Chương 179
Lần mang thai này, mấy tháng đầu của thai kỳ Trình Ngữ Lam bị ốm nghén khá nặng, chỉ cần ngửi mùi thức ăn có thịt cá là cô đã nôn ói, hầu như 3 tháng đầu cô chỉ ăn rau với cơm, nhưng phải là Mộ Duật Hành đích thân xuống bếp nấu…
Tính tình của Trình Ngữ Lam cũng thay đổi không ít. Vui buồn bất chợt, lúc làm nũng, lúc cáu gắt, và đặc biệt sẽ khó chịu la hét lên khi có Mộ Duật Hành bên cạnh. Thậm chí đến bây giờ nếu không có anh, cô không ăn được gì cả, ăn gì cũng sẽ nôn ra ngoài, chắc có lẽ cô đã bị anh chiều đến hư rồi.
Vì thương vợ, nên anh tranh thủ đi ra ngoài xử lý công việc khi cô đã ngủ và cố gắng về nhà trước khi cô dậy. Giống như hôm nay vậy, sau khi cho cô ăn uống, lên giường cho cô ôm ngủ, khi cô ngủ say anh mới rón rén xuống giường đi ra ngoài xử lý công việc.
Xế chiều, Mộ Duật Hành trở về nhà, cởi áo vest vắt ở sofa rồi đi lại giường nhìn ngắm cô vợ ngoan ngoãn của anh.
Khé môi cong nhẹ lên nụ cười, đưa tay vuốt ve khuôn mặt trắng mịn hồng hào của cô, lòng lân lân một cảm giác không thể nói thành lời. Cuộc đời đâu ai biết được tương lai sẽ như thế nào, hạnh phúc ngày nào thì anh sẽ trân trọng ngày đó, yêu cô được ngày nào thì anh sẽ yêu hết lòng và dành trọn trái tim cho cô.
Cúi xuống hôn lên trán cô, bàn tay nóng ấm di chuyển xuống chiếc bụng nhô to lên của cô, nơi đây có hai thiên thần nhỏ của anh đang lớn dần lên theo từng ngày.
Dù không hỏi bác sĩ về giới tính nhưng anh hy vọng đây là hai cậu con trai, không phải anh trọng nam khinh nữ, nhưng anh muốn có hai đứa con trai để cùng anh chăm sóc cho cô. Anh bị ám ảnh bởi cái chết của ba anh, nếu lỡ như anh xảy ra chuyện không may, cũng còn có hai người đàn ông bên cạnh cô, như vậy anh sẽ không quá lo lắng. Nếu là hai cô công chúa, bỏ ba người phụ nữ anh yêu thương ở lại thì làm sao anh đành lòng đây.
Trình Ngữ Lam bị anh đụng chạm mà lờ mờ mở mắt. Nhìn thấy khuôn mặt của anh gần sát với mình là lòng cô cảm thấy vui vẻ, phấn chấn. Không hiểu tại sao từ lúc mang thai cô lại thích bám anh. Mỗi phút, mỗi giây cô đều muốn bên anh.
Ông xã~~
Đói không?
Đỡ cô ngồi dậy tựa vào lồng ngực mình. Vén tóc ra sau mang tai, cúi thấp đầu hôn vài cái vào gương mặt phúng phính đang nhem luốc của cô.
Hơi đói.
Vào rửa mặt rồi xuống ăn nhé?
Trình Ngữ Lam mỉm cười gật đầu, Mộ Duật Hành ôm cô bước xuống giường đi vào phòng tắm vệ sinh.
Từ lúc mang thai, vì sợ phòng tắm có nước sẽ làm cô trượt ngã nên mọi sinh hoạt cá nhân của cô đều được anh làm giúp, cả ngày cô chẳng cần phải làm việc gì.
Mang thai đã rất cực, cô lại mang song thai nên phần cực nhân lên gấp đôi. Thấy cô mang bụng to khó khăn đi lại, buổi tối ngủ cũng không ngon giấc, đau lưng mỏi mệt làm anh thấy thương cô vô cùng. Vì vậy, làm giúp cô được việc gì, anh đều làm để chia sẻ với cô, cho cô cảm thấy không bị tủi thân khi đang mang thai. Nhưng sâu trong thâm tâm anh, được chăm vợ bầu, anh cảm thấy rất hạnh phúc.
Cả hai xuống nhà bằng thang máy, anh không cho cô đi cầu thang vì sợ ảnh hưởng đến hai đứa con trong bụng. Ngửi được mùi thức ăn, hai mắt của Trình Ngữ Lam sáng rỡ, kéo anh đi nhanh vào trong phòng bếp.
Từ từ nào, không ai giành ăn với em đâu.
Hai đứa con của anh đói chứ bộ.
Ngồi xuống ghế, người làm đem thức ăn lên bàn cho cô. Hai mắt của cô sáng rỡ hơn đêm tối được bật đèn, nuốt nước bọt ừng ực trong cuống họng. Từ lúc hết nghén, cô như muốn ăn cả thế giới, lúc nào cũng có thể tiếp nhận được thức ăn như bị Mộ Duật Hành bỏ đói lâu năm. Nhưng khi đêm đến cô lại nằm trong vòng tay của anh khóc thút thít. Lo sợ sinh xong sẽ không giảm cân được, những vết rạn ở bụng và mông làm cô rất tự ti, sợ sinh xong sẽ không còn hấp dẫn như ngày trước, không còn mặc được những chiếc váy sexy cho anh nhìn ngắm…