Triều Tư Mộ Noãn

Chương 60: 60: Di Chúc






Thập Nhất a, nghĩ một biện pháp làm tổn thương đôi chân của ta.
Thì ra, đã nghiêm trọng đến bước này rồi? Thập Nhất đã sớm nghĩ đến gần đây thân thể Vệ Kiều là càng lúc càng xuống dốc, ngồi xe lăn là chuyện sớm muộn, chỉ là nàng nhìn Vệ Kiều đứng vững một ngày, liền mang theo một phần hy vọng, nàng không nguyện ý thấy người kia ngã xuống, không nguyện ý thấy người kia ngồi trên xe lăn, không nguyện ý nhìn một người cao ngạo như vậy, hướng mọi người lộ ra một mặt mềm yếu.
Đôi mắt Thập Nhất đẫm lệ mịt mờ, Vệ Kiều ở phía sau vẫn còn đang trầm giọng nói chuyện, nàng đã là cái gì đều nghe không vào nữa, lỗ tai ong ong, đầu óc ảm đạm, gương mặt trắng bệch, dường như người có bệnh tim là nàng, mà không phải là Vệ Kiều.
Ngoài cửa Lạc Châu Bình đi qua đi lại, Vệ Kiều thấy Thập Nhất như vậy liền gọi: "Thập Nhất, đi mở cửa."
Tinh thần Thập Nhất hoảng loạn, sững sờ nhìn nàng, Vệ Kiều từ trên ghế đứng lên, lồng ngực đau đớn kịch liệt đã đạt tới đỉnh điểm, nàng cắn chặt răng, đi đến bên ngườiThập Nhất, muốn ômThập Nhất một cái, lại lực bất tòng tâm, cuối cùng bàn tay đặt lên eoThập Nhất, lại chậm rãi buông xuống, nàng nói: "Nghe lời, đi mở cửa, ta chống đỡ không được bao lâu."
Thập Nhất giống như vừa tỉnh lại khỏi cơn ác mộng lập tức đỡ nàng ngồi xuống ghế sofa, đem điện thoại của nàng đưa tới, hít sâuhai cái, đôi mắt đỏ ửng dần dần tản đi, nhanh chóng đi tới cửa, mở cửa, giọng nói thanh lãnh giống như vừa rồi: "Lạc tổng, Vệ tổng mời ngài vào."
Lạc Châu Bình từ khe cửa nhìn thấy Vệ Kiều đang nói điện thoại, hắn nhìn đến sườn mặt Vệ Kiều, đuôi lông mày sắc bén, chóp mũi anh tuấn, khóe môi đỏ tươi, không phải là bộ dáng của một bệnh nhân, thanh âm lạnh đến thấu xương của nàng nhẹ nhàng truyền đến: "Đỗ tổng yên tâm, sẽ không chậm trễ chuyện hợp tác của chúng ta, Vệ Thiên còn chưa đến mức một điểm nhỏ này cũng gánh không được."
"Không cần."
"Liền quyết định như vậy, cuối tuần hoàn công mong Đỗ tổng sẽ tham dự..."
Ánh mắt hồ nghi của Lạc Châu Bình nhìn vào bên trong, lại nhìn Thập Nhất, hai vị đổng sự đứng phía sau nói khẽ: "Vệ tổng dường như đang bận rộn nhiều việc?"
Thập Nhất mỉm cười: "Đương nhiên bận rộn, ai cũng biết lúc trước công ty có nội ứng, Vệ tổng đang bận rộn để bắt lấy nội ứng a."
Một câu khiến sắc mặt Lạc Châu Bình biến đổi, đôi mắt như mắt ưng của hắn nhìn chăm chú vào Vệ Kiều, tựa hồ muốn nhìn thấu nàng, không biết vì sao từ khi nữ nhân này tiếp nhận Vệ Thiên hắn liền chưa từng nhìn thấu được nàng, đừng nói là hiện tại, dưới ánh mắt bình tĩnh của Thập Nhất hắn cong môi tươi cười: "Nếu như Vệ tổng có việc, chúng ta buổi chiều lại đến."
Hắn nói xong cũng chuẩn bị lập tức rời đi, Thập Nhất nhẹ nhàng lên tiếng: "Đứng lại."
Lạc Châu Bình quay đầu, nghe Thập Nhất nói: "Lạc tổng vừa rồi không phải còn nói là có chuyện quan trọng muốn báo cáo sao? Cuối tuần Lạn Vỹ lâu liền hoàn công, bất kỳ sai lầm nào cũng không thể có, ta xem như là cổ đông của Khải Mậu, nên có trách nhiệm giám sát, cũng muốn nghe một chút, chuyện quan trọng mà Lạc tổng nói, rốt cuộc là chuyện gì!"
Hắn có thể nói chuyện gì a, hắn bất quá là dùng lý do như vậy muốn gặp Vệ Kiều một chút, hiện tại bị Thập Nhất chỉ vào mũi hỏi, liền lạnh mặt đáp: "Này dường như là chuyện của Vệ Thiên chúng ta."

