Lúc trước khi Thập Nhất chưa tới Vệ gia lúc, mỗi dịp cuối năm Vệ Kiều đều là ở nhà xem phim, ngày đó nàng sẽ cho tất cả người giúp việc nghỉ, một mình ở trong phòng chiếu phim, vừa ngồi chính là cả ngày, bình thường buổi chiều Tô Tử Ngạn sẽ tới đây cùng nàng, năm nay...Hắn cười nói: "Ngày mai ta về quê một chuyến, mùng một ngươi cùng Thập Nhất đi.
Này cũng là năm đầu tiên các ngươi cùng một chỗ a." Lại nói đến vô cùng mập mờ, Thập Nhất lặng lẽ đỏ mặt, thần sắc Vệ Kiều không dao động: "Hôm nay tới đây có chuyện gì?"
Tô Tử Ngạn đem túi văn kiện đưa cho nàng: "Còn có thể là chuyện gì, nếu không phải là chuyện thân thể của ngươi, ta có thể chịu khó đến như vậy sao."
Vệ Kiều tiếp nhận túi văn kiện của hắn, sau khi xem qua vài lần liền nói với Tô Tử Ngạn nói: "Lên lầu nói đi."
Nàng căn dặn Thập Nhất: "Ngươi đem hai tách trà lên."
Thập Nhất gật đầu: "Ân."
Vệ Kiều cùng Tô Tử Ngạn vào trong thư phòng, vừa mới đi vào nàng liền đóng cửa lại, Tô Tử Ngạn hỏi: "Không muốn cho đứa nhỏ kia nghe được sao?"
"Cũng không phải." Vệ Kiều ngồi ở trước bàn làm việc, mở túi văn kiện ra, lấy tài liệu ở bên trong ra, xem kỹ vài lần mới hỏi: "Đây là ý gì."
Tô Tử Ngạn tiếp nhận tài liệu trên tay nàng: "Bác sĩ Bạch gởi tới."
Tháng trước bác sĩ Bạch đã kiểm tra kỹ càng cho Vệ Kiều, nhưng mà chưa có báo cáo, thời gian của hắn gấp gáp, ở nước ngoài còn có hai cuộc phẫu thuật, trước tiền liền xuất ngoại, báo cáo này mãi cho đến hôm qua mới được gởi tới.
"Cũng không phải là hoàn toàn không có cách." Tô Tử Ngạn lặp lại lời nói của bác sĩ Bạch: "Nhưng mà phải làm phẫu thuật, khả năng nguy hiểm rất cao, biện pháp tốt nhất, chính là cấy ghép."
Nói xong hắn liền thở dài, nếu như có thể cấy ghép, hắn đã sớm làm cho Vệ Kiều, nhưng mà nhóm máu của nàng đặc thù, một phần vạn, nhóm máu này liền thật sự rất hiếm thấy, không kể đến nhóm máu hiếm thấy như vậy, chỉ là muốn tìm được một trái tim thích hợp cũng đã là rất khó khăn, hy vọng này quá mơ hồ, bằng không gần mười năm qua, hắn liền sẽ không có nửa phần biện pháp.
Vệ Kiều nghe xong lời nói hắn liền trầm mặc vài giây: "Làm phẫu thuật, có thể được không?"
Sắc mặt Tô Tử Ngạn nặng nề: "Phẫu thuật phải làm ba lần, lần thứ nhất là nguy hiểm nhất, nếu như có thể cố gắng qua được, hai lần sau vấn đề liền không lớn, nhưng mà..."
Vệ Kiều tiếp lời hắn mà nói: "Nhưng mà nguy hiểm rất cao, đúng không?"
Tô Tử Ngạn nắm lấy túi văn kiện: "4% cơ hội."
4%, Vệ Kiều nghe xong khe khẽ ho khan, gương mặt ửng đỏ, nàng gật đầu nói: "Ta đã biết."
Tô Tử Ngạn cắn chặt răng, muốn khuyên Vệ Kiều nhanh chóng làm phẫu thuật, tình bệnh của nàng như vậy tùy thời đều có thể chuyển biến xấu đi, hiện tại có 4% khả năng, nhưng ngày mai có thể chỉ còn 3% khả năng, thời gian càng lâu, nàng làm phẫu thuật nguy hiểm lại càng lớn.
Hơn nữa Bạch Mạt là thiên hoa bản* trong giới y học, là bác sỹ hàng đầu, có thẩm quyền nhất, lúc trước hắn bái phỏng qua vô số bác sĩ, đừng nói đến chuyện làm phẫu thuật, ngay cả kéo dài tính mạng bọn họ cũng đều đã cảm thấy khó khăn, cho nên hiện tại Bạch Mạt nguyện ý tiếp nhận, thật sự chính là không thể tốt hơn.
(*Trần nhà, nóc, đỉnh nhất)
Nhưng mà hắn lại không nỡ thúc giục Vệ Kiều làm quyết định, dù sao chỉ có 4%, nếu như hiện tại không phẫu thuật, nàng còn có thể dựa vào trái tim yếu ớt này mà sống thêm vài năm, đến lúc đó lại thay một trái tim nhân tạo, thời gian cũng có thể lại hoãn lại vài năm.
