Triều Tư

Chương 32: Thực ra, em cũng thích anh




Tiệc tri ân giáo viên của lớp Chín được tổ chức vào buổi trưa sau kì thi tuyển sinh Đại học, trùng hợp lại là sinh nhật của Khương Ninh.

Đi đến nhà hàng, hầu hết mọi người trong lớp vẫn còn nhớ và gửi lời chúc đến cô.

Trong lúc chờ món ăn, mọi người còn cùng nhau đặt bánh ngọt cho cô. Khi bánh sinh nhật được đưa vào, Khương Ninh trong lòng đầy kinh ngạc.

Họ cùng nhau thắp nến, hát sinh nhật chúc Khương Ninh. Trong lúc ấy, Khương Ninh đã cầu nguyện rằng, chúc mọi người sẽ đạt được kết quả như mong muốn trong kì thi tuyển sinh Đại học và vào được ngôi trường mà mình mong muốn.

Các món ăn lần lượt được đưa ra. Có người đề nghị cả lớp nâng cốc chúc mừng Lỗ Chí Dũng và các giáo viên khác để cảm ơn những sự cống hiến và kiên nhẫn của họ đối với đám học sinh này trong suốt ba năm qua.

Sau ba ly, Lỗ Chí Dũng đỏ mặt, nói đi nói lại với mọi người rằng kỳ thi tuyển sinh Đại học không phải kết thúc mà là sự khởi đầu. Mọi người sắp sửa được bước vào sân khấu lớn hơn và gặp thêm được những người xuất sắc hơn. Hy vọng rằng mọi người sẽ tiếp tục cố gắng, về sau sẽ trở thành những người có ích cho xã hội.

Những lời cuối cùng, thầy vô thức lặp đi lặp lại rất nhiều lần, nsoi rằng sau này có phát đạt nhất định phải nhớ đến thầy và cùng thầy chia sẻ niềm vui.

Cũng chỉ nói đi nói lại mấy câu, thế mà vừa nói xong, hốc mắt Lỗ Chí Dũng đã đỏ hoe.

Mọi người cũng bị cảnh chia ly này làm cho sầu não, có không ít người lặng lẽ gạt nước mắt.

Nhìn những gương mặt quen thuộc trước mắt, ánh mắt Khương Ninh cũng có chút chua chát. Một năm rưỡi ở đây, cô đã kết bạn được với rất nhiều người mà không hề hay biết.

Trường cấp ba Đồng An III là một nơi may mắn đối với cô. Cô thật sự rất may mắn khi được chuyển tới đây.

Điều may mắn nhất chính là được gặp cậu.

Khương Ninh nhịn không được, ngẩng đầu lên nhìn người con trai ấy. Cậu ngồi giữa Lương Tụng Văn và Trầm Tích, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một tia buồn bã.

Sau buổi chia tay, không biết sau này có thể gặp lại nhau, hay cũng có lẽ, sẽ vĩnh viễn không có cơ hội gặp lại.

Tưởng tượng đến đây, Khương Ninh trong lòng cũng bắt đầu thấy khó chịu, hốc mắt đỏ lên.

Buổi tiệc tri ân kết thúc, mọi người chưa giải tán ngay, có người đề nghị buổi chiều sẽ chơi Scenario Killer (*).

(*) Scenario Killer (hay D&D): Là một tựa game nhập vai, được chơi dưới hình thức giấy và bút, xoay quanh một nhóm bao gồm 1 quản trò (DM – Dungeon Master) và 1 lượng người chơi nhất định. Những nhấn vật sẽ tham gia vào những diễn biến trong một khung cảnh giả tưởng. Các nhân vật được nhóm lại, tương tác, giải quyết tình huống,…

Có nhiều người buổi chiều rảnh nên cũng quyết định đi.

Chiều đó cũng có một nhóm người rất lớn, ước chừng phải hai mươi người tới. Số lượng rất đông, cuối cùng chia làm bốn kịch bản.

Bốc thăm chọn đội, Từ Tuấn cùng đội với Chu Vãn Dạng. Chu Vãn Dạng ghét bỏ nói: “Tôi không muốn chơi với cậu.”

“Còn tôi thì hôm nay lại rất muốn chơi với cậu.” Từ Tuấn nhướng may, quỷ quái nói.

