Chương 131
Nhắm mắt ngã người về sau, trong đầu của anh vang lên tiếng khóc của trẻ con. Anh nghĩ, đó chính là tiếng khóc của đứa con xấu số của mình.
Trong lòng nặng trịch đến thở cũng thấy khó khăn, trái tim đau nhói như có vật nhọn xoáy sâu vào…
Cuộc sống của anh đến bao giờ mới được bình yên, hạnh phúc trọn vẹn đây?
Ngữ Lam, em thật tàn nhẫn.
Ngày hôm sau, ở trong phòng bệnh Trình Ngữ Lam ngồi dựa lưng vào thành giường, khuôn mặt tái nhợt chẳng có một chút sức sống, ánh mắt vô hồn nhìn về một hướng…
Ăn chút cháo đi Ngữ Lam.
Bà Trình thở dài đi lại, đưa bát cháo cho cô. Từ sáng đến giờ cô không chịu ăn gì cả, tối qua bà còn thấy cô nằm khóc cả đêm, cứ tự dằn vặt chính bản thân mình.
Con không muốn ăn.
Cánh cửa phòng được mở ra, bóng dáng cao lớn của Mộ Duật Hành đi vào. Vẻ mặt lạnh lùng, u ám, và có phần mệt mỏi, dường như cả đêm anh không ngủ.
Trông thấy anh, đôi mắt của Trình Ngữ Lam bỗng chốc đỏ rát, tim đập thình thịch cúi đầu không dám đối diện với cặp mắt sắc bén của anh.
Bà Trình thấy anh tới, trong lòng có chút vui mừng, lặng lẽ ra ngoài cho cả hai có không gian riêng nói chuyện.
Em có gì muốn nói với tôi không?
Trình Ngữ Lam ngước mặt lên nhìn anh, cố gắng kiềm nén không cho nước mắt tủi thân rơi xuống.
Là cô không biết trân trọng, đến khi sắp vụt mất ra khỏi tầm tay thì mới thấy quý giá.
Em xin lỗi.
Bàn tay nhỏ bấu chặt vào nhau, đôi mắt to tròn đã ngấn nước, giọng nói vô cùng nghẹn ngào…
Ngữ Lam, em ỷ rằng tôi yêu em, không dám làm gì em, nên hết lần này đến lần khác em tổn thương tôi có phải không?
Tâm trạng của Mộ Duật Hành không khá hơn cô là mấy, đôi mắt đỏ ngầu sâu hút chứa đầy những đau thương, bàn tay cuộn tròn nổi đầy gân xanh như đang cố kiềm nén, dáng vẻ vô cùng đáng sợ nhưng cũng vô cùng đáng thương.
Ở độ tuổi 33, anh mong muốn được làm ba đến mức nào ai ai cũng biết. Anh khao khát có được một gia đình đầy ắp tiếng trẻ thơ. Nhưng hôm qua anh chưa kịp vui mừng vì mình được làm ba thì đã tiếp nhận thêm một thông tin là con anh đã mất.
Nỗi đau chồng chất nỗi đau. Cảm giác đau đớn tột cùng đó, mấy ai hiểu thấu.
Trình Ngữ Lam bước xuống giường bệnh, yếu ớt đi lại gần anh. Bàn tay nhỏ run rẩy nắm lấy cánh tay rắn chắc của anh, nước mắt không tự chủ được mà chảy dài xuống khuôn mặt xanh xao…
Duật Hành, anh đừng như thế. Mất con, em cũng đau lòng lắm chứ.
Em đau lòng?
Mộ Duật Hành nhếch môi cười khẩy, đau lòng ư?
Nghe thật nực cười!
Anh như vậy là… ý gì?