Triều Tư Mộ Noãn

Chương 66: 66: Quyết Định






"Ta đáp ứng cùng ngươi giao dịch." Trong phòng nghỉ có một thoáng yên lặng, thật lâu sau Thập Nhất mới từ dưới đất đứng lên, gương mặt lạnh lùng, không lại nhìn đến phần tài liệu trên tay nữa, quay đầu lại nói với Lạc Châu Bình: "Ta đồng ý."
Lạc Châu Bình mừng rỡ, trên mặt có thần sắcvui mừng rõ ràng, hắn nói: "Ta biết Vệ tổng là người thông minh.

Cũng không thể gọi là Vệ tổng, Thập Nhất tiểu thư là người thông minh."
Thập Nhất rủ mắt xuống nói: "Bất quá trước khi ta tới đây, Vệ Kiều đã phân phó, mảnh đất này ít nhất là dùng 1.3 tỷ mua về, cho nên..."
Cho nên bên ngoài, nàng cũng phải đưa giá đến 1.3 tỷ, nếu không trở về không tiện ăn nói với Vệ Kiều, lão hồ ly Lạc Châu Bình này nghe qua liền hiểu: "Ta ra giá 1.3 tỷ, như vậy đủ thành ý đi?"
Thập Nhất vẫn là sắc mặt lạnh lẽo u buồn, nàng một tay gắt gao nắm chặt tập tài liệu, thần sắc bi thương, Lạc Châu Bình nhìn thấy bộ dạng này của nàng trong lòng liền bật cười, biết rõ chân tướng việc này bất quá là vô tình, không ngờ sự vô tình này, lại mang đến cho mình lợi nhuận lớn như vậy, thật đúng là quá tốt.
Hắn nói xong lại tiếp tục: "Thập Nhất a, ở Vệ Thiên không có tiền đồ, không bằng đến công ty của ta, thế nào?"
Lạc Châu Bình đến bây giờ vẫn là không quên miếng thịtnày, tâm tâm niệm niệm muốn ăn vào trong bụng, ánh mắt của hắn càng trở nên càn rỡ, dáng tươi cười cũng càng ngày càng du nị*, Thập Nhất dường như không cảm thấy, trong lòng của nàng chỉ là tràn đầy những thông tin trong tập tài liệu vừa rồi, sau khi nghe xong lời Lạc Châu Bình nói nàng nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta tạm thời không muốn vào công ty."
(*油腻: nghĩ là đầy dầu mỡ, ở đây có nghĩ là chỉ cách cười ục ịch không đứng đắn)
"Ta hiểu ta hiểu." Lạc Châu Bình mang vẻ mặt thấu hiểu: "Đi thôi, chúng ta nên quay lại rồi."
Hắn nói xong liền ném đầu thuốc lá trên tay đi, đi nhanh về phía trước, Thập Nhất đột nhiên gọi: "Lạc tổng, ta hi vọng chuyện giao dịch vừa rồi của chúng ta không có người thứ ba biết đến."
"Đó là đương nhiên." Lạc Châu Bình cười: "Đây là bí mật giữa chúng ta."
Thập Nhất đứng bên cạnh hắn, chuông điện thoại đột ngột vang lên, là Vệ Kiều gọi tới, trước ánh mắt dò xét của Lạc Châu Bình, Thập Nhất khe khẽ cúp điện thoại, không có nghe máy, nàng ngẩng đầu: "Đi thôi."
Cuộc đấu giá vẫn đang tiếp tục, Thập Nhất đang là người ra giá cao nhất, sau khi từ phòng nghỉ đi ra ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào nàng, ngay cả Bùi Thiên cũng không ngoại lệ, vừa rồi hắn muốn cùng đi vào, lại bị Thập Nhất cản lại, cho nên hắn cũng không biết Thập Nhất cùng Lạc Châu Bình là nói chuyện gì, chỉ biết là sau khi quay lại Thập Nhất rất bất đồng, tinh thần bất đồng, thần sắc cũng bất đồng, hắn gọi: "Vệ tổng?"
Thập Nhất hoàn hồn: "Ân?"
Bùi Thiên nói: "Ra giá."