Hai người lại bắt đầu cãi nhau như thường ngày, Khương Ninh chỉ biết bất lực mỉm cười.

“Có ai muốn chơi kịch bản này không?” Khương Ninh quay sang khi nghe thấy giọng nói của Trầm Tích.

Thứ mà Trầm Tích đang cầm chính là kịch bản cuốn “Án mạng liên hoàn trong khách sạn đêm tuyết”. Chu Vãn Dạng nghe tên thấy có chút hứng thú, lôi kéo Khương Ninh tới chỗ cậu ta, hỏi: “Đây là thể loại gì thế?”

“Có thể xem như một thể loại tình cảm, cậu xem.” Trầm Tích đưa kịch bản qua.

Chu Vãn Dạng liếc nhìn tóm tắt câu chuyện, lập tức hứng thú: “Tôi muốn chơi.”

Nói xong, cô quay lại nhìn Khương Ninh, hỏi: “Ninh Ninh, ta chơi cái này được không?”

Khương Ninh gật đầu: “Được.”

“Được, vậy thêm hai người bọn tôi vào đi.” Chu Vãn Dạng nói với Trầm Tích.

Từ Tuấn vừa rồi tranh thủ đi vệ sinh, đúng lúc này lại chạy tới: “Đủ người chưa?”

Trầm Tích lắc đầu: “Chưa đủ, còn thiếu một nhân vật nam.”

“Vậy thì thêm tôi vào.” Từ Tuấn nói.

“Được.”

“Án mạng liên hoàn trong khách sạn đêm tuyết” là kịch bản gồm 8 nhân vật, 4 nam và 4 nữ, chính xác là 4 cặp đôi. Những người con trai chơi kịch bản này gồm Trầm Tích, Lương Tụng Văn, Từ Tuấn và Tống Nguyên Dã. Con gái ngoại trừ Khương Ninh và Chu Vãn Dạng có thêm Điền Hàm Ngọc và Lý Hi.

Mọi người lập thành nhóm, chọn kịch bản, theo DM dẫn vào phòng.

Vào phòng rồi, Tống Nguyên Dã có việc nên chưa tới. Nhóm người Khương Ninh chưa bắt đầu chơi, ngồi nói chuyện. Lúc ấy, Khương Ninh có chút không yên lòng, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa.

Một lúc sau, người con trai mới từ bên ngoài đẩy cửa bước vào. Khương Ninh quay sang nhìn. Trên trán cậu đẫm mồ hôi, thấm lên mái tóc đen trên trán. Lúc chạy tới trông cậu có chút gấp gáp.

Tiến vào, cậu đi thẳng đến đối diện Khương Ninh, kéo ghế ngồi xuống: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”

Mọi người đều bảo không sao.

Tất cả đã đầy đủ, trò chơi bắt đầu. Vì nam nữ ngồi đối diện nhau nên khi chọn vai, DM liền đề nghị những người đối diện nhau sẽ lấy kịch bản đôi để có sự tương tác tốt hơn.

Khương Ninh ngẩng đầu liếc nhìn Tống Nguyên Dã đang ngồi đối diện. Người thiếu niên nghiêng đầu nói chuyện với Trầm Tích, nụ cười trên mặt vừa tùy ý vừa rạng rỡ.

Lòng cô không ngừng reo hò, một niềm vui không thể kiềm chế được mà trào ra.

Cô và cậu cùng chung một kịch bản cặp đôi.

Mãi đến khi cầm kịch bản trong tay, Khương Ninh vẫn không tin đây là sự thật.

Dưới sự hướng dẫn của DM, cô mở bản tóm tắt kịch bản đọc lướt qua.

Câu chuyện kể về một nhóm bạn cùng lớp tốt nghiệp Đại học, cùng nhau đi du lịch ở một thành phố nằm ở phía Bắc vào mùa đông sau khi tốt nghiệp. Không ngờ vào đêm họ tới lại xảy ra một trận bão tuyết lớn và họ bị mắc két trong một nhà nghỉ chỉ phục vụ vào buổi sáng. Đêm đó, những điều kì lạ liên tục xảy ra trong căn nhà, mỗi người đều lần lượt bị sát hại.

