Triều Tư

Chương 31: Tống Nguyên Dã, thi tốt nhé




Xong ngày chụp ảnh tốt nghiệp, thời gian như trôi nhanh hơn. Bảng đếm ngược được lật hết trang này đến trang khác. Kì thi tuyển sinh Đại học rất nhnah đã bắt đầu.

Trước kì nghỉ một tuần đến kỳ thi tuyển sinh Đại học, Lỗ Chí Dũng đã đến chùa để xin bùa may mắn.

Trong buổi học sáng, thầy đã phát bùa cho mọi người. Bởi vì mỗi một lá bùa đều có một tên khác nhau, Lỗ Chí Dũng gọi từng người một lên lấy.

Đi lấy bùa may mắn, thầy còn nhét một phong bì nhỏ màu đỏ cho mọi người, trong phong bì có 6 nhân dân tệ.

“Mặc dù không có nhiều tiên, nhưng thầy vẫn hy vọng mấy đứa sẽ đạt được thắng lợi.” Lỗ Chí Dũng mỉm cười nói.

Học sinh phía dưới vô cùng cảm động.

“Thầy Lỗ yên tâ, em nhất định sẽ thi thật tốt để nhận được tiền thưởng.” Phía dưới có người hét lên.

Lỗ Chí Dũng cười nói: “Được. Nếu có tiền thưởng, thầy sẽ chia hết cho mấy đứa.”

“Thầy Lỗ muôn năm!”

Lúc gần đi, thầy Lỗ còn nhắc nhở mọi người phải chuẩn bị thật đầy đủ thẻ dự thi, chứng minh nhân dân. Hai ngày thi nhất định thầy sẽ tới và yêu cầu mọi người lưu số điện thoại của thầy, liên lạc với thầy nếu có chuyện gì xảy ra.

Thầy nói liên miên rất nhiều chuyện. Cuối cùng chốt lại: “Mấy đứa thu dọn đồ đạc đi, chuẩn bị tan học.”

Trong lớp vang lên tiếng ghế đẩu kéo lê dưới sàn nhà, nhưng âm thanh lần này có chút nặng nề.

Bởi vì ai cũng biết rằng, buổi tan học lần này chính là sự kết thúc cho ba năm thanh xuân của mọi người ở đây.

Khương Ninh thu dọn đồ đạc sạch sẽ rồi đi xuống dưới tầng. Vừa bước tới cầu thang, cô đã nghe thấy tiếng roe hò phần khích cùng tiếng hét “Thi đỗ Đại học, cố lên.”

Cô ngẩng đầu lên nhìn, bầu trời bay đầy những tờ giấy, vương vẩn như những bông hoa tuyết.

Cô đứng trong đó, trong đôi mắt tràn đầy sự biệt li sầu não.

Chuẩn bị xoay người rời đi, xuyên qua “tuyết giấy thi”, Khương Ninh thoáng nhìn thấy Tống Nguyen Dã đang xách một chiếc rương đi ra cầu thang,

Cuối cùng cậu dừng lại trước mặt cô.

Khương Ninh trong giây lát liền giật mình.

Tống Nguyên Dã vươn tay cầm tờ giấy trên cùng đưa cho Khương Ninh: “Đây là đồ Lâm Húc Xuyên bảo tôi trả lại cho cậu.”

Khương Ninh không còn tay nào để nhận lấy, Tống Nguyên Dã liền giúp cô bỏ vào hộp.

“Cảm ơn.” Khương Ninh nói.

“Không có gì.” Tống Nguyên Dã gật đầu với cô, “Vậy tôi đi trước.”

Nhìn bóng lưng cậu ôm chiếc rương rời đi, nghĩ đến cảnh sau này học Đại học hai người sẽ không còn được gặp nhau nữa, không biết có còn cơ hội mà gặp lại hay không. Khương Ninh không kìm được lòng gọi tên cậu một tiếng.

“Tống Nguyên Dã.”

Tống Nguyên Dã ôm rương quay đầu lại nhìn cô, “Sao thế?”

Mặt trời vừa đúng giữa trưa. Dưới ánh nắng, đôi lông mày người thiếu niên càng đậm hơn, mái tóc đen dài tới trán, toát ra vẻ trẻ trung đầy sức sống.

Tim Khương Ninh đập thình thịch. Sợ cậu nhìn thấy, cô cố kìm nén cảm xúc trong lòng, lấy hết can đảm nở nụ cười với cậu: “Thi tốt nhé.”

Vừa dứt lời, từ phía trên tầng có ai đó thả đề thi xuống dưới. Bài thi bị gió thổi bay trên không trung, từ từ rơi xuống.