Được hắn nhắc nhở, Thập Nhất mới ngẩng đầu, nàng đang là người ra giá cao nhất, một tỷ.
"Một tỷ lần một!" Người chủ trì gõ búa, thanh âm trùng trùng điệp điệp đập vào trong lòng mọi người, ở tiếng gõ thứ hai, Lạc Châu Bình giơ bảng hiệu lên: "1.3 tỷ."
Trực tiếp muốn áp chết, đã không còn là từ từ nâng giá chừa đường sống nữa, những người lúc trước xôn xao khi Thập Nhất ra giá lúc này lại nhao nhao liếc mắt nhìn Lạc Châu Bình, vẻ mặt hắn rất tự tin, tươi cười dương dương đắc ý, bí thư bên cạnh liền vuốt mông ngựa, hắn càng là cao hứng.
Thập Nhất bên này không có động tĩnh, Bùi Thiên có chút sốt ruột, cau mày nói: "Vệ tổng, chúng ta tiếp tục tăng giá sao?"
Trước khi đến Vệ Kiều đã phân phó, giá cao nhất chính là mức này, hiện tại thêm một hai ngàn vạn cũng không phải là vấn đề, nhưng màtrạng thái tinh thần của Thập Nhất rất không thích hợp, mọi người nghiên cứu xong thái độ của Lạc Châu Bình, lại quay đầu nhìn Thập Nhất, chính là muốn nhìn một chút Vệ Thiên vốn từ lúc đầu luôn ra giá rất cao, còn có thể tiếp tục nâng giá nữa hay không.
Hiện tại không quá giống như là đang đấu giá, càng giống như là đang nhìn hai bên đánh cờ, còn chưa biết hươu chết về tay ai* a, đều còn chưa định.
(*Lộc tử thùy thủ, đại loại như câu Chưa biết mèo nào cắn mỉu nào của VN)
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Thập Nhất rủ mắt xuống nhìn vào văn kiện trong tay, lại nhìn sang bảng hiệu, vài giây sau, nàng liềnúp bảng hiệu.
【 không ra giá nữa sao? 】
【nói lời vô nghĩa, 1.3 tỷ a, ngươi cho là mười ba đồng a, không phải dễ dàng liền ra giá như vậy.


【 Vệ Thiên rõ ràng đã rút lui.


【 Vệ Thiên không phải là đầu rồng ở Giang thành sao? 】
【 nói không chừng là đấu tranh nội bộ, xem cuộc vui liền tốt rồi.



Thanh âm nghị luận truyền đến, mọi người mangthái độ xem cuộc vui mà nhìn về phía bên này, trên gương mặt Bùi Thiên hiếm khi càng thêm sốt ruột: "Vệ tổng?"
Ngay cả Đỗ Nguyệt Hàncũng kinh ngạc nhìn qua, Thập Nhất thế nhưng lại từ bỏ?
Thật không thể tin nổi.
Vừa rồi bọn họ vào phòng nghỉ rốt cuộc là nói chuyện gì? Khiến cho khi trở lại nàng liền từ cuộc đấu giá?
Trước ánh mắt nghi hoặc lẫn khó hiểu của mọi người Thập Nhất liền đứnglên, nói với Bùi Thiên: "Đi trước."
Bùi Thiên sững sờ nhìn nàng, liền kết thúc rồi? Mảnh đất kia cứ như vậy vụt mất? Bọn họ không đấu giá nữa?
Làm sao vậy a!
Hắn phi thường khó hiểu gọi điện cho Vệ Kiều, báo cáo tình hình bên này, Vệ Kiều cởi bỏ máy thở: "Từ bỏ?"
Bùi Thiên đối với hành động của Thập Nhất là âm thầm có rất nhiều chỉ trích, liền nói: "Ân, Vệ tổng cùng Lạc tổng đi vào nói chuyện một lát, khi đi ra cả người đều không bình thường, cũng liền từ bỏ cuộc đấu giá."
Vệ Kiều nhớ đến nửa tiếng trước khi gọi điện cho người kia, lại bị dập máy, nàng ho khan vài tiếng, nén xuống cảm giác muốn nôn ra mà nói: "Đã biết, cúp máy."
Cúp điện thoại nàng liền ôm lấy thùng rác lại nôn ra, một chút cháo loãng vừa ăn vào, hiện tại đều hoàn toàn phun ra, Tô Tử Ngạn không dám xem thường, một tấc cũng không rời mà chiếu cố nàng, thấy nàng cúp điện thoại lập tức hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Thập Nhất đã xảy ra chuyện gì sao?"
Vệ Kiều thở dài: "Nàng hẳn là đã biết chuyện năm đó rồi.

Ngươi nói nàng sẽ không hận ta." Khóe mắt Vệ Kiều ửng đỏ: "Tử Ngạn, ngươi sai rồi."
Tô Tử Ngạn sững sờ: "Chuyện đó không liên quan đến ngươi, lại nói lúc đó cũng không phải hoàn toàn là lỗi của phụ thân ngươi, đây là thỏa thuận của bọn hắn, này làm sao có thể trách ngươi..."