Những thảm án liên tục xảy ra. Những người còn sống sót không ngừng tìm kiếm sự thật, những ân oán, oán hận bị chôn vùi trong quá khứ cuối cùng cũng được hé lộ…

Lật qua trang giới thiệu, đến với cảnh đầu tiên. Bắt đầu bằng cảnh một bạn cùng lớp bị sát hại trong phòng vào một đêm tuyết rơi. Vì đường bị tuyết dày chặn lối nên cảnh sát không thể đến kịp, mọi người đành tạm thơi tập trung tại phòng khách.

Nhân vật mà Khương Ninh đảm nhận tên là Phương Tuyết, là một giáo viên Vật Lý ở trường. Khi vụ việc xảy ra, cô đang ở trong phòng tranh cãi với bạn trai Giang Chu về lịch trình ngày mai. Trong lúc cãi vã thì đột nhiên mất điện. Giang Chu đi ra ngoài hỏi tình hình ông chủ nhà, mãi đến khi đèn điện được phục hồi thì anh mới quay lại. Ngay sau đó, bà chủ nhà liền phát hiện có người bị sát hại trong nhà.



Sau khi đọc xong cảnh đầu tiên, vì có nhiều người mới chơi nên DM hướng dẫn mọi người giới thiệu bản thân.

Đến lượt Khương Ninh giới thiệu, khi nhắc đến việc cô cùng bạn trai đi tới đây, cô liếc nhìn cậu bạn đang ngồi đối diện, cúi đầu đọc kịch bản, dừng lại ở hai chữ “bạn trai”.

Chỉ mới nói ra hai từ này, cho dù chỉ là thân phận trong kịch bản thì cũng đủ làm tim Khương Ninh đập loạn xạ.

Cô không kìm nén nổi sự hạnh phúc trong lòng.

Lúc này, cô bỏ qua hết những suy nghĩ vẩn vơ bên ngoài, nhanh chóng đắm mình vào mối quan hệ với Tống Nguyên Dã, “bạn trai, bạn gái”.

Khương Ninh nắm chặt kịch bản trong tay, không khỏi cong môi cười.

Xem như là, cô vừa có một giấc mơ đẹp đi.

Giới thiễuong, mọi người bắt đầu bàn luận. Chu Vãn Dạng, Lương Tụng Văn, Từ Tuấn không ngừng tranh cãi, nghi ngờ lẫn nhau là hung thủ.

Nhìn thấy hai người suýt chút nữa thì đập bàn mà đánh nhau, mấy người khác cũng không nhịn được mà cười không ngừng. Trầm Tích khuyên can, “Được rồi, được rồi. Tất cả ngồi xuống nói chuyện. Tôi có cảm giác như mấy người sắp đánh nhau đến nơi rồi.”

Ba người hừ lạnh với nhau một tiếng rồi mới ngồi xuống.

Vòng thảo luận đầu tiên cũng là lúc thu thập chứng cứ. Khương Ninh đi tìm, trong số các địa điểm và đồ vật được đưa ra, Khương Ninh không chút do dự chọn vali của Giang Chu.

Những vật dụng cuối cùng được tìm thấy là một túi nhỏ đựng bột màu trắng, một con dao nhỏ, một lọ thuốc ngủ, một tờ giấy nhỏ ghi “My Love” và một danh sách chưa đầy tên những người đã đến lưu trú tại ngôi nhà chỉ phục vụ vào buổi sang này. Trong danh sách có một số tên được tô màu đỏ, trong đó có một tên đã được tô là tên của người đã chết trong đêm.

Nhìn thấy những thông tin thu thập được, Khương Ninh có cảm giác nhân vật Giang Chu mà Tống Nguyên Dã nhập vai chính là kẻ giết người. Nhưng giác quan thứ sáu của cô lại cảm thấy rằng Giang Chu không phải hung thủ.

Nhưng cho dù cậu ấy không phải là hung thủ thì những bằng chứng kia luôn chống lại cậu.

DM ở một bên nhắc nhở. Vai diễn này của Khương Ninh có một kĩ năng, đó là cô có thể giấu ba chứng cứ. Kĩ năng này chỉ được sử dụng một lần, cô hỏi Khương Ninh có muốn dùng kĩ năng này hay không.

Khương Ninh do dự một chút, giơ những thẻ chứng cứ trong tay, hỏi DM: “Cậu có thể giấu ba chứng cứ này không?”