Tờ giấy bay xuống giữa hai người. Giữa “trời tuyết giấy thi”, Khương Ninh nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cậu: “Cậu cũng thi tốt nhé.”

Khương Ninh ngẩn người, đi sau Trần Thục Vân vừa tới đón cô về nhà.

Hôm nay là thứ Sáu, Trần Hạ buổi sáng sau tiết thứ ba được nghỉ. Cô nghĩ đã lâu không gặp Khương Ninh, Khương Ninh lại còn sắp thi Đại học nên muốn gặp cô. Cô ở lại nhà Khương Ninh hai ngày, nhân tiện giúp cô giải tỏa căng thẳng trước kì thi tuyển sinh Đại học.

Cô cũng là người nghĩ gì làm nấy nên nhanh chóng mua vé bay tới chỗ Khương Ninh.

Khương Ninh vừa về tới nhà, Trần Hạ đã chạy tới ôm lấy cô: “Ninh Ninh, chị nhớ em chết mất.”

Khương Ninh nhờ giọng nói của cô mà quay về được thực tại, cười ôm lấy chị: “Em cũng nhớ chị lắm, chị Hạ Hạ.”

“Được rồi, đợi lát nữa rồi hai đứa cùng kể chuyện đi. Cô cùng Ninh Ninh đi mua dưa hấu. Cháu đi rửa tay rồi chuẩn bị cắt dưa mà ăn.”

“Dạ vâng! Cô cứ giao cho cháu, cháu cắt cho.” Trần Hạ cầm lấy dưa hấu đi vào bếp.

Khương Ninh cũng đi theo.

Lần trước Trần Thục Vân quyết định quay lại thành phố Vân Hòa thăm mộ Khương Chính Bình. Trần Hạ đúng lúc đi chơi với bạn cùng lớp nên hai người gặp nhau. Dù gì cũng đã hơn một năm không gặp rồi.

Hai người đã xa nhau quá lâu, thế nên lần này có vô số chủ đề để nói.

Trần Hạ kể cho Khương nInh nghe những câu chuyện thú vị trong Đại học của cô. Khi cô kể đến chuyện cô vô tình làm đổ cơm vào một cậu bạn trong quán ăn, cô cười cười, nói đùa. Ban đầu cô vốn chỉ muốn đền cho cậu ta một bộ quần áo, nhưng cô không nghĩ tới rằng mình phải trả giá cho điều này.

Hiện tại, cậu bạn ấy chính là bạn trai của cô.

Trần Hạ lấy bức ảnh chụp trong di động ra cho Khương Ninh xem. Đó là ảnh chụp chung của hai người.

Chàng trai trong ảnh gọn gàng, lịch lãm, nghiêng đầu nhìn cô gái đang ôm cánh tay dựa vào vai mình, mỉm cười yêu chiều.

Hai người nhìn qua thật sự rất hợp đôi.

Khương Ninh tò mò hỏi: “Hai người rốt cuộc ai theo đuổi ai?”

“Đương nhiên là chị theo đuổi cậu ta!” Trần Hạ cất điện thoại, cười nói, “Nhưng mà đáng lẽ cậu ta phải thích chị trước mới phải. Nhưng tính cách cậu ta có hơi nhàm chán, chị không chịu nổi nên tỏ tình trước.”

“Chà.” Khương Ninh gật gật đầu, lắng nghe câu chuyện của Trần Hạ về anh chàng kia.

Khi nghe thấy Trần Hạ chủ động, Khương Ninh cũng phải hâm mộ trước dũng khí của cô. Dám yêu, dám hận, dám nói dám làm.

Nếu cô cũng có thể giống chị ấy thì hay biết mấy.

Nhưng đáng tiếc, không bao giờ có “nếu”.

Kể xong chuyện của mình, Trần Hạ quan tâm hỏi Khương Ninh, “Còn cậu thiếu niên hôm bữa em kể… Cậu ta có người mình thích rồi?”

Khương Ninh cụp mắt xuống, nhẹ nhàng “vâng” một tiếng, “Hình như là vậy.”

“Không sao, trong xã hội này còn có biết bao chàng trai tốt, cần gì phải yêu mến duy nhất một chàng trai?” Thấy tâm trạng cô sa sút, Trần Hạ thở dài khuyên nhủ: “Khi vào Đại học, em sẽ gặp được nhiều người ưu tú hơn. Nhất định đến lúc đó sẽ có một người thích em, bảo vệ em, chẳng qua là do người ấy chưa xuất hiện mà thôi. Lúc đó, anh ta sẽ chủ động đi về phía em, không để em phải đau khổ.”

