Triều Tư

Chương 13: Cậu ấy nói tin cô




Tới phòng phát thanh, Khương Ninh trông thấy cô gái đã tỏ tình với Tống Nguyên Dã hai ngày trước cũng ở đó.

Thực ra Khương Ninh cũng đã sớm biết thông tin về cô gái này. Dù sao chuyện cô ấy đã tỏ tình với Tống Nguyên Dã chưa đầy một ngày đã được lan truyền khắp toàn trường, nhưng kết quả tỏ tình ra sao thì không ai biết.

Cô gái đã tỏ tình ấy tên là Dương Vũ Khê, học sinh đứng đầu của ban khoa học xã hội. Trong nhiều kỳ thi cô đều lọt vào top15 của lớp. Theo Chu Vãn Dạng nói thì gia thế nhà cậu ấy cũng tốt lắm, trong nhà đều là kinh doanh buôn bán. Từ nhỏ cô đã được theo học piano, đã từng thi qua cấp mười. Cô là con một, gia đình thương cô ghê lắm. Có thể nói cô như một cô công chúa nhỏ vậy.

Một người tài giỏi như vậy, cũng thích Tống Nguyên Dã.

Mặc kể Tống Nguyên Dã có chấp nhận cậu ấy hay không, trong lòng Khương Ninh vẫn luôn cảm thấy khó chịu.

Nhìn thấy Tống Nguyên Dã và Khương Ninh cùng nhau đi vào phòng phát thanh, Dương Vũ Khê sắc mặt hơi thay đổi, cô siết chặt tay, nhìn chằm chằm vào cậu.

Thế mà Tống Nguyên Dã cũng không thèm nhìn cô đến một lần, ngồi trên ghế sô-pha nói chuyện với người quen.

Khương Ninh nhìn thấy hốc mắt của Dương Vũ Khê đang dần đỏ lên, cô ấy có vẻ đang rất tủi thân.

Hỉnh như cô biết kết quả của cuộc nói chuyện lần trước rồi.

Nhưng hiện tại cô cũng không thể vui vẻ hơn chút nào.

Bởi vì Khương Ninh nhận thấy được, cô và Dương Vũ Khê cũng không có gì khác nhau.

Mặc dù bây giờ cô vẫn có thể nói vài câu với Tống Nguyên Dã, nhưng nếu thổ lộ tình cảm với cậu, cô sợ sẽ bị cậu xa lánh.

Suy cho cùng, cô và cậu ấy cũng không có chút khả năng nào.

Khương Ninh rũ mắt xuống, nhìn bản thảo trong tay mình mà ngẩn người.

Chuông vào lớp vang lên, buổi chia sẻ bắt đầu. Theo thứ tự, môn Ngữ Văn, Toán, Ngoại Ngữ chia sẻ trước, sau đó mới là ba môn khoa học xã hội.

Khương Ninh là người đầu tiên lên tiếng. Sau khi nói xong, cô do dự rằng có nên đợi Tống Nguyên Dã hay không.

Tống Nguyên Dã dường như nhận ra ý đồ của cô. Lúc đi về phía micro, đi qua cô, cậu dừng chân, nghiêng đầu nói: “Cậu đi trước đi.”

Khương Ninh siết đầu ngón tay, gật đầu nói: “Được, vậy tôi đi trước.”

Lúc bước ra ngoài, cô xoay người, Khương Ninh lại nhìn thoáng qua Tống Nguyên Dã đã ngồi trước bàn micro.

Cậu cụp mắt xuống, lông mi đen dài, lật lật bản thảo trong tay. Góc nghiêng của cậu không để lộ ra biểu cảm nào, cứ như lần đầu tiên gặp mắt trong ngày mưa ấy, Khương Ninh vẫn như trước, trái tim lại rung rinh.

Trở lại lớp học, bài phát biểu của Tống Nguyên Dã vẫn chưa kết thúc.

Cũng bởi vì cậu cũng đứng đầu cả bốn môn học nên ở lại tiếp tục trò chuyện.

Khương Ninh ngồi xuống, lấy giấy bút ra cẩn thận nghe Tống Nguyên Dã phát biểu, thỉnh thoảng lại nhớ kỹ vài câu.

Đợi cho tất cả các môn của tổ hợp khoa học xã hội phát biểu xong, phần còn lại là của bên khoa học xã hội, không liên quan gì đến mọi người nên lớp học lại trở nên ồn ào.

Có một số người bắt đầu lén lút đổi chỗ trò chuyện. Khương Ninh cúi đầu phân tích phương pháp học tập vừa ghi chép lại thì có người gõ gõ vào bàn cô.

Khương Ninh ngẩng đầu lên, là lớp phó học tập Phương Dịch.