Đây chính là kế hoạch của bọn họ lúc trước, đợi đến khi bệnh tình không chóng đỡ nổi nữa, nàng liền thay một trái tim nhân tạo, nhưng mà dựa theo thân thể nàng, thay tim nhân tạo, cũng chỉ kéo dài nhiều nhất là năm năm.
Tính ra, dựa theo phương pháp của bọn họ, hắn còn có thể bảo vệ nàng khoảng mười năm nữa, nhưng chỉ là mười năm, mười năm cùng 4%, đều là lựa chọn rất khó khăn, đừng nói là Vệ Kiều, dù là người ngoài cuộc như hắn, đều rất khó chọn được đáp án trọn vẹn nhất.
Vệ Kiều nghiêng đầu: "Ngươi làm phẫu thuật sao?"
Tô Tử Ngạn cười khổ: "Ta làm sao làm được a, là bác sĩ Bạch tự thân thực hiện.
Ngươi —— suy nghĩ thật kỹ?"
Vệ Kiều nghe xong lời hắn nói lại ngồi xuống ghế làm việc, trầm mặc không nói, một lát sau cửa bị gõ vang, Thập Nhất đem cầm khay tiến đến, nàng rót một chén trà, đưa cho Tô Tử Ngạn, trong nhà không có người, Liễu thẩm đã về quê mừng năm mới rồi, Tô Tử Ngạn cầm lấy ly trà nói: "Tự mình pha?"
Thập Nhất vốn biết pha trà, tuy rằng sau khi đến Vệ gia liền chưa từng làm qua những việc này, chỉ là thủ pháp vẫn rất thành thạo, hương trà nhẹ nhàng tỏa ra bốn phía, Tô Tử Ngạn nhấp một hớp nói: "Tay nghề thật tốt."
Vệ Kiều mỉm cười tiếp nhận cái ly Thập Nhất đưa cho mình, phát hiện bên trong là màu trắng sữa, đuôi lông mày nàng cau lại, sắc mặt thanh lãnh hơn rất nhiều, Thập Nhất không sợ hãi nàng như vậy, ngược lại nói: "Bác sĩ Tô nói ngài phải uống ít trà, cho nên ta lấy sữa cho ngài."
Tô Tử Ngạn nghe như vậy liền chủ động nói: "Đúng đúng đúng, là ta nói.
Bệnh nhân phải nghe theo lời bác sĩ a.
Ngươi có thấy bệnh nhân nào cả ngày uống trà uống cà phê không, không nghe lời chút nào, a, này cũng giống như uống rượu a, chậc chậc chậc."
Vệ Kiều nhìn hai người trước mặt kẻ xướng người hoạ có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu, từ sau khi Thập Nhất bắt đầu học tập cũng đã lớn mật hơn rất nhiều, càng quan tâm đến bệnh tình của mình, tuy rằng Thập Nhất và Tô Tử Ngạn không gặp mặt, nhưng mà liên lạc điện thoại cũng không ít, tuần trước nàng thẩm tra đối chiếu bảng báo cáo muộn một chút, còn bị Thập Nhất gõ cửa nhắc nhở nàng nghỉ ngơi đúng giờ.
Luôn cảm thấy đứa nhỏ này, quản càng ngày càng nhiều, cố tình nàng lại là không làm gì được, cũng không phản bác được, vừa nghĩ tới bản thân nợ người kia, nàng liền không có cách nào.
Tô Tử Ngạn thấy nàng dùng bộ dạng bất đắc dĩ mà nhìn Thập Nhất, hai người liền mỉm cười.
Lúc trước Tô Tử Ngạn gọi điện thoại cho nàng, nói nàng bình thường chú ý đến Vệ Kiều nhiều một chút, nhất là khi gần tới lễ mừng năm mới, còn phải đặc biệt chú ý thân thể của Vệ Kiều, vừa vào mùa đông Vệ Kiều liền đặc biệt chật vật, dễ nhiễm lạnh, thường xuyên phát sốt cảm mạo, nàng nghe xong liền đau lòng, chỉ là không dám trực tiếp hỏi đến.
Tô Tử Ngạn bật cười an ủi nàng qua điện thoại, người liền can đảm mà quản, muốn quản thế nào liền quản như vậy, nếu như Vệ Kiều dám không nghe, liền nói cho bác sĩ điều trị là hắn, nghe xong những lời này của hắn, Thập Nhất mới từng chút một mà quản Vệ Kiều, từ một chút việc nhỏ, sau đó liền đúng giờ mà gõ cửa nhắc nhở người kia nghỉ ngơi, quả nhiên như lời Tô Tử Ngạn nói, người kia chưa từng nổi giận.
Thập Nhất đưa trà lên cho hai người sau đó nói: "Tam tiểu thư, bác sĩ Tô, ta đi xuống trước làm cơm trưa."
Tô Tử Ngạn nhìn bóng lưng của nàng: "Nhân tài toàn năng.
Ngươi đã tìm được rồi a."
Vệ Kiều nhấc mí mắt lên nhìn hắn, ý tứ cảnh cáo nơi đáy mắt thật nồng đậm, nàng biết rõ Tô Tử Ngạn đang suy nghĩ cái gì, nhưng mà nàng không có khả năng, trước khi biết Thập Nhất chính là đứa nhỏ kia, nàng liền không có khả năng cùng Thập Nhất phát sinh cảm tình, huống chi bây giờ Thập Nhất còn là đứa nhỏ mà nàng luôn tim kiếm bấy lâu, là Vệ gia nàng nợ Thập Nhất, là muốn báo ân, không phải báo oán.
