Triều Tư

Chương 25: Trước kia là người xa lạ, bây giờ là bạn bè




Trên đường về nhà, tâm tình Khương Ninh rất tốt, khóe môi không ngừng nhếch lên.

Chu Trạch Sơ liếc nhìn cô mấy lần, đôi mắt khẽ chớp nhưng không nói gì.

Quay là ngôi nhà nhà Chu, Chu Trạch Sơ để đồ ở phòng khách rồi đi vào phòng. Lưu Mạn gọi anh: “Sao lại về phòng? Không chơi với em à?”

Chu Trạch Sơ liếc nhìn Khương Ninh, Khương Ninh cũng nhìn anh. Anh dời mắt, chất giọng có chút hờ hững: “Làm việc xong con sẽ ra.”

Nói xong, anh cũng không thèm ngoảnh đầu lại mà đi vào trong phòng.

Khương Ninh chớp chớp mắt, cảm thấy tâm trạng của anh ta không được tốt cho lắm.

Lưu Mạn thân là mẹ anh, tự nhiên cũng có thể nhìn ra, hỏi Khương Ninh: “Hai đứa cãi nhau à?”

“Không có ạ.” Khương Ninh lắc đầu.

“Quái thật, tên nhóc này thật khó đoán.” Lưu Mạn lẩm bẩm, sau đó nói với Khương Ninh: “Ninh Ninh, cháu đừng để ý đến nó. Cháu ở phòng khách xem TV một lát, đợi lát nữa là có thể ăn cơm rồi.”

Khương Ninh ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”

Khương Ninh xem TV ở phòng khách. Chu Trạch Sơ từ trong phòng đi ra, đi đến bên cạnh cô.

Một bóng đen cao lớn đổ xuống, khương Ninh ngẩng đầu nhìn anh.

“Tối nay muốn đi xem pháo hoa không?” Chu Trạch Sơ nói.

Khương Ninh hỏi: “Xem ở đâu?”

“Dưới lầu.”

Khương Ninh: “?”

Chu Trạch Sơ nhướng mi: “Anh cho em bắn.”

“Được.” Khương Ninh rũ mắt.

Nụ cười của cô trong trẻo thanh túy. Chu Trạch Sơ quay đi, ngồi xuống ghế sô pha.

“Hôm nay em có cảm giác anh không được vui lắm.” Khương Ninh hỏi anh.

Bàn tay đang định cầm cốc nước của Chu Trạch Sơ khựng lại một chút, sau đó nhìn Khương Ninh, lười biếng cười nói: “Anh ăn no quá, bực trong người, không được?”

Khương Ninh: “… Được.”

Xem như là ổn rồi.

Buổi tối ăn xong tiệc tất niên, Lưu Mạn và Trần Thục Vân cùng tặng phong bao lì xì màu đỏ cho hai đứa con.

Ba người lớn ngồi nói chuyện, Chu Trạch Sơ dẫn Khương Ninh xuống lầu bắn pháo hoa.

Mua pháo hoa xong, hai người đi đến quảng trường gần đó. Đêm giao thừa, quảng trường có rất nhiều người.

Chu Trạch Sơ tìm một chỗ trống trải ít người, lấy bật lửa đốt pháo hoa.

Pháo hoa bay lên trời, nổ ra những bông hoa đầy màu sắc.

Khương Ninh ngẩng đầu nhìn, pháo hoa chiếu sáng khuôn mặt trắng trẻo của cô, đôi mắt cười lên trong trẻo, nhẹ nhàng.

Chu Trạch Sơ đứng bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cô, trong đôi mắt đen láy hiện lên một tia dịu dàng.

Khương Ninh lấy điện thoại ra chụp ảnh đang lên tường thời gian. Một lúc sau, Chu Vãn Dạng liền vào bình luận: [Pháo hoa đẹp quá!]

Khương Ninh đáp lại cô với một vẻ mặt đáng yêu.

Làm mới bảng tin, cô nhìn thấy thêm lời nhắc “bạn có 2 thông báo mới”.

