Chương 108
Doanh Doanh, em đến thăm mẹ à?
Vâng, anh hai, sức khỏe của mẹ rất yếu.
Đôi mắt của Hà Doanh đỏ au lên. Từ ngày ba cô mất, mẹ cô thì vào chùa, cô đã suy sụp đi rất nhiều, không còn nói cười như ngày trước.
Em có giận anh không?
Không. Khi ba mất em mới hiểu được nỗi khổ của anh, em không giận vì ba em thật sự có lỗi với chú Mộ và anh. Anh hai, em biết một lời xin lỗi cũng không thể bù đắp được cho anh, nhưng em vẫn muốn thay ba em một lần nữa xin lỗi anh.
Nước mắt lã chã rơi xuống, Hà Doanh cúi gập đầu trước Mộ Duật Hành. Anh không cầm lòng được mà ôm đứa em gái nhỏ bé này vào lòng.
Chưa bao giờ anh giận hay trách Hà Doanh và kể Hà Chính Thần. Một chuyện đều do ông Hà làm ra, người anh hận, anh muốn giết cũng chỉ có mình ông.
Doanh Doanh, em mãi mãi là đứa em gái của anh. Anh chưa bao giờ giận em và Chính Thần vì cả hai đều là người thân của anh.
Anh hai…
Hà Doanh bật khóc nức nở. Những nỗi đau trong lòng cô như đang muốn giết chết cô từng ngày, từng ngày một…
Cô thấy mình thật cô đơn khi không biết dựa vào vai ai khóc thật lớn….
Cô thật ganh tị với Trình Ngữ Lam, luôn có hai người đàn ông thật lòng yêu thương và muốn che chở.
Chắc có lẽ một thứ đều là do cô tự làm tự chịu. Lúc trước cô đã bày kế chia rẽ người khác nên bây giờ cô nhận lại toàn là những đau thương.
Mộ Duật Hành và Trình Ngữ Lam ngồi trên xe đi đến nhà của ông bà Trình, cũng lâu rồi cô chưa về thăm ba mẹ…
Ánh mắt của Mộ Duật Hành cứ đăm đăm nhìn ra bên ngoài. Ánh mắt mênh mong đau thương, chất chứa những suy nghĩ buồn phiền trong lòng.
Anh! Đừng buồn nữa, chuyện đã qua rồi.
Ừ, anh chỉ suy nghĩ một chút chuyện thôi. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Mộ Duật Hành vòng tay ôm lấy cô. Thật may lúc này anh có Trình Ngữ Lam bên cạnh, nếu không anh nghĩ tâm trạng, cuộc sống của mình sẽ rất tồi tệ. Chắc anh lại ngày đêm vùi đầu vào bia rượu, thuốc lá, công việc, khi không chịu nỗi nữa thì tìm phụ nữ phát tiết.
Hít lấy một hơi thật sâu, chôn những muộn phiền sâu vào trong lòng. Anh là người rất giỏi trong việc che giấu cảm xúc. Không phải anh cứ tỏ ra bình thường là trong lòng của anh bình thường, những nỗi đau cứ âm ỉ trong lòng anh, nhất là nỗi đau mất ba.
Anh sợ cô đơn hơn cả chết. Chết còn được gặp ba, gặp ông bà nhưng khi cô đơn anh chỉ có một mình với bốn bức tường lạnh lẽo.
Những ngày tháng ông bà lần lượt qua đời, anh cảm nhận như mình không còn gì cả, ai ai cũng rời bỏ anh. Cũng may lúc đó có mẹ anh và Hà Doanh bên cạnh an ủi, nếu không anh chẳng biết mình phải làm gì.
Chiếc xe dừng trước nhà của ông bà Trình. Mộ Duật Hành đỡ cô bước xuống, cô mỉm cười, nắm chặt lấy tay anh.
Mộ Duật Hành khom người xuống, cầm lấy quà rồi cùng với Trình Ngữ Lam đi vào.
Ông bà Trình đang uống trà ở phòng khách thì cả hai đi vào. Vì muốn bất ngờ nên cô không thông báo rằng hôm nay về chơi, nên khi nhìn thấy cô, ông bà vui mừng muốn khóc….
Từ lúc sinh ra đến bây giờ, Trình Ngữ Lam chưa xa ông bà một ngày. Nhưng con gái lớn lên thì phải lấy theo và theo chồng, ông bà biết thế những vẫn cảm thấy rất buồn và nhớ cô.