Ngày hôm đó, hai nhà Trình Cố tụ lại cùng một chỗ ăn cơm, chúc mừng Xuân Hỉ tìm được công việc mới.
Mẹ Cố hỏi: "Cái nhà xuất bản kia của con có đáng tin cậy hay không vậy? Con là làm biên tập sao?"
"Không biết ạ." Xuân Hỉ còn đang chăm chú lột vỏ tôm bỏ để vào trong bát Gia Lập, trả lời không tập trung.
Gia Lập nhìn cô một cái, ở trước mặt người nhà mà thân thiết vô cùng như
thế, anh còn có chút không quen, dù sao đây cũng là chuyện chưa bao giờ
có.
Hai vợ chồng Trình gia nhìn nhìn bọn họ, vui mừng cười cười.
Ba Cố còn trêu ghẹo nói: "Con gái, cũng bóc cho ba một con đi!"
Xuân Hỉ ngượng ngùng cắn môi, hừ hừ: "Không được, để mẹ bóc cho ba ăn!"
Mẹ Cố thấy vấn đề nghiêm túc của mình không được quan tâm, vì thế ở dưới
bàn đạp Xuân Hỉ một cước: "Mẹ đang hỏi con đấy, cái gì cũng không biết,
con sao lại cái gì cũng không biết? Khi nào thì kết hôn với Gia Lập con
có biết hay không?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Xuân Hỉ không nghĩ tới mẹ già của cô đang nói chuyện kia lại lập tức chuyển
tới vấn đề kết hôn này, vì thế làm bộ không có nghe thấy, vùi đầu vào
bát cơm không rên một tiếng.
Hai vợ chồng Trình gia đối với đề tài kết hôn này lại rất vui sướng, ánh mắt ý bảo Gia Lập lên tiếng.
Gia Lập nhìn Xuân Hỉ giả bộ cúi đầu, mím môi cười cười một chút, sau đó
thản nhiên mở miệng: "Quyết định ngày kết hôn đi, bệnh viện con cũng
không bận quá, thời gian này xin nghỉ kết hôn vẫn tốt lắm."
Bốn phụ huynh giống như nghe được mệnh lệnh, bắt đầu hoan hỉ vui mừng thảo
luận kết hôn vào ngày nào thì đẹp. Dường như không có ai hỏi qua ý kiến
Xuân Hỉ.
Cô buông đũa tức giận nói: "Chờ một chút! Con còn chưa nói muốn gả nha!"
Bọn họ nhìn nhìn cô, tạm dừng hai giây, lại tiếp tục thảo luận sôi nổi ngày kết hôn cùng chuẩn bị hôn lễ, căn bản không có ai để ý đến cô.
Xuân Hỉ oán hận trừng mắt với Gia Lập, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trình Gia Lập, em không lấy chồng!"
Gia Lập giương mắt nhìn nhìn nhóm ba mẹ khí thế thảo luận hừng hực, nhún nhún vai: "Chuyện này hình như không phải do em."
Cô ủy khuất đến sắp khóc, chuyện này quả thực chính là bức hôn trắng trợn nha!
Gia Lập an ủi cô nói: "Khi kết hôn có nghĩa là thêm một người cho em tiền
tiêu vặt và mua đồ ăn cho em, cũng không cần phiền ba mẹ em quản lý em,
lải nhải với em, lúc nào nhớ bọn họ anh còn có thể cùng em trở về ở vài
ngày. Như vậy xem ra không có gì không tốt, không phải sao?"
Nghe qua giống như rất không tệ, khi kết hôn có nghĩa là cô có thể tự do hơn? Vui hơn?
Xuân Hỉ bị anh dụ dỗ dường như có chút đăm chiêu gật gật đầu, đang khi cô
chưa quyết định bỗng nhiên nghĩ lại, không đúng! Cô không đáp ứng kết
hôn quan trọng không phải là kết hôn không tốt, mà là anh bác sĩ Trình
Gia Lập, căn bản là còn chưa có cầu hôn với cô! Là một nữ sinh luôn thần tượng ảo tưởng về một tình yêu tha thiết với người yêu, làm sao có thể
không có một lời cầu hôn lãng mạn chứ?