"Chỉ cần là liên quan đến Lạn Vỹ lâu, cũng là chuyện của Khải Mậu." Thập Nhất khí thế cương quyết: "Hay là Lạc tổng đột nhiên đã nghĩ ra biện pháp, không cần báo cáo nữa?"
Lạc Châu Bình cắn răng nhìn Thập Nhất, không ngờ tiểu nữ hài hoàng mao* trong ấn tượng kia, đã trưởng thành đến miệng lưỡi sắc bén như vậy, hắn căm giận nói: "Đúng vậy, ta đột nhiên đã nghĩ ra biện pháp."
(*Đại loại là chỉ những người có đầu óc đơn giản)
Thập Nhất cười: "Lạc tổng thật đúng là lợi hại, bất quá ta hy vọng sau này Lạc tổng gặp phải những chuyện như vậy, trước tiên nên tự mình cân nhắc biện pháp, không cần chuyện gì đều làm phiền đến Vệ tổng.

Công ty này a, hẳn là cũng không dưỡng người vô dụng."
"Ngươi!" Lạc Châu Bình bị Thập Nhất nhiều lần công kích, tức giận đến gương mặt biến thành màu gan heo, Thập Nhất khí định thần nhàn: "Trợ lý Bùi, sau này Lạc tổng muốn tìm Vệ tổng, ngươi trước tiên phải hỏi rõ ràng là chuyện gì, Vệ tổng bận rộn nhiều việc, không có thời gian để ý đến việc nhỏ."
Trợ lý Bùi thấy Lạc Châu Bình cứng họng, cúi đầu, lộ ra ý cười đã thật lâu không có, hắn nói: "Hảo, ta nhớ kỹ."
Nghe hai người kẻ xướng người hoạ, hoàn toàn không đem phó tổng hắn để vào mắt, hai vị cổ đông phía sau hắn gương mặt cũng không có ánh sáng, ba người hầm hừ rời đi, Thập Nhất nhìn bóng lưng bọn hắn rời khỏi trên mặt không có thần sắc thả lỏng, ngược lại nói với Bùi Thiên: "Đừng để ai vào đây."
Bùi Thiên một lần nữa dùng ánh mắt dò xét nhìn nàng, một hồi lâu, cúi đầu trịnh trọng nói: "Hảo."
Thập Nhất lập tức đi vào trong văn phòng của Vệ Kiều, nàng đã để điện thoại xuống, bàn tay ôm ngực, cánh tay truyền nước biển vừa rồi buông thỏng xuóng, đã thấm ra một ít máu tương, trượt xuống mu bàn tay trắng nõn, hết sức chói mắt, Thập Nhất bước đến, đau lòng nói: "Kiều Kiều."
Vệ Kiều dựa ở cạnh ghế, lấy lại tinh thần, quay đầu lại: "Đi rồi?"
Thập Nhất gật đầu: "Đi rồi."
Vệ Kiều hít sâu vào hai cái, nói với nàng: "Đi vào phòng nghỉ lấy thuốc cho ta."
"Ta gọi điện thoại cho bác sĩ Tô a." Thập Nhất vội vàng hỏi, Vệ Kiều lắc đầu: "Không thể, Lạc Châu Bình hiện tại đang nhìn chằm chằm vào Tử Ngạn, đừng để hắn tùy ý tới công ty."
Vừa rồi cũng là vì hành động thiếu cân nhắc, để Tô Tử Ngạn đến công ty, thiếu chút nữa đã lộ ra chân tướng, nếu không phải lần này có Thập Nhất ở đây, chuyện nàng sinh bệnh, chỉ sợ là thật sự sẽ phải chiêu cáo thiên hạ.

