Thập Nhất ở bệnh viện cùng Vệ Kiều suốt cả đêm, nàng hầu như không nghỉ ngơi, sau khi Vệ Kiều từ phòng khám bệnh đi ra ngoài liền được truyền dịch, ngủ thiếp đi thật say, Thập Nhất ngồi ở bên giường, cầm lấy bàn tay tay trái của Vệ Kiều, áp trên má, đầu ngón lành lạnh tay kề sát da thịt nàng, có vài phần cảm giác chân thật, Vệ Kiều ngủ rất say, ban đêm một lần cũng không có tỉnh lại, bình minh ngày hôm sau mới chậm rãi mở mắt ra, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, chói mắt, là trời đã sáng rồi.
"Thập Nhất." Nàng thuận miệng gọi, vươn tay sờ soạng bên cạnh giường, lại không có gì cả, nàng mở mắt ra, nhìn thấy Thập Nhất đang dựa vào bên giường, gối lên một cánh tay, một tay còn đang nắm lấy tay của mình.
Trong phòng được sưởi ấm vừa đủ, lòng bàn tay Thập Nhất truyền đến cảm giác ấm áp, Vệ Kiều rủ mắt xuống nhìn Thập Nhất thật sâu, cô gái này từ lúc ban đầu nhận thức cho đến hiện tại đã hoàn toàn lột xác, thật sự là không giống nhau chút nào.
Khi vừa mới vào Vệ gia nàng nhút nhát đi theo sau lưng mình, làm cái gì đều cẩn thận từng li từng tí, gọi Tam tiểu thư còn liếc mắt âm thầm nhìn mình, sợ mình không vui, buổi chiều đầu tiên đó khi nàng khiếp đảm vươn tay nắm lấy vạt áo của mình, dường như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, nhưng hết thảy lại có chút bất đồng.
Hiện tại người dựa ở bên giường kia đã trở nên trưởng thành, ổn trọng, nét non nớt giữa mi tâm đã dần dần rút đi, nhìn không ra trước kia đã từng cúi đầu đi theo sau lưng nàng, bộ dáng ngỡ ngàng lại bất lực, Thập Nhất bây giờ giống như là cánh chim ưng dần dần cứng cáp, tùy thời liền có thể giương cánh bay cao.
Nàng muốn nhìn một chút bộ dạng người kia bay lên.
Vệ Kiều nghiêng người sang, tay kia đem lọn tóc rơi bên gò má Thập Nhất vén ra sau tai, lộ ra khuôn mặt thanh lệ, ngũ quan cũng đã bắt đầu định hình sắc xảo, làn da trắng nõn tinh tế, hàng mi thật dài, in dưới đôi mắt một bóng mờ nho nhỏ, có lẽ là đã khóc hồi lâu, đuôi mắt nàng còn có chút đỏ ửng, xuất hiện trên làn sa trắng nõn, đặc biệt chói mắt, Vệ Kiều nhịn không được đầu ngón tay khe khẽ vuốt ve nơi đỏ ửng kia, ánh mắt dịu dàng.
Thập Nhất làm mộng, trong mộng nàng thuyết phục Vệ Kiều, người kia đã đồng ý làm phẫu thuật, ngoài phòng phẫu thuật, nàng liền ngồi chờ trên băng ghế lạnh lẽo, một phút đồng hồ trôi qua, nàng đột nhiên nghĩ đến còn chưa hảo hảo nói được bao nhiêu câu cùng Vệ Kiều, vạn nhất người kia không ra được thì làm sao bây giờ? Hai phút trôi qua, nàng càng thêm ảo não, ba phút qua đi, nàng bắt đầu bồn chồn đi tới đi lui, bốn phút qua đi, nàng đi tới cửa, tựa đầu trên cánh cửa, trong lòng âm thầm cầu nguyện, năm phút, sáu phút, mỗi một phút lại đau khổ giống như đang ở trong ngục tù khốc liệt, nàng chịu không nổi mà đi qua đi lại, nhịn không được lại tựa người lên cạnh cửa, rốt cuộc, cánh cửa mở mở, bác sĩ Bạch mặc y phục phẫu thuật đi tới, sắc mặt giống như trợ lý đang đi theo phía sau ông đều rất khó coi.
"Thực xin lỗi, cuộc phẫu thuật đã thất bại."
Thực xin lỗi, cuộc phẫu thuật đã thất bại, thanh âm này giống như một hồi chuông lớn đập vang bên tai nàng, khiến cho nàng bừng tỉnh!
