Cuối tuần, Thập Nhất cũng không có đi ra ngoài, cũng không phải là nàng không muốn kết giao với Đỗ Nguyệt Minh, chỉ là hiện tại nàng ăn nhờ ở đậu, mọi chuyện đều dựa vào Vệ Kiều, nếu như có một ngày nàng rời khỏi Vệ gia, Đỗ Nguyệt Minh còn nguyện ý làm bằng hữu cùng nàng, nàng sẽ không kháng cự, chỉ là hiện tại không được, nàng còn chưa có năng lực kia, năng lực để kết giao với người bằng hữu như Đỗ Nguyệt Minh.
Nàng không đi ra ngoài, Đỗ Nguyệt Minh mất hứng liền dùng sức mà tag* nàng trên nhóm chat: 【@ Thập Nhất, đi ra ngoài đi! Người kia quản ngươi chặt như vậy a? Ngươi là cố ý để cho chúng ta ăn dấm sao? 】
(*Ở đây dùng từ 艾特 có nghĩ là ký @, Weibo hay group chat thường sử dụng "@ + nickname" để đề cập hoặc thông báo cho người đó.)
Các tiểu tỷ muội trong nhóm lập tức phụ họa: 【 đúng là như vậy! 】
【 tiểu muội muội đi ra ngoài vui chơi a! 】
【 Thập Nhất đúng không? Kiều Kiều bình thường dịu dàng sao? Nhất là khi làm chuyện kia? Ha ha ha vừa nghĩ đến chuyện Kiều Kiều là người đồng đạo, ta liền không nhịn được mà nghĩ lung tung! 】
【 mới sẽ không dịu dàng đâu, người kia lạnh cùng băng sơn như vậy.
】
【 ngừng a! Nghĩ tiếp ta liền chảy máu mũi rồi! 】
【 nói không chừng ở trên giường lại dịu dàng như nước a, nhìn qua các ngươi liền không hiểu được a.
】
Chỉ vài ngày, các nàng đã nghiễm nhiên chuyển Thập Nhất từ tình địch thành nguồn cung cấp bát quái, rất đơn giản, cho dù không có Thập Nhất, các nàng cũng không ngủ với Vệ Kiều được, bất quá loại khẩu khí thường ngày này, ngoài miệng nói nhiều liền nghiện, nhưng nếu thật sự để các nàng tự đề cử tự mình cởi y phục leo lên giường, các nàng liền sợ, cho nên hiện tại thái độ của bọn họ đối với Thập Nhất là hiếu kỳ, cực kỳ hiếu kỳ.
Cuối tuần nghe nói Đỗ Nguyệt Minh hẹn Thập Nhất đi ra ngoài, một đám người kia cũng không còn ngâm mình trong quán rượu nữa, Đỗ Nguyệt Minh đang cầm điện thoại, tiểu tỷ muội bên cạnhmặc một bộ y phục khêu gợi, chọc chọc cánh tay nàng: "Tới hay không a?"
Đỗ Nguyệt Minh lắc đầu: "Đoán chừng là không đến."
"Lai lịch ra sao a, có giá lớn như vậy." Cô gái đang nói chuyện có chút mất hứng, nữ nhân mặc y phục đỏ bên cạnh nàng liếc mắt nói: "Ta biết là lai lịch gì.
Nghe nói trước kia là người giúp việc ở Vương gia."
"Ngươi điên rồi sao?"
"Cái quỷ gì!"
"Vệ Kiều làm sao có thể cùng một người giúp việc..."
Các loại bàn tán ồn ào truyền đến, Đỗ Nguyệt Minh có chút mất hứng, nàng quát lớn: "Đều đừng làm loạn."
Thập Nhất là nàng đưa vào nhóm, xem như được nàng thừa nhận, các nàng thảo luận như vậy không thể nghi ngờ chính là khiến Đỗ Nguyệt Minh không bước xuống được, gia thế của mọi người là không sai biệt lắm, chỉ là trên thực tế, Đỗ gia lại vượt xa thế lực nhà các nàng, cho nên ngày thường bọn họ thích kết giao cùng Đỗ Nguyệt Minh, ngoại trừ thích người bằng hữu này, các nàng càng luôn tâng bốc Đỗ Nguyệt Minh, bây giờ thấy nàng mất hứng, mọi người chỉ có thể hậm hực: "Nói bừa cái gì, sao có thể là người giúp việc!"