Thập Nhất lo lắng hàng lông mày khóa chặt: "Vậy làm sao bây giờ? Ta không muốn thấy ngươi ngồi xe lăn!" Nàng nói xong liền có chút tan vỡ: "Ta vừa mới trở về, ta vừa mới được nhìn thấy ngươi, ta còn chưa thể hảo hảo ôm ngươi, còn chưa được hảo hảo ở cùng ngươi, ngươi tại sao có thể tàn nhẫn như vậy, ngươi bảo ta nên làm sao bây giờ? Kiều Kiều.

Lòng ta đau."
Thập Nhất nhào vào trong lòng nàng, giờ phút này làm sao có nhìn thấy bộ dạng đĩnh đặt vừa rồi khi đối mặt với Lạc Châu Bình, dường như lại trở về đoạn thời gian khi vừa mới bước vào Vệ gia, nàng khiếp sợ Vệ Kiều sinh bệnh, sợ hãi người kia đột nhiên ngã xuống, trở nên sợ hãi rụt rè, trở nên khúm núm yếu nhược.
Vệ Kiều vỗ về phía sau lưng nàng, hít vào một hơi, lại nói: "Thập Nhất, chết sống có số, chúng ta không thể cưỡng cầu được."
"Ta càng là muốn cưỡng cầu!" Thập Nhất bình tĩnh nhìn nàng: "Ta liền muốn ngươi hảo hảo."
"Thập Nhất." Sắc mặt Vệ Kiều lạnh xuống, ánh mắt lạnh nhạt, ngũ quan sắc bén, Thập Nhất chống lại đôi mắt nghiêm túc kia của nàng, tất cả tâm tình đều lặng lẽ tiêu tán, ôm lấy eo Vệ Kiều, bất đắc dĩ nói: "Ân.

Ngươi nói cái gì, chính là cái đó."
Vệ Kiều đè nén cảm giác đau đớn nơi lồng ngực nói: "Đi lấy thuốc cho ta."
Thập Nhất lưu luyến từ trong lòng nàng đứng dậy, đi vào trong phòng nghỉ, sau khi Vệ Kiều uống thuốc xong liền muốn bắt đầu làm việc, lúc này Thập Nhất liền nắm lấy tài liệu trên tay nàng: "Để ta."
Vệ Kiều ngồi ở bên cạnh, nhìn nàng vài giây, mỉm cười: "Cũng tốt, ta vừa vặn cũng có chuyện muốn giao phó cho ngươi."
Thập Nhất nghiêng đầu: "Chuyện gì?"
"Ta phải dưỡng bệnh, công ty không thể không có người tọa trấn, hiện tại để ngươi ngồi lên vị trí của ta, Lạc Châu Bình chắc chắn sẽ không đồng ý, cho nên ta tạm thời để ngươi ngồi lên một vị trí phó tổng khác."
Vệ Thiên vốn là có hai vị trí phó tổng, sau khi Lạc Châu Bình hất đi một người phó tổng kia, liền là một tay che trời, tinh thần Vệ Kiều mệt mỏi, trấn áp không được hắn, cho nên tới bây giờ, một vị trí phó tổng khác vẫn là còn trống không, Thập Nhất kinh ngạc: "Lạc Châu Bình sẽ đồng ý sao?"