"Trách ta không sớm nói với nàng." Vệ Kiều thở ra một hơi: "Nàng không hận ta, cũng không trách ta, nàng chỉ là oán ta không sớm nói với nàng, lại để một ngoại nhân nói cho nàng biết chân tướng."
Tô Tử Ngạn vẫn là không rõ: "Liền bởi vì chuyện này nàng lạimuốn sinh khí với ngươi? Nàng có biết nàng đã từ bỏ cái gì hay không? Hàng tỷ lợi nhuận! Còn có thân thể của ngươi! Nàng có biết hay không..."
"Tạm thời đừng để nàng biết chuyện ta làm phẫu thuật, những chuyện khác ngươi cũng đừng nhiều lời, nói qua điện thoại không rõ." Vệ Kiều khe khẽ thở dốc, lồng ngực đau đến không được, nàng vẫn kiên trì cắn răng nói: "Nàng nói đêm nay sẽ trở về, ta đang đợi nàng."
Tô Tử Ngạn bất lực mà nhìn nàng, chỉ cần là chuyện Vệ Kiều đã quyết định, hắn luôn là không có biện pháp để thay đôi, hắn không phải là Thập Nhất, người có thể làm cho nàng thay đổi tâm ý.
Nhưng mà người có thể làm cho nàng thay đổi tâm ý, giờ phút này lại đang tại làm tổn thương nàng.
Thập Nhất biết rõ sao?
Tô Tử Ngạn rời khỏi phòng bệnh, Vệ Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ, lá cây xanh tươi, um tùm, in xuống một bóng râm, nàng đưa tay chắn đi những tia nắng, mu bàn tay đặt ở trước mắt, có thể thấy rõ mạch máu, còn có những dấu vếtxanh xanh tím tím, giốngnhư những dấu vết mà đêm hôm đó người kia lưu lại trên người nàng, Vệ Kiều nghĩ đến Thập Nhất đôi mắt liền rũ xuống, nghiêng đầu nhìn gấu bông người kia tặng cho nàng đang đặt bên gối đầu, làm bạn cùngnàng nhiều năm, đã phai màu rồi, nàng nhìn qua liền có chút mệt mỏi, liền ngủ thiếp đi.
Gió đêm thổi vào trong phòng, Vệ Kiều mơ thấy Thập Nhất gọi điện thoại cho nàng, nói buổi tối không về được, nói nàng đừng đợi, trong điện thoại thanh âm người kia kiên quyết mà lạnh lùng, lạnh nhạt đến mức khiến nàng bỗng nhiên tỉnh thức!
Vệ Kiều nửa ngồi dậy, trên mu bàn tay đã được rút dây truyền nước biển, chỉ còn lưu lại đầu kim, nàng nhìn đồng hồ trước mắt, đúng năm giờ, Thập Nhất vẫn là chưa trở về, nàng suy nghĩ liền bấm số điện thoại, sau vài tiếng đổ chuông đầu bên kia vang lên thanh âm thanh thúy: "A lô."
Vệ Kiều hé miệng: "Thập Nhất, đấu giá thuận lợi sao?"
Thập Nhất nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, nghe được câu hỏi của Vệ Kiều cúi đầu nói: "Không quá thuận lợi, ta vụt mất mảnh đất kia rồi."
Vệ Kiều không lên tiếng, hồi lâu mới nói: "Lạc Châu Bình đã nói với ngươi rồi?"
Thập Nhất siết chặt cặp văn kiện, cắn răng: "Ân, hắn đã nói, ta cùng hắn làm một cuộc giao dịch, thực xin lỗi."
Lời xin lỗi này đánh thẳng vào trong lòng Vệ Kiều, làm cho trước mắt nàng choáng váng, ngón tay Vệ Kiều gắt gao nắm chặt lấy gối đầu, tay kia nắm chặt điện thoại: "Không sao, đêm nay có trở về không?"
"Không trở về." Ba chữ rất nặng nề ngột ngạt, khiến Vệ Kiều thoáng gạt thở, lông mày nàng gắt gao cau lại, cắn chặt răng, nắm tay siết chặt lại thả lỏng, trầm giọng nói: "Hảo, ta đã biết, vậy ngươi thu xếp một chút ngày mai trở về, ta ở nhà chờ ngươi."
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc thật lâu, Thập Nhất đột ngột hỏi: "Vì cái gì không nói cho ta? Vì cái gì ngươi không nói cho ta?"
Vệ Kiều hé miệng, cuối cùng chỉ nói: "Chờ ngươi trở về rồi nói."
Thập Nhất nuốt xuống nước mắt cùng sự chua xót nơi cổ họng, nàng gật đầu: "Hảo, ngày mai ta trở về rồi nói."
Sau khi cúp điện thoại Vệ Kiều đem thỏa thuận đặt bên giường cầm lên xem qua vài lần, nhìn chữ ký phía trên nàng trầm mặc vài giây, cuối cùng đè xuống chuông giường, một lát sau Tô Tử Ngạn nhanh chóng bước vào.
"Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?"