Thông báo hiển thị một hình đại diện mà Khương Ninh đã quá quen thuộc, bóng lưng của chú chó săn lông vàng.

Hơi thở của Khương Ninh như ngưng trệ, cô căng thẳng bấm vào xem.

Tống Nguyên Dã cho cô một like và bình luận: [Ảnh đẹp lắm]

Khương Ninh trừng mắt nhìn, tim không thể khống chế được mà đập thình thịch trong lồng ngực. Như quá bất ngờ, cô kìm nén niềm vui, gõ nhẹ vào màn hình trả lời: [Cảm ơn]

Tống Nguyên Dã không trả lời lại, Khương Ninh cầm điện thoại nhìn lên trời.

Pháo hoa tiếp tục nở rộ trên bầu trời. Khương Ninh tâm tình rất tốt, nhớ tới bình luận của cậu, cô không khỏi cong môi.

Cùng Trần Thục Vân trở về nhà từ nhà bác Chu, Khương Ninh tắm rửa sạch sẽ, ngồi trước bàn học, lấy cuốn sổ giấu trong tủ ra, viết:

Năm nay là một năm thật may mắn. Tôi gặp cậu ấy vào đầu năm. Khi ấy chúng tôi chỉ là những người xa lạ. Cuối năm lại gặp lại cậu ấy, và bây giờ chúng tôi đã là bạn bè.

Viết được vài dòng, Khương Ninh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ, tiếng pháo hoa, khung cảnh năm mới đều tràn ngập khắp nơi.

Khương Ninh không khỏi cong môi cười thêm lần nữa.

Hôm nay, dường như cô đã được trai qua một đêm giao thừa không tồi.

*

Ngày 8 tháng Giêng, Khương Ninh và Chu Vãn Dạng hẹn nhau đi chùa.

Trước khi ra ngoài, Trần Thục Vân nhắc nhở cô: “Đừng quên buổi tối chúng ta đi ăn đấy.”

“Con biết rồi.” Khương Ninh đứng trước cửa đi giày, cầm điện thoại và chìa khóa rồi đi ra ngoài.

Hai người tới địa điểm đã thỏa thuận, Hứa Kim Ngôn đã đến từ trước.

Khương Ninh đi tới, Hứa Kim Ngôn mỉm cười chúc: “Chúc mừng năm mới.”

“Chúc mừng năm mới.” Khương Ninh mỉm cười đáp lại.

“Chắc là do thay đổi môi trường, cảm giác đón năm mới ở đây thực sự rất khác so với đón năm mới ở miền Bắc.” Hai người đứng cùng nhau chờ những người khác, Hứa Kim Ngôn nhìn bốn phía, thở dài.

“Đúng là không quá giống.” Khương Ninh đồng tình.

Bởi vì, nơi này có cậu ấy.

“Vì sao lúc trước cậu lại chuyển tới đây?” Hứa Kim Ngôn nhìn Khương Ninh, có chút tò mò hỏi: “Thật ra tôi vẫn luôn muốn hỏi, có vẻ như cậu phải chuyển đi rất nhiều lần.”

Khương Ninh im lặng.

Cô không muốn nói cho người khác biết lý do này. Nếu nói ra, ngoại trừ việc khiến người ta thương hại và thắc mắc thì còn có tác dụng gì?

Cảm nhận được sự im lặng của cô, Hứa Kim Ngôn cũng ân cần, không hỏi thêm gì nữa, cậu kể về mình: “Tôi chuyển đến đây vì bố tôi chuyển công tác. Thực ra lúc trước tôi cũng không muốn chuyển đến đây, vì ngôi nhà trước kia, cũng như đám bạn cũ sẽ rất khó có thể gặp lại. Hơn nữa, tái hòa nhập với mối quan hệ mới cũng khá khó khăn.”

Khương Ninh gật đầu đồng tình.

“Nhưng mà,” Hứa Kim Ngôn dừng một chút, ánh mắt nhìn Khương Ninh, cười nói: “Không nghĩ rằng sẽ được gặp cậu ở đây.”