Nếu như nàng cùng một chỗ với Thập Nhất, không phải là làm hại người kia, còn có thể là cái gì đây?
Tô Tử Ngạn chống lại ánh mắt sắc bén của hàng: "Được rồi, ngươi cũng đừng nhìn chằm chằm vào ta, nên làm cái gì không nên làm cái gì trong lòng ngươi không phải là rõ ràng sao, nhìn ta như vậy làm cái gì? Lẽ nào ta bảo Thập Nhất làm những chuyện kia là quấy rầy đến ngươi sao?"
Vệ Kiều hung hăng trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi là đang cho nàng hy vọng."
Thập Nhất quá nhạy cảm, một hành động nhỏ của nàng, người kia đều có thể suy nghĩ ra ý tứ khác, cho nên ngày thường nàng cũng không dám quá mức cự tuyệt, nhưng lời nói của Tô Tử Ngạn, không thể nghi ngờ chính là mang đến cho người kia hy vọng, để người kia cho rằng, bản thân là nguyện ý tiếp nhận người kia quản thúc.
Tuy rằng nàng xác thực không để ý, chỉ là ý nghĩa này, là khác biệt.
Tô Tử Ngạn lắc đầu: "Ngươi a, chính là quá cổ hữu."
Vệ Kiều không muốn cùng hắn nói nhiều về vấn đề này, nàng cúi đầu nhìn hai chân của mình, nói: "Gần đây cho ta thêm chút ít thuốc a."
Tô Tử Ngạn nhíu mày: "Làm sao vậy?" Hắn nhanh chóng che giấu tâm tư khác, tuấn nhan có chút lo lắng: "Thân thể có triệu chứng gì khác sao?"
Vệ Kiều không gạt hắn, cũng không gạt được hắn, dù sao hàng tháng vẫn là phải làm kiểm tra định kỳ, cái gì cũng đều không thể giấu được, thay vì chờ đến lúc đó, còn không bằng hiện tại liền giao phó rõ ràng: "Gần đây hai chân vô lực."
Tô Tử Ngạn đi đến bên cạnh nàng, ngồi xổm người xuống, ấn đến bắp đùi nàng: "Có cảm giác sao?"
Vệ Kiều động đậy chân: "Có một chút."
"Ngày mai đến bệnh viện —— "
"Ăn tết xong a." Vệ Kiều nói: "Ăn tết xong đã."
Tô Tử Ngạn gật đầu: "Được."
Kỳ thật trong lòng hắn đã có đáp án, Vệ Kiều thấy hắn như thế liền khẽ nói: "Nói thẳng ra đi, ta đã sớm chuẩn bị sẵn sàng."
"Chân vô lực, thường xuyên phát sốt, đều là bệnh trạng hậu kỳ, kèm theo đó nó sẽ làm mất đi thính lực, thị lực, còn...Vô pháp tự đi lại."
Gương mặt Vệ Kiều trầm xuống: "Có ý tứ gì?"
Tô Tử Ngạn thành thật nói: "Cần phải ngồi xe lăn."
"Không được." Vệ Kiều lắc đầu: "Tuyệt đối không được."
Nếu như nàng ngồi xe lăn, Lạc Châu Bình thì sẽ biết chuyện nàng sinh bệnh, giá cổ phiếu của Vệ Thiên, toàn bộ công ty, Giang thành, đều sẽ rối loạn, Thập Nhất còn nhỏ, vốn chống đỡ không nổi cục diện này, nàng hiện tại không thể ngã xuống, không thể!
Tô Tử Ngạn trầm giọng nói: "Kiều Kiều, làm phẫu thuật đi."
Vệ Kiều không lên tiếng.
Khi Thập Nhất lên gọi bọn họ xuống ăn cơm trưa trong thư phòng liền rất yên tĩnh, nàng gõ cửa gọi: "Tam tiểu thư, bác sĩ Tô, ăn cơm."
Vệ Kiều cùng Tô Tử Ngạn liếc mắt nhìn nhau, nàng nói: "Cái gì cũng đừng nói với nàng."
Tô Tử Ngạn thở dài: "Đi thôi."
Ba người cùng nhau xuống lầu, cơm trưa là Thập Nhất làm, hiện tại không giống như ngày xưa, nàng hoàn toàn biết được sở thích của Vệ Kiều, khẩu vị không có một chút độ lệch nào, so với đầu bếp làm không khác biệt lắm, Tô Tử Ngạn vừa định khen ngợi nàng liền nghe Vệ Kiều không nặng không nhẹ nói: "Im miệng, ăn cơm."
Tô Tử Ngạn nhìn Thập Nhất, nhún nhún vai, bắt đầu ăn cơm.
Sau bữa cơm trưa Tô Tử Ngạn không ở lại lâu, hắn kiểm tra đơn giản cho Vệ Kiều sau đó lưu lại đơn thuốc chuẩn bị rời đi, Vệ Kiều gọi hắn lại: "Ta tiễn ngươi."
Tô Tử Ngạn gật đầu với nàng, hướng Thập Nhất trong bếp nói: "Thập Nhất, ta đi trước, năm mới vui vẻ."
Thập Nhất từ trong phòng bếp nhìn ra, gương mang ý cười nhẹ nhàng: "Năm mới vui vẻ."