Chuyện này tuyệt đối không được! Anh không cầu hôn, như vậy cô có chết cũng không gả!
Xuân Hỉ mím môi, nói với Gia Lập: "Không lấy chồng chính là không lấy chồng!"
Vốn cô cũng rất khó chịu, lúc cơm chiều chấm dứt mẹ Cố còn nói cho cô một tin tức làm cho cô càng không thích.
Cố mẹ nói: "Có nhớ Y Đình hay không vậy? Y Đình vài ngày nữa muốn tới thành phố B thăm chúng ta, con cùng Gia Lập đi đón nó đi."
Xuân Hỉ mắt mở to, há hốc mồm, kinh ngạc nói không ra lời.
Thẩm Y Đình, cô gái này Xuân Hỉ dường như sắp quên mất rồi, thì lại xuất
hiện! Cô từ nhỏ đến lớn, người cô hận nhất chính là Thẩm Y Đình, điểm
này không ai so với cô rõ ràng hơn.
Gia Lập dường như cũng rất kinh ngạc, "Y Đình? Đã lâu không gặp, không biết cô ấy có khoẻ không?"
So với kinh ngạc, Xuân Hỉ cảm thấy anh ấy còn vui mừng nhiều hơn. Nhận
thức được điều này làm cho lòng cô bốc lên vị chua, đứng ngồi không yên. Trời biết Thẩm Y Đình này về đây làm cái gì!
………..
Nói đến là đến, buổi tối Thứ Bảy, kẻ thù của Xuân Hỉ tiểu thư – Thẩm Y Đình đã an toàn đến sân bay thành phố B. Gia Lập lái xe mang theo Xuân Hỉ
đến sân bay đón cô.
Xuân Hỉ ngàn vạn lần không muốn đi, nhưng mà lo lắng nếu một mình Gia Lập đi đón cô ta, cô nam quả nữ ngồi chung một xe, khó tránh khỏi sẽ phát sinh cái gì, mặc dù không tình nguyện, cô vẫn cứ đi theo. Cô cũng không phải là không tin nhân phẩm của Gia Lập, cô là không tin được cô gái trong
ngoài không đồng nhất Thẩm Y Đình này! À không, là người phụ nữ mới
đúng!
Cô cùng Gia Lập đứng ở sân bay chờ một lát, liền thấy một cô gái xinh đẹp
đang kéo vali vuông đỏ sậm, mái tóc quăn rối tung, vẫy tay đi tới chỗ
bọn họ.
Quả nhiên là con gái lớn thay đổi hoàn toàn, hơn mười năm không gặp, Thẩm Y Đình so với trước kia xinh đẹp hơn rất nhiều. Xuân Hỉ oán hận nghĩ, cô
ta tuyệt đối là đi Hàn Quốc thẩm mỹ, bằng không cô gái mới trước đây so
với cô còn xấu hơn vì sao khi lớn lại có thể đẹp hơn cô chứ?
Thẩm Y Đình phong tình vạn chủng đi đến trước mặt bọn họ, mặt giãn ra: "Đã
lâu không gặp, Xuân Hỉ, a..." Cô cười cười với Gia Lập, "Anh trai Gia
Lập."
Gia Lập cũng cười rộ lên, ngoại trừ Xuân Hỉ, cũng chỉ có Thẩm Y Đình gọi
anh ‘Anh trai Gia Lập’, xưng hô này làm cho anh có cảm giác trở lại thời còn nhỏ, thời gian qua cực nhanh, cô gái gầy yếu năm đó nay đã biến
thành vị đại mỹ nữ yêu kiều trước mắt này.
"Thật cao hứng còn có thể gặp lại em, càng ngày càng trở nên đẹp hơn nha." Gia Lập cười nói, tiếp nhận vali trong tay cô.