"Không cho phép hắn không đồng ý." Sau khi uống thuốc sắc mặt Vệ Kiều đã hoà dịu đi rất nhiều, mắt phượng thêm phần ấm áp, nàng nói: "Còn nhớ vì sao ta muốn có được Lạn Vỹ lâu sao?"
Thập Nhất suy nghĩ vài giây: "Bởi vì cách một con đường chính là khu phố thương mại."
"Không sai." Nói đến công sự thần sắc Vệ Kiều hết sức nghiêm túc, nàng tiếp tục nói: "Lạn Vỹ lâu vừa hoàn thành, khu phố thương mại những còn chưa hoàn thành, trong thời gian ngắn sẽ không có lợi nhuận quá lớn, công ty lại vừa mới hao hụt ba trăm ngàn, những cổ đông kia hiện tại sẽ không nói gì, nhưng cuối năm nhất định liền muốn một lời giải thích, ta từ chỗ của Đỗ Nguyệt Tinh nhận được tin tức, không chỉ là Giang thành, Hoài thành cũng muốn xây dựng khu phố thương mại, địa điểm ta cũng đã xem qua, cuối tuần có đấu thầu, ta muốn ngươi thu mua lại mảnh đất kia."
Thập Nhất cau mày hỏi: "Nhưng mà nếu không có lợi nhuận, về phương diện tài chính, chúng ta có đủ sao?"
Vệ Kiều lắc đầu: "Không đủ, cho nên ngươi phải đi gặp Đỗ Nguyệt Hàn, nhờ hắn hỗ trợ."
"Mảnh đất này, dùng để xây dựng cái gì?"
Vệ Kiều suy nghĩ lại nhìn Thập Nhất: "Sang tay.

Hiện tại công dụng của mảnh đất này còn chưa ai biết đến, đợi đến lúc có tin tức, liền đã là của Vệ Thiên, trước cuối năm liền bán đi, không chỉ có thể bổ sung khoảng thâm hụt ba trăm ngàn, cũng coi như là ngươi nhậm chức phó tổng, tặng một phần hậu lễ cho mọi người.

Ta tin tưởng, bọn họ nhất định là không có dị nghị, Lạc Châu Bình, cũng sẽ không là thúc thủ vô sách."
Thập Nhất nhìn bộ dạng nàng bày mưu nghĩ kế mà trong lòng đau đớn, nàng an bài thỏa đáng hết thảy, là bởi vì nàng đã chuẩn bị tùy thời đều có thể rời đi a?
Nhưng mà bản thân vẫn là chưa chuẩn bị tốt để chấp nhận chuyện này.
Thập Nhất cắn môi: "Hảo, ta sẽ đi."
Vệ Kiều vẫy tay: "Tới đây."
Thập Nhất đi đến bên cạnh Vệ Kiều ngồi xuống, Vệ Kiều kéo tay của nàng qua, một bàn tay là ấm áp, một bàn tay là lạnh buốt, đầu ngón tay phát ra hàn khí, Vệ Kiều tựa đầu trên bờ vai Thập Nhất: "Thập Nhất, ngươi nghĩ một biện pháp để ta ngồi xe lăn, trong vòng một tháng, ta hy vọng ngươi có thể hoàn thành quá trình tiến vào công ty, đi tham gia đấu giá."
Nàng căn dặn vô cùng dứt khoát, lưu loát, từng chữ lại tựa như mũi khoan đâm vào trái tim Thập Nhất, máu tươi lập tức liền lan tràn, đau đến mức thân thể Thập Nhất khẽ run lên, mặt trắng bệch, đầu ngón tay run rẩy.
Thập Nhất nắm lấy tay Vệ Kiều, thật chặt, thanh âm nàng khàn khàn nói: "Không có biện pháp nào khác sao?"

Vệ Kiều tựa ở trên vai nàng, khẽ khàng lắc đầu: "Đã không có, đây là phương pháp xử lý ổn thỏa nhất.