Đây là năm mới đầu tiên nàng trải qua cùng Vệ Kiều, nhất định rất khoái nhạc, Thập Nhất nhìn Vệ Kiều lộ ra nụ cười ngọt ngào, lồng ngực Vệ Kiều như nghẹn lại, cúi đầu xuống: "Đi thôi."
Sau khi ra cửa nàng phủ thêm một chiếc áo lông thật dày, cuối năm, nhiệt độ Giang thành lại thích hợp để rơi xuống những bông tuyết nho nhỏ, gió lạnh chạm vào mặt, vô cùng đau đớn, toàn bộ hoa viên đều rất an tĩnh, khi Vệ Kiều đưa Tô Tử Ngạn đến cửa lớn liền nói: "Tử Ngạn, ta muốn nhờ ngươi một chuyện."
"Ngoại trừ phó thác Thập Nhất, những chuyện khác ta đều có thể tiếp nhận."
Vệ Kiều nói: "Năm sau ta muốn đăng ký hộ khẩu cho nàng, ta muốn..."
"Đăng ký vào hộ khẩu Vệ gia?"
Vệ Kiều trầm mặc vài giây: "Ta muốn đăng ký cho nàng vào hộ khẩu Tô gia các ngươi."
Tô Tử Ngạn nhìn chằm chằm vào nàng, đáy mắt có ý cười, gương mặt cũng treo ý cười, một hồi lâu mới mở miệng nói: "Ta còn cho rằng ngươi thật sự không tình cảm, Kiều Kiều, ngươi không dám để cho nàng vào hộ khẩu Vệ gia, là bởi vì —— "
"Ta thích nàng."
Ta thích nàng.
Vệ Kiều nói thẳng thắn lại thành khẩn, nàng có một thói quen, nếu như đối với một chuyện còn nghi vấn, liền sẽ đi nghiệm chứng, nếu như đã đạt được kết quả, liền sẽ không lại nghi vấn, trong đêm đó khi nàng bị Thập Nhất hôn lên, nàng không đẩy ra, nàng ý thức được bản thân đối với Thập Nhất có điểm bất đồng, đứa nhỏ này quá đáng yêu, quá tốt, quá nhu thuận, muốn bắt đầu yêu thích người kia, thật quá dễ dàng.
Ngày hôm sau nàng hôn Thập Nhất, để chứng minh ý nghĩ của mình là chính xác, nhịp tim lộn xộn kia, không phải là giả vờ, cho nên nàng không có gì phải giấu giếm, nàng thích Thập Nhất, quang minh lỗi lạc, thẳng thắn vô tư.
Trái lại Tô Tử Ngạn bị mắc nghẹn a, hắn im lặng thật lâu mới hỏi: "Nếu như ngươi biết rõ cùng nàng không có khả năng, vậy tại sao không dứt khoát cho nàng vào hộ khẩu Vệ gia, chặt đứt tưởng niệm của bản thân?"
Tô Tử Ngạn so với bất luận người nào khác đều hiểu rõ Vệ Kiều, nếu như Thập Nhất đã vào hộ khẩu Vệ gia, xem như là thân nhân của nàng, vậy Vệ Kiều liền tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện loạn luân, nàng không có khả năng tiếp nhận Thập Nhất, chết cũng không có khả năng.
Nhưng rốt cuộc vẫn là mềm lòng.
Vệ Kiều cười khẽ: "Ngươi đều đã đoán được, cần gì phải hỏi nhiều a."
Nàng chỉ là con người, một nữ nhân bình thường, có thất tình lục dục, có hỉ nộ ái ố, nàng đương nhiên biết rõ tình huống trước mắt, để Thập Nhất vào hộ khẩu Vệ gia là tốt nhất, đến lúc đó nếu như nàng bước vào quan tài, Thập Nhất quản lý Vệ Thiên đều là danh chính ngôn thuận, nhưng mà nàng không nỡ, hai mươi bảy năm, nàng lần đầu tiên có người trong lòng, lần đầu tiên nếm đến cái gì là tư vị vủa tình yêu, lần đầu tiên nhận ra nhịp tim đập nhanh hơn không phải là bởi vì nguyên nhân sinh bệnh, làm sao có thể dễ dàng nói vứt bỏ liền vứt bỏ?
Vào hộ khẩu nhà họ Tô, là bởi vì tư tâm của nàng, còn có, nàng sợ bản thân không có kiên cường như vậy.
Tô Tử Ngạn thở dài: "Kiều Kiều, Thập Nhất rất thông minh, ngươi như vậy sẽ không giấu giếm được nàng, nếu như ngươi là bởi vì ba ba của nàng, hoàn toàn không cần thiết, lúc đó ngươi cũng đã tận rồi lực, tìm không thấy nàng, không phải là lỗi của ngươi."
Vệ Kiều phản bác hắn: "Sao lại không phải? Nếu như ta sớm một chút tìm được nàng, nàng sẽ không trải qua nhiều khổ cực như vậy."
"Cho nên ngươi đem trách nhiệm gánh trên người mình?" Tô Tử Ngạn không đồng ý mà lắc đầu: "Kiều Kiều, lúc đó ba ba nàng làm giao dịch còn không rõ nàng còn ở cô nhi viện hay không liền đã ký hợp đồng, nói rõ hắn chưa từng trở về đó, chuyện này cũng không thể trách ngươi, cho dù có sai, là ba ba nàng sai, còn có phụ thân của ngươi sai, không lên quan đến."