Sắc mặt Vệ Kiều tái nhợt, mạch máu trên mu bàn tay hiện lên thật rõ, nàng đem thư thỏa thuận trên tay đưa cho Tô Tử Ngạn nói: "Đây là thư thỏa thuận mà ba ba nàng ký lúc đó, vạn nhất ta không còn ở đây, chờ nàng trở lại liền giao cho nàng."
"Kiều Kiều, ngươi..."
Vệ Kiều cắn răng: "Nghe ta nói.

Phần thỏa thuận này ta không nói cho nàng biết, bởi vì ta không muốn để nàng biết, phụ thân của nàng là hạng người gì, cũng không muốn để nàng biết, nàng từ nhỏ đã bị vứt bỏ."
Tô Tử Ngạn run rẩy tiếp nhận hiệp nghị, đáy mắt đã ẩm ướt, Vệ Kiều tiếp tục nói: "Phần này là di chúc của ta, Trình luật sư bên kia cũng có một bản, giúp ta giao cho nàng."
Nàng nói xong lại lấy ra một túi văn kiện khác, Tô Tử Ngạn trước mắt mơ hồ, sóng mũi chua chua chát chát, một đại nam nhân như hắn ở trong phòng bệnh cau chặt đầu mày, khóe mắt ẩm ướt, biểu tình tựa khóc phi khóc, Vệ Kiều lại giả vờ như không nhìn thấy, lại từ dưới gối đưa đến một phong thư: "Cuối cùng là một phong thư này, làm phiền ngươi cũng giúp ta giao cho nàng."
"Ngươi rốt cuộc..."
"Buổi chiều Bác sĩ Bạch gửi tin nhắn trả lời cho ta, nói đêm nay liền đón ta đi, Tử Ngạn, ta không chờ được nàng trở về rồi."
Gương mặt Tô Tử Ngạn trắng bệch, tài liệu thiếu chút nữa đã cầm không được: "Ngươi cũng không nói với ta!"
"Ngươi sẽ nói cho nàng." Vệ Kiều nhìn Tô Tử Ngạn, lần đầu tiên dùng giọng nói ôn nhu như vậy nói chuyện với hắn, khí thế cứng rắn của nàng không còn nữa, mà là rất mềm mại nói: "Thập Nhất mới hơn hai mươi, từ nhỏ đến lớn chưa từng nổi tính tình, nàng cũng không dám giở tính trẻ con, lần này liền để tùy ý nàng a."
Từ đầu đến cuối, giọng nói của nàng đều rất bình thản, dịu dàng, khi nhắc tới Thập Nhất, ánh mắt Vệ Kiều chưa đầy sự sủng nịnh, Tô Tử Ngạn lại không tiếp thụ được, hắn xoay người muốn đi, Vệ Kiều quát lớn: "Đứng lại!"
Tuy rằng khí thế của nàng mềm mại, chỉ là ánh mắt càng thêm sắc bén, Tô Tử Ngạn không sợ sự sắc bén kia của nàng, lại lo lắng sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình của nàng, hắn lắc đầu: "Ngươi nhất định phải như vậy sao?"
"Ta không muốn nàng đưa tiễn ta đoạn đường cuối cùng, nàng sẽ chịu không nổi."
Cửa phòng bệnh bị gõ vang, có một người thò đầu nhìn vào, là trợ thủ của bác sĩ Bạch, lúc trước bọn họ từng gặp qua, hắn nhìn thấy Tô Tử Ngạn đang cúi đầu: "Bác sĩ Tô, Vệ tổng, ngài đã chuẩn bị xong chưa?"
Vệ Kiều gật đầu: "Chuẩn bị xong rồi."
Trên tay Tô Tử Ngạn đang cầm chặt hai phần tài liệu cùng một phong thư, nghe Vệ Kiều cúi đầu sửa sang lại y phục nói: "Tử Ngạn.

Nói với nàng, đừng hận ta."