thiết với nhau.
Con vào lớp đi, trưa nay ba đến đón.
Tiểu Hàn gật đầu chạy nhanh vào trường…
Lăng Lập Thành cười cười nhìn Mộ Duật Hành, sau đó thông báo một tin vô cùng chấn động.
Này, vợ tôi có thai nữa rồi, lần này tôi đảm bảo là con gái.
Cậu định sinh bao nhiêu đứa?
Mộ Duật Hành dựa người vào xe nhếch môi cười. Mấy hôm trước anh còn nghe Lăng Lập Thành nói rằng sẽ không sinh thêm con nữa, dành nhiều thời gian ở bên bù đắp cho Tần Tử Ninh, nhưng bây giờ lại thông báo rằng vợ đang mang thai.
Hazz lại vỡ kế hoạch, tôi cũng không định sinh nữa. Hai thằng con trai tôi đã oải lắm rồi, nhưng bây giờ vợ tôi lại mang thai nữa thì biết làm sao.
Lăng Lập Thành thở dài. Có thêm con, ai mà không vui, với khả năng của anh dư sức nuôi ba đứa trẻ, nhưng chỉ thiệt thòi cho vợ anh. Nhìn cô mang nặng đẻ đau, chăm con mà anh tội nghiệp, có trách thì trách bao quá dởm, lần tiểu Ngôn cũng vậy, bây giờ lại thêm một đứa nữa.
Mộ Duật Hành mang nhiều suy nghĩ lên tập đoàn làm việc. Khi nãy nghe Lăng Lập Thành nói được làm ba thêm một đứa trẻ nữa mà anh cảm thấy rạo rực, nôn nao trong lòng, anh cũng muốn có thêm một đứa con nữa dù là trai hay gái.
Nhưng từ lúc sinh tiểu Thâm và tiểu Thiên đến nay, Trình Ngữ Lam không nhắc gì đến việc sinh thêm con. Anh đoán rằng, chắc cô không muốn mang thai nữa.
Thở dài ngồi xuống ghế, quay mặt nhìn ra bên ngoài bầu trời suy nghĩ…
Trình Ngữ Lam là một người rất đam mê với công việc, với lại cô rất sợ xấu, khó khăn lắm cô mới lại vóc dáng, thân hình bốc lửa như ngày trước. Anh còn nhớ rất rõ, khi sinh xong cô đã buồn rất nhiều vì cơ thể sồ sề và những vết rạn ở bụng, cô còn tự ti đến mức không cho anh gần gũi mấy tháng đầu.
Lúc này, Trình Ngữ Lam mở cửa bước vào. Dáng đi hết sức khó coi, khuôn mặt nhăng nhó, đi lại ngồi xuống đùi của Mộ Duật Hành trách móc.
Sao không về đón em.
Anh thấy em còn mệt…. còn đau không bà xã.