Vệ Kiều thở dài: "Ta cho đến bây giờ cũng không có biện pháp để nói thật với nàng, Tử Ngạn, ngươi nói nàng sẽ hận ta sao?"
Tô Tử Ngạn bất đắc dĩ đáp lời: "Được rồi, nàng làm sao có thể hận ngươi, nàng thích ngươi, thích đến mức ta đều có thể nhìn ra, ta không tin ngươi nhìn không ra."
Vệ Kiều ngẩng đầu nhìn lên trời, bông tuyết nhỏ bay xuống đọng trên hàng mi, hóa thành nước, lành lạnh, nàng nhắm mắt lại: "Nàng còn nhỏ, ưa thích cũng chia thành rất nhiều loại."
"Thôi đi, loại lời nói lừa mình dối người như vậy, ngươi có thể thuyết phục được bản thân mình sao?"
Vệ Kiều yên lặng, không lên tiếng.
Tô Tử Ngạn tiếp tục nói: "Lại nói, còn nhỏ thì làm sao? Không phải chỉ nhỏ hơn ngươi vài tuổi sao? Ngươi vừa trưởng thành liền đã tiếp nhận Vệ Thiên, đừng luôn là coi nàng như một đứa nhỏ, nàng rất thông minh, phân rõ được cái gì là yêu thích chân chính.
Kiều Kiều, ta chưa từng khuyên ngươi chuyện gì, lúc trước ta cũng không đồng ý để ngươi nói chuyện tình cảm, ta cảm thấy nói chuyện tình cảm sẽ khiến sinh mệnh của ngươi nhanh chóng trôi qua, ta không muốn nhìn thấy ngươi rời đi, tuy rằng nhiều năm như vậy ta cuối cùng đã quen với chuyện ngươi sinh bệnh, chỉ là ta vẫn không đành lòng, bản thân ta coi ngươi như là muội muội, cho nên ta không muốn nhìn thấy ngươi thống khổ, bởi vì ốm đau mà thống khổ, bởi vì tình cảm mà thống khổ."
"Chỉ là sau khi gặp được Thập Nhất, ta ngược lại cảm thấy, nhân sinh ngắn ngủi như vậy, ngươi nên được hưởng thụ, yêu thích liền phải cùng một chỗ, cho dù chỉ có một ngày, một giờ, một phút, loại tình cảm lưỡng tình tương duyệt đẹp đẽ này, không phải là dựa vào thời gian để tính toán a.
Nếu như cái gì đều phải chia ra rõ ràng, vậy những người gặp chuyện ngoài ý muốn trên đường kia, liền không xứng để yêu thương sao?"
Thanh âm Vệ Kiều lạnh lẽo: "Cái đó không giống."
"Có cái gì không giống." Tô Tử Ngạn phản bác lời nói của nàng: "Bọn họ và ngươi có cái gì khác biệt? Trong sách nói rất đúng, chuyện ngoài ý muốn và ngày mai, cái nào tới trước, ai cũng không đoán được, vậy ngươi vì sao không nhân lúc này, hảo hảo hưởng thụ hạnh phúc thuộc về ngươi? Không quản mười năm cũng tốt, tỷ lệ 4% cũng tốt, ngươi chẳng lẽ không hy vọng nàng luôn ở bên cạnh ngươi sao?"
Khóe môi Vệ Kiều khẽ nhếch lên, lại không nói gì, Tô Tử Ngạn vỗ vỗ vai nàng, phủi đi tuyết lạnh vươn trên người nàng, thanh âm ôn nhu nói: "Kiều Kiều, năm mới vui vẻ."
Sau khi Tô Tử Ngạn rời khỏi Vệ Kiều ngồi trên ghế dài, gió lạnh rít lên, thổi bông tuyết bay loạn, Thập Nhất bung dù xuất môn liền nhìn thấy Vệ Kiều ngồi thẳng tắp trên ghế dài, tựa hồ không bị gió lạnh ảnh hưởng, sườn mặt hờ hững, lạnh nhạt, nàng đi qua, che dù cho Vệ Kiều gọi: "Tam tiểu thư."
Vệ Kiều liếc mắt nhìn, che giấu lạnh lùng thần sắc, hỏi: "Sao lại đi ra đây?"
Thập Nhất cúi đầu: "Ngài cùng bác sĩ Tô đi ra thật lâu, ta lo lắng, cho nên liền đi ra đây."
Vệ Kiều mỉm cười: "Ta cùng hắn tán gẫu chút ít chuyện thôi." Nàng nói xong đứng dậy: "Đi thôi, về nhà."
Thập Nhất đi theo sau lưng Vệ Kiều, nhìn hai tay người kia buông xuống bên người, nàng muốn nắm lấy bản tay kia, chỉ là thẳng đến khi bước vào cửa trước, nàng cũng không có lá gan kia, cuối cùng yên lặng đi theo bên cạnh Vệ Kiều.
Buổi chiều tuyết rơi càng lúc càng lớn, trước khi rời đi Liễu thẩm còn mua rất nhiều thức ăn tươi đặt ở trong bếp, Thập Nhất không cần học tập, lúc rảnh rỗi liền ở trong bếp đi đi lại lại, buổi chiều nàng làm vài món ăn cho Vệ Kiều nếm thử, nhìn người kia nếm qua mỉm cười khen ngon liền cảm thấy vui vẻ a, vừa lòng thỏa ý.