"Cho dù là người giúp việc thì sao? Hiện tại còn quan trọng môn đăng hộ đối sao?"
Nữ nhân bị trách cứ liền im miệng, hừ lạnh.
Mọi người thấy Đỗ Nguyệt Minh vẫn còn mất hứng liền tiến đến bên cạnh nàng dò hỏi: "Nguyệt Minh, ta nghe những người có mặt ở Thẩm gia lần trước nói Thập Nhất này đặc biệt xinh đẹp, có phải thật vậy hay không?"
Sao có thể sai được, người nào ở Giang thành lại không biết Đỗ Nguyệt Minh là một khống nhan hàng thật giá thật, đã là người có bộ dạng xinh xắn đều chạy không thoát ma chưởng củanàng, Thập Nhất này nàng đã không chỉ một lần lên tiếng khen ngợi ở trong nhóm, khẳng định là rất xinh đẹp.
Đỗ Nguyệt Minh thấy mọi người đang nhìn mình, suy nghĩ rồi nói: "Cũng không phải là quá xinh đẹp."
Nhất là dáng người khô quắt khô queokia, trước không lồi sau không vênh, trên người không được hai lạng thịt, nắm lấy đều cấn tay, chỉ là —— "Chính là khí chất rất tốt."
Nghe nàng nói như vậy, mọi người liền hào hứng, vốn, mỹ nhân các nàng đã thấy rất nhiều, ngày thường những minh tinh người mẫu kia, cái nào không xinh đẹp? Nhưng mà có thể làm cho Đỗ Nguyệt Minh nói khí chất rất tốt, mọi người ngẫm lại, lần gần nhất nghe nàng khen gợi như vậy, chính là khi còn đi học nóiđến Vệ Kiều.
"Khí chất tốt làm sao?" Không biết là ai hỏi mộtcâu như vậy, Đỗ Nguyệt Minh nghĩ sâu vài giây: "Không biết hình dung như thế nào, dù sao chính là rất tốt."
Vô cùng đơn thuần, nhất là đôi mắt kia, sạch sẽ, thanh tịnh động lòng người, trong phút chốc Đỗ Nguyệt Minh cảm thấy Thập Nhất không tới đây là đúng, những hồ bằng cẩu hữu này củanàng, thật đúng là sẽ khiến cho Thập Nhất tiêm nhiễm khí tức không tốt, cho nên nàng không do dự mànhắn riêng với Thập Nhất: 【được rồi, không đến liền không đến a.
】
Thập Nhất nhậntin nhắn của Đỗ Nguyệt Minh khi chuẩn bị đến hậu viện,tin nhắn hiện lên trên điện thoại, sau khi đọc tin nhắn nàng có chút trầm mặc, một hồi lâu mới nhắn lại: 【 thực xin lỗi, ngươi tức giận sao? 】
Nhìn thấy tin nhắn này Đỗ Nguyệt Minh dường như có thể tưởng tượng ra bộ dạng Thập Nhất đứng ở trước mặt nhút nhát e ngại mà nói chuyện, nàng nổi lên tâm tư trêu đùa, khóe môi càng thêm vui vẻ: 【 nếu như ta nói là đúng, ngươi sẽ tới sao? 】
Thập Nhất rất thành thật: 【 cám ơn ngươi Đỗ tiểu thư, nhưng mà ta hiện tại vẫn chưa có đủ năng lực để kết giao với bằng hữu như ngươi.