"Kiều Kiều!" Thập Nhất vùng ngồi lên, dùng sức nắm lấy tay Vệ Kiều, trên trán thấm ướt mồ hôi, nàng mở mắt ra, đáy mắt còn có thất kinh cùng sợ hãi, Vệ Kiều để máy tính bảng xuống, gọi: "Thập Nhất?"
Thập Nhất nghe đến thanh âm quen thuộc này liền ngước mắt lên nhìn Vệ Kiều, tâm tình sợ hãi quét sạch toàn thân, nàng lập tức đứng dậy ôm lấy Vệ Kiều, chăm chú ôm chặt lấy người kia, trong miệng còn không ngừng lặp lại: "Chúng ta không phẫu thuật, không phẫu thuật.
Chúng ta về nhà, Kiều Kiều, ta muốn cùng ngươi về nhà.
Chúng ta về nhà có được không?"
Vệ Kiều cho rằng nàng làm ác mộng, vỗ vỗ sau lưng nàng nhẹ giọng trấn an: "Không có việc gì rồi Thập Nhất, chỉ là nằm mơ mà thôi."
"Không phải là nằm mơ." Thập Nhất cố chấp lắc đầu: "Không phải là nằm mơ."
Nàng có loại dự cảm mãnh liệt.
Nàng sẽ mất đi Vệ Kiều.
Thập Nhất cắn môi, không ngừng lặp lại, chúng ta trở về đi, không làm phẫu thuật, Vệ Kiều vốn là theo dõi một đêm liền có thể trở về, thấy nàng bất an như vậy, hai người liền dứt khoát nhanh chóng trở về khách sạn, Thập Nhất không có ngày nghỉ, ôm lấy tâm tình không yên mà lên lớp, có thời gian nghĩ giữa giờ liền nhắn tin gọi điện cho Vệ Kiều, nghe thanh âm đầu bên kia như thường, tâm tình bất an mới từ từ lắng xuống.
Bác sĩ Bạch kê đơn thuốc mới cho Vệ Kiều, rất đắng, giữa trưa Vệ Kiều không ăn được bao nhiêu, lại nôn ra toàn bộ, nàng hỏi Tô Tử Ngạn nhất định phải uống sao, Tô Tử Ngạn đáp lại nàng nhất định phải uống, thuốc tuy đắng, chỉ là tác dụng rất lớn, hắn nói xong liền nhịn xuống một chút, không nói cho Vệ Kiều biết, thuốc này thông thường là ở giai đoạn cuối mới có thể dùng, là để kéo dài tính mạng.
Sự trầm mặc ngắn ngủi của Tô Tử Ngạn khiến trong lòng Vệ Kiều đã hiểu rõ, nàng không nói thêm gì nữa liền cúp điện thoại, giữa trưa nàng uống thuốc sau đó ngủ một chút, tỉnh lại Thập Nhất đã trở về, cơm chiều hai người liền ăn ở trong khách sạn, Thập Nhất tự thân xuống bếp, Vệ Kiều cũng đã vài tháng không được ăn cơm người kia nấu, có chút hoài niệm, ăn nhiều một chút, buổi tối uống thuốc xong dạ dày liền cồn cào không thoải mái, nhân lúc Thập Nhất đi ra ngoài mua trái cây nàng lại đem những thứ trong dạ dày toàn bộ nôn ra, sắc mặt trắng bệch.
Khi Thập Nhất trở về nàng đã ngủ rồi, trong gian phòng để mở một ánh đèn ngủ mờ nhạt, Thập Nhất mang trái cây đã gọt xong vào trong phòng, thấy Vệ Kiều nằm ngủ không khỏi nhẹ nhàng nói: "Ngươi ngủ rồi?"
Vệ Kiều xoa xoa huyệt thái dương, bộ dạng làm ra vẻ bị đánh thức: "Trở về rồi.
Buồn ngủ quá, muốn chợp mắt một chút, không nghĩ tới lại ngủ thiếp đi."
Thập Nhất thấy nàng muốn ngồi lên, vội vàng đi lên trước hai bước, ngồi ở bên mép giường: "Ngủ đi, trái cây ngày mai lại ăn, ta lấy cho ngươi một ly sữa."
Vệ Kiều mỉm cười: "Được."
