Trình Độ Dụ Người Như Thế Này Vừa Đủ

Chương 3




Cũng là Tô Quyết, Ninh Uẩn không thích khói, cậu sẽ vì Ninh Uẩn đem tất cả mọi ngóc ngách trong nhà ra quét tước một phen, thậm chí xịt nước hoa làm mát không khí; mà đối với việc Lục Kim Uyên không thích cậu hút thuốc, cậu cùng lắm chỉ dập tắt tàn thuốc mà thôi.

Buổi tối lúc làm tình, Tô Quyết cảm thấy Lục Kim Uyên có gì đó hơi khác, vừa bắt đầu liền khiêu khích các điểm mẫn cảm của cậu, để Tô Quyết tiến vào cao trào nhanh hơn bình thường.

“Ngày hôm nay còn có việc phải xử lý sao?” Nằm ở trên giường Tô Quyết còn chưa nhận ra được tâm tình không tốt của Lục Kim Uyên, cho là hắn có công việc cần phải xử lý, liền muốn làm sớm xong về sớm.

“Không có.” Lục Kim Uyên muốn nghiền nát điểm mẫn cảm trong cơ thể Tô Quyết, dẫn tới Tô Quyết chỉ có thể ngước đầu lên rên rỉ đầy quyến rũ.

Vài lần khi Tô Quyết sắp cao trào, Lục Kim Uyên liền dừng lại, nắm lấy vật nhỏ của cậu không cho cao trào, bị tra tấn như vậy đùi trong của Tô Quyết không ngừng run rẩy.

Rốt cục vẫn là Tô Quyết không chịu nổi, hai mắt đỏ hoe vươn tay nhéo nhéo cổ tay Lục Kim Uyên: “Không được, tôi không được.”

“Không được sao?” Lục Kim Uyên nhìn như có lòng tốt buông tha Tô Quyết, làm cho cậu khó nhịn phát ra một tiếng rên rỉ sau đó liền phóng thích.

Sau khi được phóng thích, Tô Quyết mới biết mình sai rồi, Lục Kim Uyên làm cậu bắn rất nhiều lần, mà chính hắn vẫn chưa bắn lần nào, vẫn luôn giày vò cậu. Thân thể Tô Quyết thuộc vào loại vô cùng nhạy cảm sau khi cao trào, thậm chí chỉ cần Lục Kim Uyên chạm vào người cậu, toàn thân cậu cũng run lên.

Lục Kim Uyên rất ác liệt, hai tay không ngừng du tẩu khắp người Tô Quyết, Tô Quyết hoàn toàn không chịu nổi liền khóc lên, hai tay run rẩy nắm lấy tay Lục Kim Uyên cầu xin: “Lục… Kim Uyên, không muốn, dừng lại,.. chết mất, ưmmm aaa… sẽ chết mất, tôi sai rồi, không muốn! A….”

Lời nói xen lẫn âm thanh nức nở, thoải mái quá độ khiến Tô Quyết muốn chạy trốn, thế nhưng toàn thân cậu mỏi nhừ không có sức, chỉ có thể bị Lục Kim Uyên giữ chặt tại giường mà hầu hạ, cuối cùng đến sức nắm ga trải giường Tô Quyết cũng không có.

Sau khi Lục Kim Uyên tẩy rửa sạch sẽ cho Tô Quyết cùng bản thân, hắn liền mát xa cho Tô Quyết, ôm cậu chìm vào giấc ngủ.

Chờ tới khi Tô Quyết tỉnh lại, Lục Kim Uyên liền gọi cậu ra ăn cháo. Trong lúc Lục Kim Uyên đang nấu ăn, trong nhóm có người hỏi Lục Kim Uyên có phải lại đến nhà Cố Pháo làm tình hay không. Tô Quyết thích ăn cháo ngọt, Lục Kim Uyên liền nấu cháo bí đỏ cho cậu, trong veo ngon miệng, còn làm canh trứng gà cùng thịt bò kho tàu cho chính mình.

Trong đám người đùa giỡn nói, hơn nửa đêm còn cho người ta ăn nhiều như vậy, Cố Pháo của hắn sẽ lên cân. Lục Kim Uyên cảm thấy được lời này vô cùng buồn cười, không chút suy nghĩ trả lời: [Cậu ấy vóc người đẹp cực kỳ, ăn nhiều cũng không béo.]

