Chương 178
Chiếc que thử thai hiện lên hai vạch như cú đánh vào đầu của Mộ Duật Hành. Bác sĩ khuyên anh nên kế hoạch sáu tháng đầu để cho cơ thể của Trình Ngữ Lam được hồi phục, nhưng mới hơn năm tháng thì cô đã mang thai luôn rồi….
Nên trách anh quá mạnh hay trách bao quá dởm đây?
Huhu… em mang thai rồi… Duật Hành.. chúng ta có con rồi.
Trình Ngữ Lam ôm chặt lấy anh khóc nức nở, nhưng giọt nước mắt này là những giọt nước mắt của sự hạnh phúc…
Lần này cô làm mẹ, cô chắc chắn sẽ không ngốc như lần trước.
Anh đưa em đi bệnh viện.
Đôi mắt của Mộ Duật Hành cũng có nước, vòng tay ôm lấy cô vào lòng….
Lúc này cảm xúc trong lòng của anh thật hỗn độn, vừa vui mừng, vừa lo lắng không yên….
Cả hai đi đến bệnh viện. Quả thật Trình Ngữ Lam đã mang thai được 5 tuần, niềm vui nhân lên gấp đôi khi bác sĩ nói rằng rất có thể cô mang song thai….
Buổi tối, Trình Ngữ Lam ngồi dựa lưng vào thành giường, bàn tay mềm mại vuốt ve chiếc bụng phẳng lì của mình rồi mỉm cười hạnh phúc…
Trong bụng của cô bây giờ có hai thiên thần nhỏ đáng yêu, nó chính là kết tinh tình yêu của cô và Mộ Duật Hành…
Trải qua nhiều sóng gió, cuối cùng cả hai cũng đã đến được bến bờ hạnh phúc.
Mộ Duật Hành mở cửa phòng đi vào, trên tay anh cầm ly sữa mang lên cho cô. Hiện tại anh đang mang trên người một trách nhiệm vô cùng thiêng liêng…
Em uống đi, phải cố gắng ăn uống có biết không?
Vâng.
Trình Ngữ Lam vui vẻ cầm lấy uống, ánh mắt ngập tràn sự hạnh phúc….
Mộ Duật Hành đưa mắt nhìn xuống chiếc bụng của cô, không kiềm lòng được mà đưa tay sờ vào, nơi đây có hai thiên thần đáng yêu của anh và cô…
Cả hai nằm xuống giường, bàn tay to lớn của Mộ Duật Hành không rời khỏi chiếc bụng của cô dù chỉ là một giây. Cảm giác hạnh phúc này, anh chưa từng được trải qua, anh sẽ trân quý và bảo vệ gia đình nhỏ này bằng mọi giá.
Có cô, có con, bấy nhiêu đấy thôi anh đã mãn nguyện lắm rồi!
Bà xã, cảm ơn em, anh yêu em.
Ông xã, em yêu anh, ba mẹ con của em yêu anh.
Mộ Duật Hành yêu Trình Ngữ Lam chỉ vì một ánh mắt.
Trình Ngữ Lam yêu Mộ Duật Hành vì sự ấm áp, bao dung và tình yêu chân thành dành cho cô…
Cả hai từng tổn thương nhau, giày vò nhau… nhưng cuối cùng lại cần nhau.
Trong cuộc sống này, ai ai cũng muốn hạnh phúc, chẳng ai muốn thử thách và sống gió…. nhưng không thể có cầu vòng nếu thiếu những cơn mưa.
‘ Yêu anh chính là em đã tìm được bến đỗ cho riêng mình, một bờ vai đủ rộng để em dựa vào. Anh luôn mang lại những điều ấm áp cho em, hạnh phúc vô cùng. Cảm ơn anh, Mộ Duật Hành, định mệnh của em…. ‘
Mộ Duật Hành vốn là người kĩ tính, bây giờ anh càng kĩ tính hơn. Từ khi biết cô mang thai, mọi bước chân của cô đều có anh bên cạnh.