】
Thành thật như vậy a, Đỗ Nguyệt Minh kết giao bằng hữu thật đúng là không nghĩ tới vấn đề thân phận, bên cạnh nàng có ai là không tâng bốc nàng, chính là một vài tiểu minh tinh cùng người mẫu, cũng đều sẽ hữu ý vô ý mà tới gần nàng, các nàng càng là thân phận hèn mọn càng là muốn có tiền đồ tốt, đối với nàng cũng liền a dua nịnh hót, người giống như Thập Nhất, thật đúng là lần đầu tiên, nàng liền cảm thấy hào hứng: 【 kết giao bằng hữu còn phải xem có năng lựchay không, ngươi đang xem mắt sao? 】
Thập Nhất thấy chủ đề càng ngày càng không kiêng dèliền thoáng cau mày, lúng túng không đáp lại.
Đỗ Nguyệt Minh nhìn tin nhắn mình vừa gởi đi nghĩ đến bộ dạng Thập Nhất hẳn là không biết đùa, vài phút sau nàng lại nhắn: 【 không giận, vừa rồiđùa ngươi thôi, nếu thật sự cảm thấy áy náy, lần sau hẹn ta a.
】
Khi Thập Nhất lần nữa nhận được tin nhắn nàng chậm rãi thở phào, mỉm cười.
Phía sau lưng truyền đến thanh âm của Liễu thẩm: "Tiểu tiểu thư, Bùi trợ lý đến rồi."
Nàng quay đầu nhìn, Bùi Thiên mặc comple nghiêm chỉnh đứng ở phía sau, hắn mang gọng kính màu vàng, tướng mạo có chút thanh tú, khóe môi mang ý cười, nho nhã lễ độ.
Thập Nhất cảm thấy mình rất kỳ quái, rõ ràng Bùi Thiên luôn là mang theo mỉm cười chào hỏi mọi người, đối với bất kỳ ai đều đặc biệt hữu lễ, chỉ là nàng cảm thấy Bùi Thiên là loại người lãnh bạc, còn Tam tiểu thư ở trong lòng mọi ngườithật sự lạnh lùng như băng, ngược lại ở trong mắt nàng, đặc biệt có nhiệt độ, ví dụ như hôm nay, Tam tiểu thư nói sẽ không quản nàng cùng Thập Nhị, chính là vẫn cho Bùi Thiên đưa nàng mang Thập Nhị đi chích.
"Thập Nhất tiểu thư, có thể đi sao?" Bùi Thiên nhìn về phía Thập Nhất cùng chú chó to lớn đã được tắm rửa sạch sẽ, đang ngoắt ngoắt cái đuôi vặn vẹo người.
Thập Nhất cởi bỏ dây buộc củaThập Nhị nói với Bùi Thiên: "Có thể."
Bùi Thiên đưa tay: "Ta dắt giúp ngài."
Thập Nhất lập tức lắc đầu: "Không cần, ta tự mình dắt là được rồi."
Bùi Thiên không có cưỡng cầu, hắn chỉ là cười cười liền xoay người đi đến đại môn, hôm nay không phải là chiếc xe Vệ Kiều thường dùng, mà là một chiếc xe màu xám, Thập Nhất đối với loại xe cùng kiểu dáng xe đều không quá hiểu, nàng chẳng qua là cảm thấy không gian trong chiếc xe này càng lớn hơn một chút.
Sau khi lên xe, Thập Nhị nhu thuận dựa vào cạnh chân nàng, kỳ thật nó cũng không mập, nhưng mà lông dài lại dầy, nên cảm thấy mập mạp, lúc này nằm rạp xuống cạnh chân nàng, co rút thành một đoàn, vui vẻ cùng đáng yêu không thể tả hết được, Thập Nhất vuốt vuốt đầu của nó, trong ánh mắt đều là vui vẻ.
Rất nhanh liền đến chỗ thú y, Bùi Thiên đi theo Thập Nhất bước vào, tiếp tân nhìn Bùi Thiên, sững sốt vài giây gọi: "Bùi trợ lý?"
Thập Nhất không ngờ bọn họ quen biết, Bùi Thiên thoáng gật đầu, hỏi: "Bác sĩ Triệu có ở đây không?"