Thập Nhất, đừng sợ, nếu thật sự chống đỡ không được, ta có thể cấy ghép trái tim nhân tạo, ta liền có thể ở cạnh ngươi thêm vài năm nữa."
Cổ họng Thập Nhất dường như bị nhét vào một khối bông, tất cả thanh âm đều kẹt lại ở nơi đó, bờ môi hé mở, cuối cùng lại không thể thốt lên thành lời, thật lâu, trong phòng mới vang lên thanh âm cố gắng đè nén điều chỉnh âm điệu: "Chỉ có vài năm sao?"
Vệ Kiều rủ mắt xuống, bàn tay vuốt nhẹ mu bàn tay Thập Nhất, cười nói: "Làm sao vậy, luôn là khóc nhè, ngươi còn như vậy, ta sẽ tức giận a."
Thập Nhất cắn môi, gắt gao đem những xót xa khổ sở nuốt trở về, vành mắt đỏ ửng, nàng hít sâu một hơi, âm thanh run rẩy nói: "Ta không có việc gì."
"Không có việc gì liền tốt." Vệ Kiều ép buộc bản thân không nhìn đến gương mặt của nàng, tiếp tục nói: "Nửa tiếng sau ta đã đặt một cuộc hẹn gặp mặt Đỗ Nguyệt Hàn, nên nói cái gì, ngươi đã biết đi?"
Nơi cần cổ Thập Nhất hiện lên gân xanh, thanh âm nàng không có khàn đi, rất trầm ổn, rất ôn hòa nói: "Ta biết nên nói cái gì."
Vệ Kiều dùng hết một chút sức lực cuối cùng vỗ vỗ đầu nàng: "Tốt, tiểu cô nương của ta, quả nhiên đã trưởng thành rồi."
Thập Nhất cắn môi hướng Vệ Kiều mỉm cười, Vệ Kiều nghiêng về phía trước hôn nàng, hai người dùng cùng một loại son môi, khí tức hương vị ngọt ngào là giống nhau, sức lực của Vệ Kiều không lớn, chỉ là Thập Nhất lại để nàng đòi lấy, hết sức phối hợp, đầu lưỡi giao xoa, Vệ Kiều hôn vài phút sau mới buông Thập Nhất ra, mỉm cười: "Đi đi, ta chờ ngươi trở về."
Thập Nhất được nụ hôn kia làm yên lòng, đứng lên đi đến bàn công tác cầm lấy báo cáo nói: "Ta liền đi trước, nhất định phải chờ ta trở về."
Vệ Kiều gật đầu khẳng định, trong ánh mắt mang theo ý cười: "Ân."
Trong lòng Thập Nhất bất an mà rời khỏi văn phòng, trước khi đi nàng còn lưu luyến không rời mà nhìn Vệ Kiều thêm vài lần, thấy người kia ngồi trên ghế sofa nhẹ nhàng gật đầu với mình, nàng mới nhanh chóng rời đi.
Cửa phòng làm việc khép lại, Vệ Kiều gắt gao ôm lấy ngực, hàm răng cắn chặt môi, thân thể dường như muốn phát điên mà kịch liệt đau đớn, nàng cong người đứng dậy, bờ môi bị cắn nát, hương vị tanh nồng xông vào trong khoang miệng nàng, Vệ Kiều thật sự là nhịn không được, mãnh liệt ho khan thành tiếng, khiến cho máu tươi đọng trong miệng phun lên ghế sofa, nàng lập tức dùng giấy lau đi, chỉ là vết máu đã thấm vào tầng ngoài ghế sofa, lưu lại một vết màu nâu nho nhỏ.
Nửa tiếng sau, Bùi Thiên nhận được một cuộc gọi nội tuyến, tiếng nói của Vệ Kiều trầm thấp: "Gọi Trình luật sư đến đây một chuyến."
Bùi Thiên nghe máy, ngày mùa hạ nhưng thân thể lại bị cảm giác lạnh lẽo xâm lấn, sóng lưng lạnh cứng, hắn hỏi: "Tam tiểu thư, ngài gọi Trình luật sư tới làm gì?"
Vệ Kiều không gạt hắn, giọng điệu trầm ổn, thanh sắc như thường mà nói: "Gọi hắn đến a, liền nói —— Ta muốn sửa di chúc."