Ánh sáng trong phòng đèn ảm đạm, Thập Nhất không nhìn thấy thần sắc tái nhợt của Vệ Kiều, khi nàng đem sữa vào phòng Vệ Kiều dựa vào đầu giường xem máy tính bảng, thấy nàng đi vào liền nói: "Xế chiều ngày mai ta phải trở về rồi."
"Nhanh như vậy?" Thập Nhất kinh ngạc: "Nhưng mà ngày kia mới là sinh nhật của ngươi."
Quà sinh nhật nàng cũng còn chưa kịp đem tới.
Vệ Kiều đem thần sắc ảo não của nàng thu hết vào đáy mắt, cười nói: "Không sao, lễ vật ngươi tạm thời giữ lấy, sang năm lại đưa cho ta."
Thập Nhất rầu rĩ, có chút mất hứng: "Công ty xảy ra chuyện gì sao? Đi gấp gáp như vậy?"
Vệ Kiều không giấu giếm: "Lạc Châu Bình bên kia, xảy ra chút việc."
Lạc Châu Bình nhân lúc nàng xuất ngoại động tay chân vào hạng mục mới, Bùi Thiên đi theo nàng sang đây, công ty không có người tọa trấn, cho nên mới để hắn thực hiện được ý đồ, Thập Nhất nghe được ba chữ Lạc Châu Bình liền khẽ cắn môi, lại là hắn!
Vệ Kiều uống sữa xong lại nói với Thập Nhất: "Ngươi ngày mai còn phải lên lớp, liền không cần tiễn ta, trở về Giang thành ta gọi điện thoại cho ngươi."
Thập Nhất biết rõ tầm quan trọng của Vệ Thiên đối với Vệ Kiều, không có dị nghị mà gật đầu: "Được."
Một đêm trước khi chia tay, hai người cái gì cũng không có làm, Thập Nhất chỉ là ôm lấy Vệ Kiều, lỗ tai áp lên lồng ngực Vệ Kiều, lắng nghe đến nửa đêm, ban đêm Vệ Kiều khẽ động, nàng ngay lập tức sẽ bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn Vệ Kiều vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi mới thở phào một hơi, lại qua một đêm, ngày hôm sau nàng tỉnh lại dưới đôi mắt treo một quầng thâm thật to, nàng sợ Vệ Kiều nhìn đến sẽ đau lòng, liền sớm một chút rời giường phòng vệ sinh trang điểm, Vệ Kiều không có mở mắt, chỉ là nghe tiếng nước chảy từ phòng vệ sinh truyền đến, đôi mắt còn đóng chặt đã ẩm ướt.
Hơn tám giờ, Thập Nhất đánh thức Vệ Kiều, cùng nàng ăn điểm tâm, sau khi ăn xong Thập Nhất cũng không có rời đi, liền ở lại trong khách phòng, Vệ Kiều cười: "Không phải là nên lên lớp sao?"
Thập Nhất ngẩng đầu nhìn nàng: "Ta xin giáo sư nghỉ phép.
Buổi chiều ngươi mới trở về, ta ở cùng ngươi đến xế chiều."
Vệ Kiều nhìn đuôi mắt đỏ ửng cùng đôi mắt hơi sưng lên của nàng, trái tim dâng lên từng cơn đau nhói, Vệ Kiều nắm chặt tay: "Hảo, hôm nay ngươi muốn làm gì?"
Thập Nhất suy nghĩ: "Đi xem phim điện ảnh a."
Hai người ở trong nhà xem qua rất nhiều phim, nhưng mà ở bên ngoài, lại chưa từng đến rạp chiếu phim, Thập Nhất biết ở phụ cận Weiss có một rạp chiếu phim thật lớn, nàng thường xuyên nghe đồng học nhắc tới, hình hức không tệ, Vệ Kiều không quá thích nơi đông người, chỉ là thấy đôi mắt sáng ngời của Thập Nhất đang trông mong nhìn sang, lời cự tuyệt làm sao cũng nói không ra, dứt khoát nói: "Hảo, ta đi thay y phục."