Trong nhóm ồ lên, Lục Kim Uyên yêu thích che chở Cố Pháo nhà hắn, ai cũng biết, trong miệng có cảm giác đang nhai thức ăn cho chó, trong nhóm cũng có người ồn ào nói không có hình ảnh liền không tin.

Lúc Lục Kim Uyên đi gọi Tô Quyết, trong nhóm vô tình hay cố ý sẽ xuất hiện một số 0 ghen tỵ trêu trọc Lục Kim Uyên, gửi đến một câu: [Tôi vẫn thích ăn cháo mặn hơn.]

Tô Quyết ngồi ở bàn ăn bên cạnh, liền thấy tin nhắn Wechat của Lục Kim Uyên, cậu đưa tay cầm lấy điện thoại, Lục Kim Uyên đưa tay ấn lên màn hình một cái, dùng vân tay giúp Tô Quyết mở khóa.

“Tôi giúp anh trả lời, không ngại chứ?” Tô Quyết nhìn thấy cuộc trò chuyện trong nhóm

“Em trả lời đi.” Lục Kim Uyên giúp Tô Quyết để bát cháo vào trong nước lạnh cho nguội, cháo mới nấu xong rất nóng, Tô Quyết không thích ăn nóng.

Được Lục Kim Uyên đồng ý, Tô Quyết sảng khoái trả lời: [Cũng không phải làm để cho cậu ăn.]

Cậu không hề nể mặt nể mũi mà tát thẳng mặt tiểu 0 kia, Lục Kim Uyên nhìn thấy hành vi ấu trĩ của cậu, cũng không tức giận. Tô Quyết tiếp tục kéo lên trên, thấy có người nói cậu sẽ béo lên, điều này thì cậu không thể nhịn.

Sau khi húp một ngụm cháo, cậu liền kéo Lục Kim Uyên vào phòng, yêu cầu Lục Kim Uyên chụp ảnh cậu gửi vào trong nhóm.

Cuối cùng Lục Kim Uyên chỉ gửi một tấm ảnh vào nhóm, cơ thể Tô Quyết trần truồng nằm lỳ ở trên giường, chăn bông che ngang eo. Thế nhưng rõ ràng có thể nhìn ra được, vòng eo thon gọn của Tô Quyết, cánh tay mảnh khảnh, cùng da thịt trắng nõn, còn có cả dấu hôn của Lục Kim Uyên hằn trên bả vai và lưng của cậu, đường nét cân xứng với vóc người, không phải dạng thân hình gầy gò.

[Phắc, chỉ cần cái vóc dáng này, muốn tôi nấu ăn mỗi ngày đều được.]

[Chỉ là một tấm ảnh đằng sau lưng mà tôi liền cứng rồi.]

[Cuối cùng cũng biết tại sao Lục ca về nhà muộn như vậy.]

[Lục ca xác định không giới thiệu với mọi người trong nhóm một chút sao?]

[Hơn nửa đêm còn phóng hỏa đốt người thế này..]

[………]

Tin nhắn trong nhóm không ngừng nhảy lên, Tô Quyết ăn cháo không có tâm tư nhìn điện thoại của Lục Kim Uyên, chỉ hỏi người trong nhóm đã nói cái gì, Lục Kim Uyên chỉ nói: “Em bị tôi làm thành như vậy, em cũng có thể nghĩ xem bọn họ đang nói cái gì.”

Tô Quyết hiện tại cảm thấy vui mừng vì ảnh chụp là trước khi ăn, nếu chụp sau khi ăn cậu sẽ béo hơn.

Lục Kim Uyên rất hứng thú với tính tự giác và tính hiếu thắng của Tô Quyết, Tô Quyết chỉ quan tâm chuyện người ta nói cậu béo còn đối với chuyện Lục Kim Uyên tại sao ở trong nhóm này thì lại không hỏi.

—————————–

<code>NaCl: Tuy là canh mặn nhưng thực chất cũng chẳng phải là mặn, ức hự hự:< thôi méo mó có hơn không, hức ;-;</code>