Lời nói của Trần Hạ khiến đầu mũi Khương Ninh cày xè. Hốc mắt cô dần đỏ lên, trong nháy mắt, toàn bộ những cảm xúc chua chát, buồn bã dồn nén trong lòng bao lâu nay đều tuôn ra, cô nói với giọng đầy nước mắt: “Nhưng mà chị Hạ Hạ, em thật sự rất thích cậu ấy.”

“Chị biết, chị biết.” Trần Hạ ôm lấy cô, “Nhưng Ninh Ninh à, chúng ta phải mạnh mẽ lên. Cuộc đời em còn dài lắm. Cậu ta chỉ là một người qua đường trong cuộc đời của em mà thôi, cũng chỉ đồng hành cùng em trên một đoạn đường, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng em. Sau này chắc chắn em sẽ còn gặp nhiều loại người thú vị hơn nhiều.”

Khương Ninh tựa vào vai Trần Hạ, im lặng khóc.

Quả thực trong khoảng thời gian này, tâm tình của Khương Ninh rất tệ. Mọi tâm sự của cô không thể kể ra, chỉ có thể cất giấu trong lòng.

Mặc dù cô hết lần này đến lần khác đều tự nhủ không được nghĩ tới chuyện này, thế nhưng cứ mỗi khi tới đêm khuya, Khương Ninh vẫn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẩn người mà khóc.

Lần này Trần Hạ đến chính là cơ hội để cô có thể nói ra tâm tư trong lòng. Cô nói hết cho Trần Hạ nghe nỗi lòng của mình, hai người cùng khóc cùng cười.

Hai ngày Trần Hạ ở đây trôi qua rất nhanh. Chiều chủ nhật chị đã phải quay về trường.

Trước khi rời đi, Trần Hạ nhìn Khương Ninh nói: “Bây giờ, tốt nhất đừng nghĩ tới chuyện này. Thi Đại học mới là quan trọng nhất. Sau khi vượt qua kì thi này, em mới thấy thế giới bên ngoài phong phú như thế nào.”

Khương Ninh mỉm cười bảo đã biết.

Cả hai không nỡ, ôm nhau trước khi chia tay.

Trần Hạ vừa đi, Khương Ninh liền tập trung toàn lực ôn thi.

Sau lần nói chuyện với Trần Hạ, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều, hiệu quả học tập cũng cao hơn.

Các môn khoa học tự nhiên ở Đồng An đều tập trung thi ở trường VIII, tất cả thí sinh trường III đều tới đó thi.

Trường VIII gần nhà bác Chu. Bởi thế mà trước ngày thi một ngày, Lưu Mạn đã dọn một căn phòng trống cho Trần Thục Vân và Khương Ninh ngủ lại ở đó, nói rằng ngày hôm sau sẽ đến gần phòng thi hơn.

Trần Thục Vân do dự một lúc rồi cũng đồng ý. Điều này là tốt, có thể tránh được những tình huống khẩn cấp phát sinh.

Vì thế, buổi chiều, đi xem phòng thi xong thì Khương Ninh đến nhà bác Chu. Gần tối, Chu Trạch Sơ cũng vội chạy về nhà.

Nhìn thấy anh, Khương Ninh có chút kinh ngạc: “Sao anh lại quay về đây?”

“Muốn xem không khí thi Đại học thế nào thôi.” Chu Trạch Sơ cà lơ phất phơ nói.

Khương Ninh: “…”

“Đùa thôi.” Chu Trạch Sơ ngồi lên ghế sô pha, cầm cốc rót một cốc nước, “Anh về xem tâm trạng em thế nào.”

“Thế nào? Hồi hộp không?” Chu Trạch Sơ hỏi cô.

Khương Ninh lắc đầu: “Cũng không quá hồi hộp.”

“Được, cô bé, tâm lý của em tốt đấy.” Chu Trạch Sơ nhướng mày cười.

“Không có đâu.” Khương Ninh bật cười.

Hai người nói chuyện một lúc rồi đi ăn.

Bởi vì chăm sóc cho Khương Ninh, đồ ăn trên bàn đều là đồ ăn nhẹ.

Cơm nước xong, Chu Trạch Sơ dẫn cô đi dạo.

Đi trên đường lớn, Khương Ninh ngẩng đầu nhìn hoàng hôn trên bầu trời. Ánh sáng mờ ảo chiếu xuống mặt đất, bóng cây cũng trải thật dài. Bên đường có người đang chơi cờ vua, còn có người lắc lư trên xích đu, phe phẩy quạt, một bầu không khí thanh bình và yên tĩnh.