Khương Ninh còn chưa kịp hiểu hết ý nghĩa câu nói này, Chu Vãn Dạng đã từ phía sau chạy tới ôm lấy cô: “Ninh Bảo, đã mấy ngày không gặp, tớ nhớ cậu quá!”

“Tớ cũng vậy.” Khương Ninh cầm lấy tay cô cười nói.

Điền Hàm Ngọc và Từ Yuấn cũng vừa đến. Mọi người bắt đầu đi vào chùa.

Từ Tuấn và Hứa Kim Ngôn đi phía trước. Khương Ninh bị Chu Vãn Dạng và Điền Hàm Ngọc kẹp ở giữa. Điền Hàm Ngọc vẻ mặt tinh quái hỏi: “Cậu và Hứa Kim Ngôn làm sao vậy? Xa xa nhìn thấy hai người đang cười với nhau, bức tranh này đúng là một sự kết hợp hài hòa và hoàn hảo.”

“Gì chứ.” Khương Ninh bất đắc dĩ cười: “Bọn tớ chỉ nói chuyện với nhau vài câu thôi.”

Chu Vãn Dạng “chậc” một cái: “Dù sao tớ cũng không tin.”

Trước sự trêu chọc của hai người, Khương Ninh cũng không làm gì được, cuối cùng cô cũng không giải thích gì, để mặc cho hai người đoán.

Hội chùa được tổ chức ở phố cổ Trữ Thành. Phố cổ Trữ Thành là một cụm những tòa nhà cổ tương đối lớn ở Đồng An, được coi là một danh lam thắng cảnh, thường có lượng người ghé tới rất đông. Khi cả nhóm tới, thậm chí còn nhiều người hơn.

Hai bên đường phố cổ đầy quán hàng khác nhau, đầy đủ các món ăn hay giải trí.

Nhóm người Khương Ninh trước tiên là đi mua đồ ăn vặt trên đường, sau đó thì đi chơi game.

Các trò chơi nhỏ của phố cổ không có gì ngoài bắn súng, ném vòng, phi tiêu, đập bao cát,… Nhóm người Khương Ninh đi tới một quầy hàng ném vòng.

Từ Tuấn mua một ít vòng, chia ra cho mọi người.

Chu Vãn Dạng đặc biệt thích bộ chén trà tinh xảo nhỏ gọn trong kia. Từ Tuấn vỗ ngực: “Yên tâm, tôi lấy cho cậu.”

Chu Vãn Dạng nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, rất nghi hoặc: “Cậu lấy được chứ?”

“Đàn ông con trai… chắc chắn là được.” Từ Tuấn chắc nịch nói.

Chu Vãn Dạng: “Tôi đây miễn cưỡng tin tưởng cậu một lần.”

Khương Ninh không tham gia. Cô không thực sự thích chơi trò này. Trong đó cũng không có thứ cô thích. Cô chỉ đứng sang một bên nhìn bọn họ chơi.

Từ Tuấn cố gắng mấy lần đều không ném trúng. Chu Vãn Dạng gấp gáp, trêu chọc cậu ta trình độ quá thấp.

Thấy bọn họ ồn ào cãi nhau, Khương Ninh bật cười. Cảm giác này sự rất tuyệt vời. Cô mới đến đây được một năm mà đã có thật nhiều bạn bè.

Khương Ninh nhìn bọn họ ném vòng một lúc, quay đầu lại thấy trên bục quán bắn súng có treo vật gì đó, trong lòng có chút thích, liền bảo Chu Vãn Dạng tới đó.

Hứa Kim Ngôn thấy cô rời đi cũng đi theo.

Khương Ninh dừng lại trước gian hàng bắn súng. Ông chủ nhìn thấy, cười hỏi: “Cô bé, cháu muốn chơi bắn súng không?”

Khương Ninh chỉ vào ngôi sao cỡ lớn treo bên trong, hỏi: “Cái này, cháu làm sao để có được?”

“Cháu phải bắn trúng 20 quả bóng trong một lần mới có được.” ông chủ nói, “Muốn thử không?”