Buổi tối Thập Nhất gói bánh trôi nhỏ cho Vệ Kiều, khẩu vị có chút ngọt, Vệ Kiều vốn là ăn mì không nhiều lắm, đêm nay không biết là tâm tình vui vẻ, hay là khẩu vị tốt, so với bình thường ăn nhiều hơn một chút, khi Thập Nhất lấy canh cho nàng liền cười nhẹ mà nhìn nàng, một đôi mắt thật đẹp sáng lúng liếng, giống như là biết nói chuyện vậy.
Sau khi ăn canh xong Vệ Kiều để bát xuống, nói với Thập Nhất: "Học tập thế nào?"
Công ty bận rộn, nàng cũng không để ý đến Thập Nhất, bất quá thật ra mỗi tuần đều nhận được tin tức của Nguyên Thụ, báo cáo tiến triển, Thập Nhất để bát xuống nói: "Lão sư nói rất tốt."
Trên thực tế thật sự là tốt, tuy rằng nàng không có căn cơ, rất nhiều tri thức cũng đều không hiểu, nhưng mà nàng chịu khó học, dụng tâm, hơn nữa vốn liền không ngu ngốc, cho nên học tập tiến bộ là rất nhanh, Vệ Kiều gật đầu nói: "Vậy là tốt rồi, ta ăn no rồi, ngươi ăn thêm một chút đi?"
Thập Nhất cũng để đũa xuống: "Ta cũng ăn no rồi." Nàng nói xong liền đứng dậy: "Ta dọn dẹp một chút."
Vệ Kiều nhìn thân ảnh nàng bận rộn ra ra vào vào ở phòng bếp và nhà ăn, từ sau khi Vệ Trường Viễn qua đời, lễ mừng năm mới trong nhà đều chỉ có một mình nàng, từ ba mươi đến mùng một, nàng không thích đi chúc tết, cũng không thích người khác tới bái phỏng, cho nên không cảm nhận được có gì náo nhiệt, chỉ là giờ phút này, nàng đột nhiên cảm thấy, thêm người, thêm rất nhiều náo nhiệt, cũng thêm rất nhiều ấm áp.
Thập Nhất dọn dẹp xong liền thấy Vệ Kiều đang im lặng nhìn mình, nàng xoa đầu: "Tam tiểu thư?"
Vệ Kiều hoàn hồn: "Thu thập xong rồi?"
Thập Nhất mỉm cười: "Ân."
Nghĩ đến Vệ Kiều cơm nước xong xuôi luôn thích đi ra ngoài dạo bộ trong vườn, Thập Nhất chủ động nói: "Có muốn ta cùng ngài đi ra ngoài một chút hay không?"
Vệ Kiều suy nghĩ vài giây: "Cũng tốt."
Lễ mừng năm mới, ngay cả bảo an cũng được nghỉ toàn bộ, trong sân không mở đèn, toàn bộ sân nhỏ đều tối đen, con đường này Vệ Kiều cùng Thập Nhất đã đi rất nhiều lần, thuộc lòng, cũng không cần dùng đến đèn đường, Vệ Kiều khoác áo lông, Thập Nhất bên cạnh khép lại vạt áo, thở ra từng làn sương trắng, nàng nghiêng đầu nói: "Tam tiểu thư, ngài lạnh không?"
Vệ Kiều lắc đầu: "Không lạnh, còn ngươi?"
Thập Nhất: "Ta cũng không lạnh."
Nói xong nàng mỉn cười, đối thoại lúng túng như vậy, Tam tiểu thư sẽ cảm thấy nàng rất vô vị đi? Nàng liếc mắt âm thầm nhìn Vệ Kiều.
Lần trước khi hai người tản bộ như vậy chính là khi Vệ Kiều tan tầm sớm, ăn cơm tối xong Vệ Kiều nói muốn đi dạo, nàng cũng mặt dầy mà đi theo, ngày đó đèn đường sáng ngời chiếu lên người các nàng, khiến cho nàng có rất nhiều điều đều nói không nên lời, đêm nay lại khác biệt, không những không có đường đèn, còn không có người, nàng hé miệng, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ gọi: "Tam tiểu thư..."
"Thập Nhất."
Hai người đồng thời mở miệng, Thập Nhất vội vàng nói: "Tam tiểu thư, ngài nói đi."
Vệ Kiều muốn biết lời nàng muốn nói, nhưng cũng không chối từ, vẫn là nói: "Năm sau ta an bài cho ngươi sang ở một khu nhà khác, ngươi qua đó ở đi, khoảng nửa năm sau, ta sẽ an bài cho ngươi xuất ngoại bồi dưỡng, đại khái là hai năm."
"Vì sao ta phải sang ở khu nhà khác?" Tâm tình vốn đang nhảy nhót của Thập Nhất tựa như bị giội vào một chậu nước lạnh, trái tim lạnh thấu, làn sương trắng nàng thở ra ẩn hiện trong bóng tối, nhìn không chân thật: "Là ta làm gì sai rồi sao?"
"Không có." Vệ Kiều ho khan vài tiếng nói: "Thập Nhất, sang năm chương trình học của ngươi càng chặt chẽ, sắp xếp ngươi sang ở một khu nhà khác, là bởi vì ta không muốn có người quấy rầy ngươi."
