Chương 164
Ngữ Lam, hay là con về nhà nghỉ ngơi đi, đã khuya rồi..
Dạ… để con chờ anh ấy.
Cánh cửa phòng mở ra, Mộ Duật Hành mệt mỏi bước vào. Nhìn thấy sắc mặt không tốt của bà làm anh đau lòng, lo lắng không thôi. Anh trách mình bất hiếu vì đã không chăm sóc tốt cho mẹ.
Duật Hành, chân của con…?
Con không sao, vết thương nhỏ thôi mà.
Mộ Duật Hành đi lại gần, ngồi xuống giường bệnh, sau đó cầm lấy ly sữa từ tay của Hà Doanh đút cho bà.
Bị như vậy mà vết thương nhỏ sao? Con mau cùng với Ngữ Lam về nhà nghỉ ngơi đi.
Bàn tay của Mộ Duật Hành hơi dừng lại, đưa mắt nhìn sang Trình Ngữ Lam đang xụ mặt đứng bên cạnh..
Mộ Duật Hành gật đầu, ậm ực trong cuống họng, sau đó thổi nguội muỗng sữa đút cho bà.
Anh hai, anh nghe lời mẹ về nhà nghỉ ngơi đi, ở đây có em rồi.
Hà Doanh ngồi xuống ghế, liếc mắt nhìn sang cả hai..
Ừ…
Trình Ngữ Lam bĩu môi, đi theo phía sau tấm lưng rộng lớn của anh. Rõ ràng lúc chiều còn ngọt ngào ôm người ta, bây giờ lại lạnh nhạt không nói một lời.
Đi xuống trước cổng bệnh viện, tài xế của Mộ Duật Hành đã đứng chờ sẵn. Khi thấy anh và cô bước đến, đã vội vàng mở cửa xe cho cả hai.
Em về nhà đi.
Anh không cùng về sao?
Trình Ngữ Lam cắn cắn môi nhìn anh, ánh mắt như đang mong chờ anh nói điều gì đó với mình.
Không, anh ở lại với mẹ và Lãnh Huyết.
Trình Ngữ Lam xụ mặt buồn bã, đôi mắt có chút đỏ rát ngồi vào trong xe.
Cánh cửa xe được Mộ Duật Hành đóng lại, chiếc xe nhanh chóng lái đi. Anh thở dài một hơi, ánh mắt lưu luyến nhìn chiếc xe đang dần khuất xa mình… Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Ngồi trên xe, trong đầu của Trình Ngữ Lam chỉ mãi một hình bóng. Hôm nay quả thật rất đáng sợ, sự sống và cái chết rất mong manh, chỉ cần một cái bóp cò.
Quay ngược lại phòng bệnh của Lãnh Huyết. Sở Mặc và Bạch Thiện ngồi ở hàng ghế bên ngoài, chỉ cần nhìn như vậy, anh đã biết Mạc Kỳ Vân đang ở bên trong cùng với Lãnh Huyết.
Ngài không về nghỉ ngơi sao?
Không cần, cậu ta tỉnh lại tôi mới an tâm.
Mộ Duật Hành day day thái dương ngồi xuống ghế, ngã đầu về sau nhắm chặt đôi mắt mệt mỏi lại. Cuộc sống trong thế giới ngầm không bao giờ là bình yên cả, việc đổ máu là không thể tránh khỏi, minh chứng là trên cơ thể của anh đầy những vết sẹo.
Khi nãy bác sĩ cũng có nói, Lãnh Huyết cực kỳ may mắn vì hai viên đạn không nằm chỗ nguy hiểm. Sở Mặc lại giúp anh cầm máu trên đoạn đường đến bệnh viện nên anh mới an toàn thoát khỏi khiếp nạn…
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Lãnh Huyết bị trúng đạn, nhưng có lẽ lần này là lần đáng nhớ nhất của anh.
…
Sáng hôm sau, Lãnh Huyết dần dần mở mắt, anh khẽ đảo mắt nhìn xung quanh rồi nhìn xuống người con gái đang ngủ gục bên cạnh.