Khương Ninh gật đầu: “Có ạ.”

20 viên đạn hết 10 tệ. Tức là 20 viên đạn phải bắn trúng hết toàn bộ.

Khương Ninh cầm súng lên, nhắm vào những quả bóng bay, bắn ra từng viên. Sau khi bắn hết số viên đạn, cũng chỉ có 10 viên là trúng đích.

Hứa Kim Ngôn tới giúp cô, cuối cùng cũng chỉ bắn được hơn mười quả. Mất vài lần thử, cả hai cũng không thể bắn trúng hết.

Ngôi sao lớn kia không nhận được, nhưng cô lại nhận được rất nhiều quà nhỏ.

Khương Ninh thật sự rất muốn nó nên thương lượng với ông chủ xem có thể bán nó cho cô hay không.

Nhưng sau một hồi bàn bạc, ông chủ vẫn không chịu bán.

Chính trong lúc vẫn đang giằng co, Khương Ninh nghe thấy giọng Lâm Húc Xuyên gọi cô và Hứa Kim Ngôn.

Cô quay lại thấy Lâm Húc Xuyên đang đứng trong đám đông, có Tống Nguyên Dã đang đi bên cạnh.

Người con trai đứng ở đó, thân hình cào gầy, đôi lông mày đen nhánh. Tim Khương Ninh cũng đập thình thịch.

Lâm Húc Xuyên đi tới, hỏi: “Hai người ở đây chơi bắn súng à?”

Liếc mắt nhìn người bên cạnh cậu ta, Khương Ninh nhẹ nhàng gật đầu.

“Thu hoạch tốt đấy.” Lâm Húc Xuyên bật cười khi nhìn đống thứ trong tay Khương Ninh.

Hứa Kim Ngôn cười nói: “Đáng tiếc là không lấy được thứ Khương Ninh muốn rồi.”

“Cậu muốn lấy cái nào?” Lâm Húc Xuyên tò mò hỏi.

Cảm nhận được ánh mắt Tống Nguyên Dã cũng đang nhìn mình, Khương Ninh khẩn trương giơ ngón tay lên: “Cái kia.”

“Cái đó rất khó. Cần trúng 20 quả mới có thể lấy được.” Hứa Kim Ngôn nói.

“À, không khó.” Lâm Húc Xuyên mạnh miệng.

Khương Ninh và Hứa Kim Ngôn nhìn cậu ta, đều nghĩ rằng cậu ta rất tự tin.

Đối mặt với ánh mắt của hai người, Lâm Húc Xuyên không hề đỏ mặt chút nào, nói: “Ý tôi là, đối với Tống Nguyên Dã thì không có gì khó, để cậu ta giúp cậu.”

“Là các cậu chưa biết, Tống Nguyên Dã bắn súng rất cừ đấy. Nói không ngoa chứ là bách phát bách trúng. Hồi cấp hai cậu ta còn đi thi bắn súng, giành chức vô địch đấy. Lúc đó huấn luyện viên đã rất coi trọng cậu ta, muốn đưa cậu ta đi chuyên nghiệp, nhưng cậu ta từ chối.” Lâm Húc Xuyên hùng hồn giới thiệu.

Khương Ninh nhịn không được nhìn Tống Nguyên Dã một cái.

Hóa ra cậu ta lại lợi hại đến vậy.

Lâm Húc Xuyên vẫn đang nói chuyện, Tống Nguyên Dã kéo cổ áo cậu ta ra phía sau, cười thản nhiên nói: “Được rồi, Lâm Húc Xuyên, cậu có thôi đi không, cậu sắp phóng đại tôi thành quán quân thế giới rồi.”

Lâm Húc Xuyên bật cười khúc khích nói: “Nếu cậu gia nhập đội bóng tỉnh, không chừng có cơ hội giành quán quân đấy.”

Tống Nguyên Dã lười để ý đến cậu ta, đi về phía gian hàng.

Lúc đi ngang qua Khương Ninh, cậu nói: “Tôi giúp cậu lấy nó.”