Dọc đường đi, hai người gần như không nói chuyện, nhưng bầu không khí lại không hề khó xử một chút nào. Hai người chậm rãi đi về phía trước, đi đến một góc đường, đôi mắt sắc của Chu Trạch Sơ nhìn thấy Tống Nguyên Dã đang đứng ở ngã tư đường bên kia, trước mặt cậu còn có một cô gái, hai người đang đứng nói chuyện.

Chu Trạch Sơ theo bản năng đứng chắn trước mặt Khương Ninh.

Khương Ninh có chút nghi hoặc, “Sao anh không đi tiếp?”

“Ta đi sang đường khác đi.” Chu Trạch Sơ nói.

“Tại sao phải đổi đường?” Khương Ninh hỏi.

Chu Trạch Sơ nhịn không được kéo áo Khương Ninh rời đi, vẻ mặt không hề nghiêm túc mà nói: “Trên đường này có ma, sợ ảnh hưởng tới vận may của em.”

Khương Ninh: “…”

Đi dạo về, Khương Ninh đăng nhập vào QQ.

Nhóm lớp rất sôi nổi và mọi người đều gửi cho nhau những lời chúc mừng cho kì thi tuyển sinh Đại học. Khương Ninh lướt qua lịch sử trò chuyện và dừng lại khi đọc được một tin nhắn của Tống Nguyên Dã trong nhóm lớp đã lâu.

Cô nhìn ảnh đại diện của cậu một lúc.

Cuối cùng, trong lòng cô đều ẩn chứa bức hình ấy của cậu, trong lòng như thuộc lòng: Tống Nguyên Dã nhất định phải thi đỗ vào Đại học.

Sáng này đầu tiên của kì thi tuyển sinh Đại học, Trần Thục Vân và gia đình ba người nhà họ Chu đã đến trường với cô, đội hình rất đông.

Đi trên đường, Chu Trạch Sơ và Khương Ninh sóng vai nhau cùng đi. Nhìn thấy bóng dáng ba người lớn trước mặt, anh nghiêng đầu nhìn về phía cô, cười nói: “Nói ra thì thật khoa trương, nhưng không còn cách nào khác, mẹ anh là như thế, rất quan tâm đến thi cử.”

Khương Ninh bất đắc dĩ cười cười.

Đến cổng trường, Trần Thục Vân đưa cặp sách cho Khương Ninh, hỏi lại cô một câu đã hỏi rất nhiều lần vào sáng nay: “Con có chắc là đã mang đầy đủ mọi thứ không?”

Khương Ninh gật đầu: “Con mang đủ rồi.”

“Được rồi, đừng căng thẳng. Cho dù bài thi có thế nào thì con vẫn luôn giỏi nhất trong lòng mẹ.” Trần Thục Vân xoa tóc cô, dịu dàng, “Đi thôi, buổi trưa mẹ sẽ tới đón con.”

“Vâng.” Khương Ninh vẫy tay với Trần Thục Vân và Chu Trạch Sơ, “Vậy con vào đây. Tạm biệt mẹ, tạm biệt hai bác.”

“Được, tạm biệt.”

Khương Ninh trước khi bước vào phòng thi không hề lo lắng. Nhưng đến khi thực sự ngồi xuống, cô mới thấy hồi hộp.

Cô nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ, thầm nghĩ về người thiếu niên trong lòng. Cô tự hỏi liệu cậu có cùng tâm trạng với cô trong phòng thi, hồi hộp và mong chờ bài thi hay không.

Hai ngày thi cử trôi qua trong chớp mắt. Lúc tiếng chuông của buổi thi Tiếng Anh vang lên, trái tim như treo lủng lẳng suốt hai ngày của Khương Ninh như đã dịu lại. Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, sống hay chết thì cũng đã xong rồi, kết quả thế nào thì tùy vận mệnh phán xét vậy.

Rời khỏi phòng thi, đi ra ngoài trường, xung quanh đã có những tiếng reo hò phấn khích.

Trong đống âm thanh hỗn độn, Khương Ninh mơ hồ nghe thấy có người gọi Tống Nguyên Dã.

Cô theo âm thanh đó mà nhìn sang, chỉ thấy một đám đông.

Khương Ninh dời mắt, trong lòng phức tạp.

Cô đã quên rằng, kết thúc kì thi tuyển sinh Đại học cũng đồng nghĩa với việc kết thúc duyên phận giữa cô và Tống Nguyên Dã.

Có lẽ sau bữa tiệc ngày mai, cô và cậu sẽ giống như hai đường thẳng giao nhau trong bài thi Toán, sau khi gặp nhau qua nút giao, hai người sẽ càng xa nhau, không bao giờ có thể gặp lại.