Xuân Hỉ có chút bất mãn, nhỏ giọng nói thầm: "Xinh đẹp có thể làm ra cơm ăn à!"
Thẩm Y Đình dường như nghe thấy, nhưng mà cô không phản đối, chỉ cùng Gia Lập vui đùa: "Nói như vậy, em trước đây rất xấu sao?"
Gia Lập có chút suy nghĩ gật gật đầu, trêu ghẹo nói: "Có thể nói như vậy."
Thẩm Y Đình cười ha ha lên.
Ngồi trên xe Gia Lập, Xuân Hỉ liền bắt đầu không ngừng nói chuyện với Gia
Lập, nói đều là chuyện mà Thẩm Y Đình không biết, mượn chuyện này cố ý
gạt cô ta sang một bên, lạnh nhạt với cô ta.
Xuân Hỉ mặt mày hớn hở chậm rãi mà nói, Gia Lập từ trong hốc xe tìm Yakult
đưa cho Xuân Hỉ: "Nói chuyện nhiều như vậy có khát hay không?"
Xuân Hỉ cắn môi cười rộ lên, Gia Lập luôn hiểu cô như vậy, cô thật sự khát muốn chết!
Gia Lập lại đưa một hộp cho Thẩm Y Đình: "Trong xe chỉ có cái này, đồ uống của trẻ con, thông cảm nha."
Xuân Hỉ trừng mắt nhìn: "Anh mới là trẻ con ấy!”
Thẩm Y Đình nhìn bọn họ không giả tạo chút nào vô cùng thân thiết, cúi đầu
vén vén tóc cười cười. Cô không phải ngu ngốc, nhìn ra được bọn họ là
quan hệ gì.
Thẩm Y Đình đưa tay tiếp nhận Yakult, mắt nhìn vào mắt Xuân Hỉ, sau đó nói
với Gia Lập: "Nghe nói anh hiện tại là chuyện gia về khoa tim mạch?"
"Ừ, anh nhớ rõ thời điểm em đi anh vừa vặn thi vào trường cao đẳng, lựa chọn thi vào ngành y này." Gia Lập nói.
Thẩm Y Đình gật gật đầu, "Kỳ thật em cũng đoán được anh sẽ học ngành này."
Gia Lập từ chối cho ý kiến, cười cười, Xuân Hỉ xem ra bọn họ có vẻ rất ăn ý.
Thẩm Y Đình cùng Gia Lập cứ như vậy tán gẫu, tán gẫu đến cả những vấn đề mà
Xuân Hỉ không hiểu. Xuân Hỉ không có biện pháp tham gia cùng, đành chán
muốn chết mà nhìn ra ngoài của sổ xe, trong lòng oán thầm vài Thẩm Y
Đình lần, có văn hóa thì rất giỏi sao?
Không lâu, ngoài của sổ xe mưa liền tí tách rơi xuống, Xuân Hỉ lúc này mới
cảm giác được mùa mưa dầm đã đến. Thời điểm hơn mười năm trước khi Thẩm Y Đình rời đi, cũng là thời tiết âm trầm như vậy.
Thẩm Y Đình không phải họ hàng thân thích hay là con của bạn bè ba mẹ Xuân
Hỉ. Quen biết Thẩm Y Đình coi như là một đoạn nghiệt duyên, bắt đầu từ
lúc Xuân Hỉ mười tuổi bắt đầu sinh bệnh nằm viện.
Cô đã không nhớ rõ lúc đấy ở viện là vì bệnh gì, tóm lại, cùng nằm viện
ngày đấy với cô còn có một đứa nhỏ nữa, đứa nhỏ này chính là Thẩm Y
Đình.
Thẩm Y Đình nằm viện không đến vài ngày, bác sĩ đến thúc giục đóng viện phí
lúc đó mới phát hiện ra ba mẹ cô đã sớm biến mất bặt vô âm tín, từ lúc
Thẩm Y Đình bắt đầu nằm viện, ba mẹ cô rốt cuộc cũng chưa xuất hiện.