Lời của người thiếu niên lọt vào tai, Khương Ninh đot mặt lên, tim đập như trống.

Tống Nguyên Dã đứng trước vị trí bắn. Khương Ninh xoay người lại nhìn theo. Cô thấy Tống Nguyên Dã nhận lấy súng từ tay ông chủ, đứng thẳng, giơ súng lên và nghiêm túc nhắm vào quả bóng.

Tiếng bóng nổ liên tiếp nhau, độ chính xác như hoàn hảo.

Cuối cùng, trước sự kinh ngạc của mọi người xung quanh, ông chủ đành miễn cưỡng đưa gấu bông hình ngôi sao cỡ bự kia xuống.

Tống Nguyên Dã nhận lấy, đi tới trước mặt Khương Ninh, đưa cho cô.

Nhìn đồ trong tay, tim Khương Ninh đập thình thịch. Cô nhận lấy, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn cậu.”

“Không có gì.” Đồ trong tay bị lấy đi, Tống Nguyên Dã thu tay lại, xoay người cùng Lâm Húc Xuyên rời đi.

Nhìn chằm chằm bóng lưng người thiếu niên một hồi lâu, Khương Ninh ôm gấu bông vào lòng, cười thầm, che đi nửa khuôn mặt.

Chơi ở đây gần như cả ngày. Đến năm giờ chiều, Trần Thục Vân đưa Khương Ninh đi ăn.

Khương Ninh bảo nhóm người Chu Vãn Dạng không cùng đi taxi.

Khi tới nơi, khách sạn trông rất tráng lệ, nhìn đâu cũng rất cao cấp.

Khương Ninh ôm theo gấu bông đi vào, nói với người phục vụ căn phòng riêng đã đặt trước, người phục vụ đưa cả hai về phòng.

Bước vào phòng, ngoài Trần Thục Vân còn có nữ bác sĩ mà hai người đã gặp ở bệnh viện hôm đó. Bên cạnh nữ bác sĩ là một người đàn ông lịch lãm đeo kính gọng vàng.

Trần Thục Vân vẫy tay với cô ấy, Khương Ninh đi tới ngồi bên cạnh và đặt con gấu hình ngôi sao sang chiếc ghế kế bên.

Trần Thục Vân liếc mắt một cái, khẽ thở dài.

Trần Thục Vân giới thiệu hai người với Khương Ninh. Nữ bác sĩ tên Nhan Thu Thời, người ngồi bên cạnh là chồng của cô, tên Tống Minh Sinh. Khương Ninh ngoan ngoãn gọi hai người một tiếng chú, dì.

Nhan Thu Thời nhìn Khương Ninh, lấy làm thích, không ngừng khen ngợi cô: “Ninh Ninh thật ngoan, không giống như con trai quỷ nhà cô, ngày nào cũng khiến cô đau đầu.”

Trần Thục Vân cười nói: “Tính cách con bé vẫn có chút buồn.”

Nhan Thu Thời nói rằng tích cách đó của cô rất tốt, hiền lành và dịu dàng.

Hai người lại nói chuyện. Đến chuyện Khương Ninh học trường cấp ba Đồng An, Nhan Thu Thời có chút kinh ngạc: “Con trai cô cũng học trường này, hai đứa sẽ sớm quen nhau thôi.”

Khương Ninh gật đầu, đôi mắt cúp xuống lắng nghe bọn họ nói chuyện.

Một lúc sau, người con trai mà Nhan Thu Thời nhắc đến vẫn chưa thấy đâu, liền nhờ Tống Minh Sinh gọi điện thúc giục.

Cúp điện thoại, Tống Minh Sinh bảo cậu ta đang ở dưới tầng.

Khương Ninh đang cúi đầu rót nước cho mình, chợt có tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, sau đó nghe thấy tiếng Nhan Thu Thời cất giọng: “Con trai!”

Khương Ninh theo tiếng nói của cô mà nhìn ra phía cửa. Nhìn thấy người vừa từ cửa đi vào, cô phải sững người.

Người đứng trước cửa lại chính là Tống Nguyên Dã.