“Cậu điền mã học sinh của cậu đi. Tôi đang kiểm lại thông tin thí sinh tham gia đại hội thể thao.” Phương Dịch đem bản đăng ký đặt lên bàn Khương Ninh.

“Được.” Khương Ninh cầm cây bút, vài giây sau lại thả xuống, “Chờ tôi một chút.”

Khương Ninh không thể nhớ rõ mã học sinh của mình.

Cô lục túi, ngăn kéo, cặp sách và tất cả những nơi có thể tìm được nhưng đều không thấy thẻ học sinh.

Điền Hàm Ngọc đi tới và nói: “Cậu không để quên ở phòng phát thanh chứ? Tiết một tớ có đi qua tiệm tạp hóa, lúc trở về thấy vẫn còn ở đó.”

Khương Ninh suy nghĩ một lúc.

Cũng có khả năng.

Cô sau khi rời khỏi phòng phát thanh có đi vào nhà vệ sinh. Nói không chừng là nó đã rơi lúc ấy.

“Thật ngại quá, cậu để người khác điền trước đi. Tôi phải đi tìm thẻ học sinh.” Khương Ninh ngượng ngùng nói.

Phương Dịch gật đầu, “Được, khi nào cậu tìm thấy thẻ thì đến gặp tôi để điền nhé.”

“Được.”

Chủ nhiệm không ở lớp, Khương Ninh quay lại phòng phát thanh đi tìm.

Cô đi dọc theo hành lang, vừa đi vừa quan sát. Lúc đi ra ngoài thì tiết học còn chưa kết thúc, dọc đường đi đều không có người, khuôn viên trường rất yên tĩnh.

Bước nhanh đến phòng phát thanh, đi ngang qua một bồn hoa, Khương Ninh nghe thấy một cuộc đối thoại một nam một nữ phát ra bên cạnh.

Khương Ninh lập tức nhận ra đó là giọng nói của Tống Nguyên Dã và Dương Vũ Khê.

Cô không nhịn được mà quay đầu lại nhìn. Nhìn qua lùm cây, Khương Ninh nhìn thấy Dương Vũ Khê nắm chặt lấy gấu áo mà bật khóc, bộ dạng khiến ta thấy vô cùng đáng thương.

Tống Nguyên Dã đưa cho cô tờ khăn giấy, chuẩn bị xoay người rời đi thì Dương Vũ Khê lại tiến lên nắm chặt lấy áo của cậu.

Khương Ninh nghe thấy tiếng khóc nức nở của cô ấy: “Tống Nguyên Dã, cậu đừng đi.”

“Xin lỗi.” Tống Nguyên Dã lạnh lùng hất tay cô ra, không quay đầu lại mà đi ra ngoài.

Cậu đi về hướng mà Khương Ninh đang đứng. Khương Ninh không kịp trốn, đành đối mặt với cậu ta.

Bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của cậu, Khương Ninh suýt chút nữa thì tắt thở. Cô lắp bắp giải thích, “Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý nghe hai người nói chuyện, tôi chỉ là tình cờ đi ngang qua.”

Tâm trạng Tống Nguyên Dã không tốt lắm. Cậu lạnh lùng “ừ” một tiếng rồi bỏ đi, còn không thèm nhìn cô thêm một lần nào.

Bị đối xử lạnh lùng như vậy, Khương Ninh trong lòng có chút khó chịu. Cô xoay người nhìn bóng lưng Tống Nguyên Dã rời đi cho đến khi không thể thấy nữa.

Có tiếng khóc nức nở của cô gái truyền đến từ bồn hoa phía sau. Khương Ninh liếc nhìn bóng lưng gầy yếu của cô gái đang ngồi gục trên mặt đất, do dự một lúc rồi cũng rời đi.

*

Còn một tuần nữa là đến đại hội thể dục thể thao.

Trong tiết tự học, khi Lỗ Chí Dũng bước vào lớp, một số học sinh đã ồn ào, muốn được ra sân thể dục tập luyện.

Lỗ Chí Dũng ném một viên phấn về phía Lương Tụng Văn, người đang la hét nhiều nhất, “Lương Tụng Văn, bài kiểm tra lần trước em làm tốt hả?”

Lương Tụng Văn nhanh nhẹn né sang một bên, mỉm cười nhìn lên bục giảng: “Hai chuyện này không giống nhau. Mặc dù em không giành được vị trí tốt trong lớp, nhưng em rất hi vọng sẽ giành được vinh dự cho lớp ở phương diện thể dục thể thao.”

“Cho tôi xin. Nếu em không giành được vinh dự thì sao đây?” Lỗ Chí Dũng tỏ ra không tin.

“Vậy để Tống Nguyên Dã chép phạt mười bản tự kiểm điểm.” Lương Tụng Văn cười nói.

Tống Nguyên Dã cầm cục tẩy trên bàn ném qua, cười quát: “Lương Tụng Văn, cậu bị bệnh à?”