Một đứa nhỏ hơn mười tuổi bị cha mẹ vứt bỏ so với đứa nhỏ hai ba tuổi càng
thêm đáng thương, bởi vì trí nhớ có thể sẽ đi theo nó cả đời.
Ba Cố mẹ Cố nhìn cô ấy đáng thương, trong lúc Xuân Hỉ nằm viện thuận tiện
cũng chăm sóc cô ấy. Về phía bệnh viện đã trải qua cố gắng nhưng vẫn
không tìm thấy cha mẹ Thẩm Y Đình. Khi Xuân Hỉ xuất viện, ba Cố mẹ Cố
liền mang Thẩm Y Đình trở về nhà.
Từ nay về sau, Xuân Hỉ thân là con một lại có thêm một chị gái hơn cô bốn
tuổi, ba mẹ cô cứ như vậy bị chia bớt một nửa cho một người xa lạ. Không chỉ có như thế, ba mẹ cô bị chia cho Thẩm Y Đình, mà ngay cả Gia Lập
của cô, Thẩm Y Đình cũng đoạt lấy.
Từ khi Thẩm Y Đình vào nhà bọn họ, địa vị của Xuân Hỉ bắt đầu bị uy hiếp.
Tính cách của Thẩm Y Đình tương tự như Xuân Hỉ, thậm chí so với Xuân Hỉ
càng thêm nhu thuận, càng thêm vui vẻ. Ngoại trừ việc cô không có được
bộ dạng đẹp như Xuân Hỉ, các phương diện còn lại, mọi người đều nhất trí cho rằng, Thẩm Y Đình chính là bản sao thăng cấp của Xuân Hỉ.
Cô ở trước mặt người lớn rất nhu thuận, miệng ngọt, thỉnh thoảng có thể
giúp ba Cố mẹ Cố làm việc trong nhà, thậm chí có lúc rảnh, cô còn có thể giúp mẹ Trình mua đồ ăn nấu cơm gì đó. Nhưng mà mỗi khi đến đêm, lúc cô cùng Xuân Hỉ ngủ một giường, cô sẽ không có bộ dáng nhu thuận như ban
ngày.
Cô không thích cười, cũng không thích nói chuyện, đối với Xuân Hỉ cũng là lạnh lùng thản nhiên.
Xuân Hỉ rất ngạc nhiên về vẻ trong ngoài không đồng nhất của cô ta, đứa nhỏ
mới mười tuổi, là không thể hiểu được một người làm sao mà ở trong vòng
một ngày thể hiện ra hai loại tính cách. Cô cảm thấy, Thẩm Y Đình là ma
quỷ.
Lúc nhận định ý tưởng cuối cùng này là lúc Thẩm Y Đình đem Gia Lập cướp đi.
Gia Lập từ nhỏ đã là mặt than, đối với ai cũng là một bộ dáng xa cách,
nhưng mà sau khi Thẩm Y Đình nói chuyện cùng Gia Lập vài lần, Gia Lập
liền không hề lãnh đạm đối với cô ta, ngược lại rất thích nói chuyện với cô ta, giúp cô ta giải vây. Mà Xuân Hỉ chuyên theo đuôi, trở nên càng
ngày càng mất mát, từng một lần cùng Thẩm Y Đình cãi nhau, thậm chí chỉ
vì một việc nhỏ không đáng kể cô cũng có thể cùng Thẩm Y Đình cãi nhau.
Cuối cùng người bị trừng phạt, thường thường đều là Xuân Hỉ.
Dần dần, Xuân Hỉ càng ngày càng chán ghét Thẩm Y Đình, hận không thể làm
cho cô ta lập tức biến mất. Cô cáu kỉnh, rời nhà trốn đi, tuyệt thực,
….các phương pháp phản đối cô đều đã thử qua, vô dụng không nói, mỗi lần còn bị ba Cố mẹ Cố thạo đời mang ra giáo huấn cô.
Xuân Hỉ cảm thấy thời gian quãng đời thê thảm nhất của cô là một năm từ khi Thẩm Y Đình xuất hiện.