Vệ Kiều cùng Thập Nhất thay đổi trang phục, dáng người Vệ Kiều cao gầy, khí chất xuất trần, mặc vào trang phục đơn giản cũng che giấu không được quý khí, nàng giống như là một ánh sao chói mắt, đi tới nơi nào đều mang theo ánh sáng, làm cho không ai có thể bỏ qua nàng, người đi ngang qua nàng liền đạt tỷ lệ một trăm phần trăm sẽ quay đầu lại, đừng nói lúc này còn có Thập Nhất xinh đẹp đứng bên cạnh, Thập Nhất trẻ tuổi, có sức sống, mặc y phục đơn giản cùng màu với Vệ Kiều, tóc đuôi ngựa tùy ý cột phía sau, trang điểm nhẹ nhàng, cả người tịnh lệ lại phấn chấn, hai người tay nắm tay, vừa đi vừa nói chuyện tươi cười, một đường đi tới khiến cho vô số ánh mắt phải đuổi theo, nhưng hai người cũng không bận tâm đến những ánh mắt này, cử chỉ tự nhiên, lại thêm phần ưu nhã.
Sau khi đến rạp chiếu phim Thập Nhất hỏi ý kiến Vệ Kiều, nàng tỏ vẻ tùy ý, Thập Nhất chọn trái lựa phải, cuối cùng tuyển chọn một bộ phim tình yêu, không phải là cuối tuần, rạp chiếu phim rất ít người, Thập Nhất mua vị trí gần phía bên trong cùng bắp rang, bộ phim cũng không phải quá thú vị, chính là mô típ cũ kỹ, nam nữ chính ngươi yêu ta ta không yêu ngươi, sau đó ta không yêu ngươi rồi ngươi lại yêu ta, đợi đến khi rốt cuộc có thể yêu nhau, lại có một đám vai phụ đến nói hai người không thích hợp, cuối cùng cả hai lại phá tan quan niệm thế tục, kết cục HE.
Tình tiết như vậy lật qua lật lại diễn trọn vẹn một trăm hai mươi phút, Thập Nhất xem đến phần sau liền nhịn không được mà ngáp một cái, hỏi Vệ Kiều: "Vì sao bọn họ không thể thành thật một chút a?"
Vệ Kiều cắn bắp rang bơ nghiêm túc thảo luận: "Như vậy mới có thể gia tăng kịch tính cho bộ phim."
"Nếu như là ta, mới không cần kịch tính." Nàng hận không thể mỗi phút đều dính lấy Vệ Kiều, dường như muốn hòa cùng thân thể của người kia, mới không muốn cái gì kịch tính, Vệ Kiều nghe được thanh âm của nàng liền cười khẽ: "Hết phim rồi, đi thôi."
Hai người ngồi ở góc trong cùng, sau khi bộ phim kết thúc những hàng ghế phía trước tốp năm tốp ba người đều dần dần rời đi, cả rạp chiếu phim chỉ còn lại hai người các nàng, màn hình to như vậy đang chiếu đến những cảnh after credit cuối cùng khi nam nữ chính kết hôn, Thập Nhất không nhúc nhích, nàng trở tay nắm lấy tay Vệ Kiều, kéo người kia ngồi xuống ghế, vài giây sau mới nói: "Trước kia bà bà mừng sinh nhật cho ta, đều là vào tháng mười một, ta cũng không biết sinh nhật của mình."
Vệ Kiều nghĩ đến thời gian đã xem qua trên tư liệu mím môi, gọi: "Thập Nhất."
Thập Nhất mỉm cười: "Bà bà đi rồi, ta cũng chưa từng mừng sinh nhật, nhưng mà năm nay, ta muốn mừng sinh nhật một lần.
Ngày mai là sinh nhật của ngươi, vậy hôm nay liền là sinh nhật của ta a.
Có được không?"
Trái tim Vệ Kiều đau nhói, tiếng nói trầm thấp, nàng ho khan hai tiếng, mắt phượng ửng đỏ nói: "Có thể, ngươi muốn đón sinh nhật làm sao?"
Thập Nhất nắm tay nàng mỉm cười: "Cũng không muốn làm sao, liền muốn có một nguyện vọng sinh nhật."
Vệ Kiều rủ mắt xuống vuốt vuốt đỉnh đầu nàng: "Có liên quan tới ta?"
Thập Nhất nghiêm túc mà thành kính gật đầu: "Có liên quan."
Vệ Kiều không lên tiếng, nàng tiếp tục nói: "Nguyện vọng sinh nhật của ta chính là, hy vọng ngươi đáp ứng ta, sau này nếu như ta làm chuyện gì sai lầm, ngươi cũng không được tức giận." Nàng kéo cánh tay Vệ Kiều, đôi mắt dâng lên hơi nước, làm nũng nói: "Có được không?"
Nụ cười trên mặt Vệ Kiều biến mất, bờ môi mím chặt.