"Ta hiện tại cũng cảm thấy rất tốt." Thập Nhất vội vàng nói: "Không có ai quấy rầy ta."
"Thập Nhất." Thanh âm Vệ Kiều lạnh xuống, tuy rằng nhìn không rõ sắc mặt của người kia, chỉ là Thập Nhất rõ ràng cảm nhận được khí thế của người kia đang biến hóa, trong bóng tối, nàng ngẩng đầu nhìn Vệ Kiều, nhỏ giọng nói: "Ta không muốn đi, không được sao?"
Vệ Kiều nghe thanh âm yếu ớt của nàng có chút mím môi, nói: "Nghe lời."
Giọng điệu dỗ dành một đứa nhỏ, Thập Nhất nghe xong liền đứng lại không nhúc nhích, ngẩng đầu, kiên định nói: "Lần này, ta không muốn nghe lời ngươi.
Ngươi nói ta học, ta liền học, ngươi nói ta đổi tên, ta liền đổi, ngươi nói hết thảy những chuyện này đều là bởi vì đứa nhỏ, ta liền tin tưởng, nhưng kỳ thật cũng không phải, Tam tiểu thư, ngươi căn bản không phải là muốn ta sinh hài tử, đúng không?"
Vệ Kiều giật mình, nàng biết Thập Nhất thông minh, nhưng mà không nghĩ tới người kia lại thông minh như vậy, từ một chút việc nhỏ không đáng kể, liền có thể đoán được tính toán của nàng.
"Lúc trước ngươi nói ngươi từng nuôi một chú chó, chỉ là bởi vì ngươi rất thích, cho nên ngươi đưa nó cho người khác.
Hiện tại thì sao, ngươi muốn đưa ta đi, là bởi vì ngươi yêu thích ta sao?"
Trong bóng tối, hai mắt Thập Nhất sáng lóng lánh, là một phỏng đoán to gang mà trong lòng nàng đã hình thành từ lâu, luôn không có cơ hội để chứng minh, đêm nay nàng liền tự phụ một lần , hỏi cho rõ ràng.
Đôi môi đỏ mọng của Vệ Kiều kẽ động, nàng nghĩ đến nói những lời kia của Tô Tử Ngạn.
—— nhân sinh ngắn như vậy, ngươi nên hảo hảp hưởng thụ, yêu thích liền phải cùng một chỗ, dù chỉ có một ngày, một giờ, một phút, loại tình cảm lưỡng tình tương duyệt đẹp đẽ này, không phải là dựa vào thời gian để tính toán.
—— nếu như cái gì đều phải chia rõ ràng, vậy những người gặp chuyện ngoài ý muốn trên đường kia, liền không xứng để nói chuyện yêu thương sao?
—— không quản mười năm cũng tốt, tỷ lệ 4% cũng tốt, chẳng lẽ ngươi không hy vọng nàng luôn ở bên cạnh ngươi sao?
"Thập Nhất." Vệ Kiều cân nhắc tìm từ ngữ: "Ta thừa nhận, ta dùng danh nghĩa sinh hài tử để ngươi làm những chuyện này, là ta không đúng, nhưng ta là vì muốn tốt cho ngươi."
Thập Nhất ngẩng đầu: "Ta biết, ta biết ngươi là muốn tốt với ta, ngươi là sợ sau khi ngươi đi rồi một mình ta sẽ sống không nổi, ta biết, ta đều biết."
Nàng nói xong thanh âm liền mang theo tiếng khóc nức nở, nàng đương nhiên biết rõ Vệ Kiều là người tốt, nàng biết rõ hơn ai hết.
Vệ Kiều thấy vậy cũng không lại nói dối, thẳng thắng nói: "Đúng vậy, ngươi nói không sai, ta thích ngươi..."
"Tam tiểu thư..."
"Nghe ta nói."
Vệ Kiều ngắt lời nàng: "Nhưng mà tình trạng cơ thể của ta ngươi biết rất rõ ràng, ta lúc nào cũng có thể rời đi, hơn nữa ngươi còn nhỏ, phân biệt không rõ cái gì là yêu thích, cái gì là cảm kích, rất bình thường, ban đầu ta đưa ngươi rời khỏi Vương gia, cũng không phải là có an hảo tâm gì, cho nên ngươi không cần cảm kích ta, lại càng không cầm đem cảm kích ngộ nhận thành yêu thích."
Thập Nhất ngẩng đầu: "Vì sao ngươi cảm thấy ngươi yêu thích là yêu thích, ta yêu thích lại chính là cảm kích, là bởi vì ta nhỏ tuổi sao?"
Vệ Kiều chống lại đôi mắt của nàng, nghẹn lời.
Bởi vì đây là lý do duy nhất để nàng thuyết phục bản thân, Thập Nhất còn nhỏ, không hiểu cái gì là yêu thích, nhầm lẫn xem cảm kích trở thành yêu thích, rất bình thường, nhưng mà nếu như nàng là thật lòng nghĩ như vậy, liền thật sự không phải là con người.
Nàng luôn dùng lý do này để lừa dối bản thân, Tô Tử Ngạn nói không sai, nàng là đang lừa mình dối người.