Cả lớp cười một trận, không ít người quay lại nhìn bọn họ.

Khương Ninh cũng quay đầu lại nhìn. Nhưng ánh mắt cô cũng chỉ rơi vào Tống Nguyên Dã.

Tống Nguyên Dã ngồi thả lỏng trên ghế, trên miệng nở một nụ cười. Ngay cả đôi lông mày và đôi mắt đen láy cũng mang đến ý cười.

“Im lặng! Tất cả im lặng! Không được cười!” Cả lớp trở nên ồn ào, Lỗ Chỉ dùng thước gõ gõ vào bảng đen, “Còn cười nữa thì đừng mơ được ra ngoài tập luyện.”

“Thầy Lỗ, thầy đồng ý rồi sao?” Lương Tụng Văn vỗ bàn, “Thầy Lỗ vạn tuế!”

Lỗ Chí Dũng bị cậu làm cho bật cười, thiếu chút nữa thì thấy đã đi xuống lôi Lương Tụng Văn lên phạt đứng.

“Tôi đồng ý, đồng ý, nhưng…” Lỗ Chí Dũng dừng một chút, liếc liếc mắt nhìn Lương Tụng Văn rồi chỉ vào cậu ta, “Nhưng Lương Tụng Văn, nếu em không giành được giải Nhất, em chép phạt 10.000 từ cho tôi, à không, kiểm điểm 15.000 từ.”

“Không thể nào…” Lương Tụng Văn ngã ngửa, “Như thế thì em sống sao nổi?”

Cả lớp lại được thêm một trận cười.

Nhìn nụ cười của người con trai ngồi hàng cuối cùng, Khương Ninh cũng cong môi.

Cuối cùng, Lỗ Chí Dũng cho phép những người đã đăng ký tham gia đại hội đi tập luyện.

Có rất nhiều hạng mục trong đại hội lần này. Cả lớp cũng gần một nửa số người đăng ký, chỉ trong chớp mắt lớp đã vắng đi rất nhiều.

Khương Ninh và Chu Vãn Dạng đi đến sân tập. Cũng vì những người cùng tham gia thi tiếp sức chưa tới, Khương Ninh và Chu Vãn Dạng khởi động trước.

Từ Tuấn đi tới, nhìn Chu Vãn Dạng một lượt từ trên xuống, không chút thương tình mà cười nhạo cô, “Chân ngắn mà cũng đòi nhảy xa à?”

“…” Chu Vãn Dạng mặt không chút biểu cảm. Nhân lúc Từ Tuấn không để ý liền chộp lấy cậu ta, “Từ Tuấn, lại đây cho tôi, tôi phải đánh chết cậu.”

“Chỉ có kẻ ngốc mới đuổi theo.” Thấy cô đột nhiên lao về phía mình, Từ Tuấn giật mình, vội vàng chạy vòng quanh đường đua.

Hai người chạy càng lúc càng xa, Khương Ninh nhìn hai bọn họ mà cười.

Phương Dịch không biết khi nào đã đứng ngay bên cạnh cô, “Tôi nghĩ hai người bọn họ nên thi chạy đường dài. Một người chạy trước mắng, một người đuổi theo sau. Chắc chắn sẽ giành được giải Nhất.”

Khương Ninh bị câu nói của cậu ta chọc cười. Cô cũng gật đầu đồng ý, “Tôi cũng thấy vậy.”

Có bốn người tham gia chạy tiếp sức. Hai nam và hai nữ. Nam là Phương Dịch và Lưu Kí Lam, nữ là Khương Ninh và Tạ Du Văn.

Khương Ninh, Phương Dịch và Tạ Du Văn đều đã có mặt ở sân thể dục, người còn lại vẫn chưa thấy đâu.

Phương Dịch nói với hai người đang chờ: “Các cậu ở đây một lúc, tôi quay lại tìm xem sao.”

Vừa quay người chuẩn bị rời đi, cậu ta liền nhìn thấy một vài người đang đi về phía sân thể dục.

Phương Dịch vẫy tay với người trong số bọn họ, “Tống Nguyên Dã, ở đây.”

Nghe thấy tên cậu ta, Khương Ninh ngẩng đầu nhìn.

Lúc này mặt trời đã lặn được một nửa, hắt ra chút ánh hoàng hôn đỏ vàng.

Cách đó không xa, người con trai thong thả đi về phía cô, trên tay còn mang theo cặp sách, vẻ mặt thoải mái nghiêng đầu nói chuyện với những người xung quanh.

Không biết họ đang nói về điều gì, cô chỉ thấy đôi lông mày của cậu khẽ nhướng lên, khóe miệng còn bật cười.

Nhìn vừa tùy ý vừa đường hoàng.

Phương dịch xoay người đứng bên cạnh cậu ta nói với ba người kia: “Được rồi, tất cả đã đông đủ, chúng ta tập một lúc đi.”