DM lắc đầu: “Không được rồi, vì ba lá này cậu đã rút ra rồi, chỉ có thể giấu đi những lá chưa rút ra.”

Không còn lựa chọn nào khác, Khương Ninh chọn ngẫu nhiên ba lá của Giang Chu để giấu.

Nhìn thấy cô chọn giấu thẻ của Giang Chu, DM hơi kinh ngạc, xác nhận lại lần nữa: “Cậu chắc chắn muốn giấu không?”

Khương Ninh gật đầu: “Chắc chắn.”

“Được rồi.”

Khương Ninh chọn ngẫu nhiên ba lá, DM loại đi ba lá đó.

Quay lại phòng, đến lượt Tống Nguyên Dã tìm chứng cứ. Cậu đứng dậy đi ra ngoài, vừa vặn lại bắt gặp Khương Ninh.

Bắt gặp con mắt đen sâu thẳm của cậu, tim Khương Ninh đập thình thịch, cô vội quay mặt đi rồi ngồi xuống.

Ngồi xuống rồi, trái tim cô vẫn đập không ngừng.

Cô cầm thẻ chứng cứ trong tay, ngơ ngác nhìn chiếc ghế trống đối diện, dù là hiện thực hay kịch bản thì cô cũng muốn bảo vệ cậu.

Hết cảnh này đến cảnh khác, kịch bản gần như đã hoàn thành. Hướng đi của cậu chuyện ngày thêm rõ ràng, các chi tiết và manh mối dần dần hiện ra.

Quả thực Giang Chu không phải là hung thủ. Chất bột trắng trong vali của cậu chỉ là thuốc an thần được chuẩn bị đặc biệt cho bạn gái Phương Tuyết. Bởi vì Phương Tuyết thường xuyên bị mất ngủ sau những lần làm giáo viên chủ nhiệm cho nên dần xuất hiện chứng khó ngủ và dễ đau đầu. Giang Chu đặc biệt chuẩn bị cho cô thuốc an thần cùng thuốc ngủ.

Nhưng Phương Tuyết không thích uống thuốc. Giang Chu mỗi tối đều cho thêm một ít thuốc vào sữa nóng của Phương Tuyết, giúp cô dễ ngủ.

Còn về danh sách những cái tên được gạch đỏ tương ứng với người đã chết, Giang Chu nói là bởi vì cảm thấy được Phương Tuyết bị một trong những người này thu hút nên mới gạch bỏ những cái tên ấy trong danh sách. Không ngờ rằng nó trùng hợp đến mức lại tương ứng với người đã khuất.

Cuối cùng, Giang chu nói: “Tôi không thể chấp nhận được chuyện Phương Tuyết thích người khác, vì tôi rất thích cô ấy.”

Rõ ràng đó là lời của nhân vật trong kịch bản nói, nhưng nhìn nét mặt nghiêm túc của chàng trai trước mặt, Khương Ninh hốc mắt liền đỏ lên.

Bởi vì tôi rất thích cô ấy.

Giọng nói của Tống Nguyên Dã vang vọng liên tục bên tai cô, lặp đi lặp lại như một cảnh phim.

Sẽ thật tốt nếu điều này là sự thật.

Khương Ninh cứ thế mà nhìn chằm chằm vào cậu. Cảnh tượng cô thân thiết với cậu hiện lên trong đầu. Nghĩ rằng từ bây giờ trở đi, hai người sẽ không có cơ hội gặp nhau nữa.

Trong đầu Khương Ninh chợt nảy ra một ý nghĩ trong đầu.

Khi nghĩ đến đây, cô có chút run rẩy, thậm chí… còn có chút mong đợi.

Không dám nói ra, Khương Ninh cầm ly nước trước mặt uống một ngụm thật sâu. Cô căng thẳng siết chặt tay, cố gắng hết sức để kìm nén nhịp tim đang đập thình thịch của mình.

Cô ngẩng đầu lên nhìn cậu, cố lấy hết can đảm nhất trong đời để tỏ tình với cậu:

“Thật ra, em cũng thích anh.”

Tống Nguyên Dã.

Không phải Giang Chu, mà là Tống Nguyên Dã.

Cô thật sự rất thích Tống Nguyên Dã.