Thập Nhất tiến lên phía trước một bước, kiên định đứng ở trước mặt nàng, khẳng định: "Ta không có tiền, cũng không hiểu đạo lý to lớn gì, còn rất ngốc, nhưng ta biết cái gì là yêu thích, bác sĩ Tô đối với ta cũng rất tốt, ta cũng rất thích hắn, nhưng mà khác biệt với sự yêu thích dành cho ngươi, ta nhìn thấy ngươi liền cao hứng, ta muốn ở cùng một chỗ với ngươi, ta muốn ôm ngươi, muốn hôn ngươi, làm tất cả những chuyện thân mật.
Ta thích ngươi, là loại yêu thích đối với người trong lòng."
Trong lòng Vệ Kiều rung chuyển, hai tay nàng chắp sau lưng, đã sớm nắm đến thật chặc, thân thể cứng ngắc, gió lạnh thấu xương, thổi bất động thân hình của nàng, trong bóng đêm, thanh âm nàng trầm lắng nặng nề: "Ngươi xác định sao? Thập Nhất, ngươi suy nghĩ kỹ càng, người như ta, thân thể như ta, ngươi vẫn thích sao?"
Trước mắt Thập Nhất mịt mờ, đáy mắt lượn lờ hơi nước, nàng cắn môi, bỗng nhiên nhào vào trong lòng Vệ Kiều, rất kiên định đáp lại: "Thích, ta thích ngươi, dù chỉ có một ngày, ta cũng thích ngươi."
Thiếu nữ dịu dàng, triền miên gắt gao trói buộc lấy Vệ Kiều, làm cho nàng không nhúc nhích được, người trong lòng đang nhỏ giọng khóc thút thít, hậu quả của hành động nghĩa vô phản cố* chính là vô pháp nhìn thẳng vào Vệ Kiều, cũng may nơi này không có đèn đường, không có ai khác, chỉ có hai người bọn họ.
(*Làm việc nghĩa không được chùn bước; đạo nghĩa không cho phép chùn bước.)
Hai tay Vệ Kiều đặt ở sau lưng nhẹ nhàng run lên, trái tim đột nhiên ngừng lại vài giây, tiếp theo điên cuồng mà loạn động, não bộ thiếu dưỡng khí, nàng hít sâuhai cái, ổn định tâm tình, chỉ là niềm vui sướng to lớn vẫn là chấn động đến thần kinh não bộ, khiến chothân thể nàng trở nênấm nóng giữa bốn bề gió lạnh!
Hai người im lặng thật lâu, Thập Nhất vùi người trong lòng nàng, hai tay ôm nàng thật chặt, không dám ngẩng đầu lên, không dám có động tác khác, sau một lúc ngắn ngủi khó thở hô hấp của Vệ Kiều từ từ bình phục, cười khẽ: "Làm sao vậy?"
Trong phút chốc trên không trung bay lên từng chùm pháo hoa,vang lên từng tiếng nổ tung, lóe sáng chói mắt, ánh lửa lấp lánh, Thập Nhất vùi đầu càng chặt, Vệ Kiều rủ mắt xuống nói: "Vừa rồi không phải còn nói rất hùng hồn sao? Hiện tại biết ngượng ngùng rồi?"
Thập Nhất cắn góc môi, vừa rồi không có ai, bốn phía lại tối đen, nàng đương nhiên cái gì cũng dám nói, nhưng mà hiện tại pháo hoa lóe sáng đủ để chiếu sáng khu vực xung quanh các nàng, nàng đương nhiên, xấu hổ.
Nàng không nói chuyện, Vệ Kiều không miễn cưỡng nàng, ngược lại nói: "Năm mới đến rồi, nhắm mắt lại, ta cho ngươi lễ vật mừng năm mới."
"Lễ vật?"
Thập Nhất ngẩng đầu lên, dưới ánh pháo hoa, khóe mắt nàng còn đọng nước mắt, lộ ra sắc khí lóng lánh, đôi mắt ửng đỏ, sóng nước mênh mông, Vệ Kiều nói khẽ: "Nhắm mắt lại."
Thập Nhất nhu thuận nhắm mắt lại, trước mắt liền tối om, tiếng gió gào thét lướt qua thân người, khi nàng đang kinh ngạc mở miệng chuẩn bị lên tiếng, một đôi môi mềm mại đã kề sát lại, như chuồn chuồn lướt nước, mang theo lạnh lẽo cùng khí lạnh, lại mang ngọt ngào cùng hương thơm.
Bờ môi Vệ Kiều thật lạnh, giống nhưthân thể người kia, lộ ra thanh lãnh, mùi hương xông vào chóp mũi Thập Nhất, khi Vệ Kiều vừa mới chuẩn bị rời đi nàng ôm lấy eo người kia, nhón chân lên, kề sát đôi môi, gắn bó giao xoa, đầu lưỡi chơi đùa, nàng hấp thu mật ngọt nhớ nhung đã lâu, nhịn không được mà hôn sâu thêm một chút, sâu thêm một chút, Vệ Kiều cảm giác bản thân dường như đang ôm một cái bếp lò nhỏ, giữa đêm tối lạnh lẽo, trong lòng lại ấm áp.
Pháo hoa lần nữa bay lên, Thập Nhất buông Vệ Kiều ra, nhân lúc nàng thở dốc liền hỏi: "Tam tiểu thư, như vậy, tính là hôn môi sao?"
--------------
Một chương 5984 chữ, đúng là không có dài nhất, chỉ có dài hơn thôi.