Không chỉ Khương Ninh, Tạ Du Văn trông thấy cũng không khỏi thắc mắc, cô hỏi Phương Dịch: “Tôi nhớ không lầm thì là Lưu Kí Lam tham gia 4x100 mà nhỉ? Sao bây giờ lại là Tống Nguyên Dã?”

Phương Dịch nói: “Đừng nhắc đến nữa. Lưu Kí Lam bị bong gân không chạy được. Lúc nộp danh sách thì thầy Lỗ giục ghê quá, Tống Nguyên Dã biết nên đã đăng ký hộ.”

Tạ Du Văn gật đầu: “Được rồi, thì ra là vậy.”

Cậu ấy vì muốn giúp đỡ nên mới đăng ký hộ.

Nhưng mặc kệ, dù sao thì cô cũng có cơ hội được luyện tập cùng với cậu.

Khương Ninh trong lòng có chút sung sướng.

Tống Nguyên Dã đi tới, đặt cặp sách treo trên lan can bên cạnh, “Thật ngại quá, tôi tới chậm. Vừa này thầy Lỗ tìm tôi có việc.”

“Không sao.” Sau khi cậu đến, Phương Dịch lập tức chỉ đạo, “Vậy thì bắt đầu đi. Thứ tự của bốn người chúng ta phải được xếp trước. Đầu tiên là Khương Ninh chạy đầu, tôi chạy thứ hai, Tạ Du Văn thứ ba, Tống Nguyên Dã cuối cùng. Mọi người xem như vậy được không?”

Tống Nguyên Dã tùy ý gật đầu: “Tôi không ý kiến.”

“Hai người thì sao?” Phương Dịch hỏi.

Cả Khương Ninh và Tạ Du Văn cùng lắc đầu.

Trước đây họ từng chạy theo thứ tự này vài lần. Nhưng trong quá trình chạy lại thường xảy ra sự cố. Lúc thì bị đánh rơi gậy, lúc thì có người chạy quá nhanh, không kịp nhận gậy. Kết quả sau đó cũng không được lý tưởng cho lắm.

Sau khi dừng để nghỉ ngơi, Tống Nguyên Dã lấy trong cặp ra vài chai nước, ném cho Phương Dịch một chai.

Cậu đưa những chai còn lại cho hai cô gái. Khương Ninh nhận lấy, nhẹ giọng cảm ơn. Nhịp tim của cô vừa mới bình ổn lại thì bây giờ lại tiếp tục tăng nhịp.

Tháng năm trời đã nóng, Khương Ninh quý trọng giữ lấy chai nước, không mở ra ngay. Nước tràn nơi lòng bàn tay, lạnh ngắt.

Tống Nguyên Dã vặn nắp uống vài ngụm. Nước chảy xuống cổ họng, yết hầu của cậu lăn lên lăn xuống.

Uống xong, cậu lau mồ hôi trên trán. Cánh tay tùy ý đặt lên lan can, phân tích tình huống vừa rồi: “Vừa rồi tôi có để ý một chút. Phương Dịch sức bật rất mạnh, nên đứng vị trí đầu tiên để bắt đầu. Ngay từ khi xuất phát đã có sự chênh lệch thì những người sau sẽ tự tin hơn. Khương Ninh tốc độ rất nhanh, thích hợp để chạy nước rút cuối cùng. Nhưng hai người trao gậy chưa ổn lắm, tôi và Tạ Du Văn sẽ chạy giữa để chắc chắn là trao gậy đúng cho hai người.

“Tôi cũng nghĩ vậy. Tôi trao gậy không tốt lắm.” Phương Dịch nhanh chóng tán thành, “Lát nữa ta sẽ thử vị trí mà cậu nói.”

“Kỳ thực quan trọng nhất vẫn là người về đích cuối cùng, nhất định phải duy trì khí thế. Giai đoạn nước rút vô cùng quan trọng, cần phải phát huy toàn bộ sức lực.” Tống Nguyên Dã tiếp tục phân tích, nói đến đây, cậu liếc nhìn cô gái bên cạnh, “Khương Ninh, cậu nghĩ cậu làm được không?”

Được cậu gọi tên, tim Khương Ninh đập như trống, cô nắm chặt chai nước, bình tĩnh nói: “Không thành vấn đề.”

“Tôi tin cậu.” Tống Nguyên Dã cất tay đang dựa trên lan can, nghiêng người đặt chai nước xuống đất, đi tới đường chạy, “Vậy ta bắt đầu đi.”

Nhìn bóng lưng cao lớn thẳng tắp của cậu, Khương Ninh nhịn không được mở nở nụ cười.

Cậu ấy nói, cậu tin cô.

Vì thế cô nhất định phải cố gắng, không thể phụ lòng tin của cậu được.