Một năm đó không ai sủng cô lên trời, anh trai Gia Lập của cô cũng đối tốt với người khác.
Đang nghĩ lại thì bị tiếng cười như chuông bạc của Thẩm Y Đình cắt đứt. Cô
nhìn qua, phát hiện Gia Lập cũng đang cười thật sự vui vẻ, cô bỗng nhiên mãnh liệt cảm thấy một loại nguy cơ tiềm ẩn. Cô không nhìn thấu được
Thẩm Y Đình, cô sợ hãi Thẩm Y Đình, chỉ cần Thẩm Y Đình ở đó, cô liền sợ hãi từ nhỏ đến lớn cô có bảo bối gì thì một đêm cũng sẽ bị cô ta cướp
đi. Cô vẫn cảm thấy Thẩm Y Đình là ma quỷ, cô ta có năng lực này.
"Gia Lập." Xuân Hỉ thất thần kêu lên một tiếng.
Gia Lập nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt còn mang theo ý cười chưa biến mất: “Ừm?”
"Em đau bụng." Xuân Hỉ nói, cô không phải hay nói giỡn, nhưng cô thật có chút khó chịu.
Gia Lập bỗng nhiên tắt nụ cười, đem xe dừng ở ven đường, hỏi: "Làm sao vậy? Làm sao đau? Nơi này?"
Tay của phủ ở trên bụng của cô, khẽ đè xuống.
Xuân Hỉ đem tay anh di chuyển trên bụng, sắc mặt có điểm trắng bệch: "Hình như là nơi này."
Gia Lập hơi hơi thở dài, giống như yên lòng: "Không có việc gì, chỉ là đau
bụng kinh, trở về lấy túi chườm nóng đặt lên là được rồi."
Thẩm Y Đình ngồi ở phía sau cười rộ lên: "Xuân Hỉ, cô lớn như vậy rồi, sẽ
không phải ngay cả cảm giác đau bụng kinh là cái gì cũng không biết chứ? Cô có phải nữ nhân hay không?"
Đúng vậy, Xuân Hỉ chính là không phân biệt rõ cảm giác đau bụng kinh cùng
đau ruột thừa, dù sao vị trí không khác biệt lắm, đau cũng không khác
biệt lắm nha!
Xuân Hỉ quýnh lên, thở phì phì nói: "Tôi đương nhiên là phụ nữ, điểm này Gia Lập rõ ràng nhất!"
Thoáng chốc, bên trong xe một trận xấu hổ. Gia Lập mím mím môi, muốn nói cái
gì nhưng cuối cùng vẫn không nói. Anh sờ sờ đầu cô, đánh vỡ không khí
xấu hổ: "Chịu đựng một lát, cũng sắp về nhà."
Khi ba Cố mẹ Cố mở cửa ra, nhìn thấy Thẩm Y Đình thoải mái đứng ở trước mặt bọn họ, vui sướng vô cùng.
Thẩm Y Đình cười nói: "Ba, mẹ, con đã trở về."
Ba Cố mẹ Cố nhất thời lệ nóng quanh tròng, tuy nói là đứa nhỏ nhà người
khác, nhưng mà tốt xấu gì cũng đã chăm sóc một năm, vẫn là có cảm tình.
Huống chi đứa nhỏ này qua nhiều năm như vậy, còn hiểu biết quay về đền
ơn, một phần tình cảm này, cũng đủ cho bọn họ cảm động.
Nhưng mà, Xuân Hỉ ở phía sau bọn họ lại không cảm thấy như vậy, con gái ruột
của bọn họ đang đau sắp chết, mà lại không có ai để ý đến cô.
Cô cũng lệ nóng quanh tròng tức giận sắp khóc, lúc này Gia Lập cầm tay cô, nói: "Còn khó chịu sao?"
Xuân Hỉ cắn môi gật đầu, nước mắt đảo quanh.
Gia Lập buồn cười lắc đầu, "Đi nằm trên giường trước đi, anh rót cho em chén nước đường đỏ."