Tiếp tân lắc đầu: "Hôm nay bác sĩ Triệu nghỉ ngơi, hôm nay là bác sĩ Trần."Nàng nói xong nhìn về phía Thập Nhất cùng chú chó kia, hỏi: "Vệ tổng lại nuôi chó sao?"
Bùi Thiên liếc mắtnhìn nàng, không đáp lời, tiếp tân rất thức thời mà chuyển đề tài: "Đóng phí trước a, chú chó có vấn đề gì không?"
"Không có vấn đề gì, làm kiểm trakỹ càng một chút."Bùi Thiên nói xong nhìn về phía Thập Nhất: "Ta đi đóng phí trước, ngươi ở đây chờ một chút."
Thập Nhất gật đầu: "Ân."
Nàng thấy Bùi Thiên đi theo khu vực phía sau tiếp tân rời khỏi đại sảnh, Thập Nhị đang dắt trong tay bỗng nhiên đứng người lên, đi thẳng vào trong, Thập Nhất không để ý, thiếu chút nữa đã bị nó kéo ngã, kịp thờitiếnnhanh hai bước ổn định thân thể mới gọi: "Thập Nhị?"
Thập Nhị ở nhà vô cùng ngoan ngoãn đến đây ngược lại lại không nghe lời, vẫn đi lên phía trước, sức lực Thập Nhất không lớn như vậy, bị lôi kéo đi vài bước mới gọi lớn: "Thập Nhị!"
Tựa hồ nhận ra nàng mất hứng, Thập Nhị dừng bước, ngoan ngoãnquay lại, nhưng ngẩng đầu nhìn Thập Nhất ánh mắt lại rất đáng thương, Thập Nhất đang chuẩn bị nói chuyện, liền nghe phía sau có thanh âm: "Ti Ti?"
Thập Nhất quay đầu, nhìn thấy nam nhân phía sau mặc áo khoác trắng, cắt tóc đầu đinh, tuổi không lớn lắm, cười rộ lên rất rực rỡ, hắn thấy Thập Nhất quay đầu không khỏi mở miệng trước: "Xin chào."
"Xin, xin chào." Thập Nhất nắm lấybàn tay hắn đang vươn ra.
Nam nhân ngồi xổm xuống: "Đây là Ti Ti a, đã lâu không thấy rồi, Đỗ tiểu thư đâu?"
Thập Nhất nghe xong lời hắn nói có chút ngỡ ngàng, trong nháy mắt lại nói: "Cái gì Đỗ tiểu thư?"
Nam nhân thấy nàng không hiểu cũng sửng sốt: "Đây không phải là chó của Đỗ tiểu thư sao?"
...
Bởi vì Thập Nhất không tới, Đỗ Nguyệt Minh cùng các tiểu tỷ muội ở quán rượu thoải mái vui chơi, vừa uống vài chén liền nghe điện thoại vang, tiểu tỷ muội bên cạnh đẩy cánh tay nàng: "Nguyệt Minh, nghe điện thoại."
Đỗ Nguyệt Minh để ly xuống nhìn màn hình, mở hồ nhận điện thoại: "Bác sĩ Trần a."
Đầu kia điện thoại huyên thuyên nói một tràng, đầu óc nàng tự động loại bỏ mất, chỉ là câu nói tiếp theo, nàng lập lại: "Là Ti Ti sao?"
Đầu kia điện thoại khẳng định đáp lại nàng, Đỗ Nguyệt Minh có hai phần thanh tĩnh: "Ta lập tức tới ngay!"
Tiểu tỷ muội bên cạnhthấy nàng nhận điện thoại xong muốn rời đi liền nhao nhao gọi: "Đi đâu Nguyệt Minh?"
Đỗ Nguyệt Minh khẽ cắn môi: "Đi bắt cẩu tặc!"
"Cẩu tặc?"
"Ti Ti tìm được rồi?"
Ba tháng trước chó của Đỗ Nguyệt Minh bị mất, người giúp việc nhà nàng không dám nói thật với nàng, chỉ mua một chú chó khác giống hệt đem về nhà, lúc đó Đỗ Nguyệt Minh vẫn còn nghỉ ngơi ở nước ngoài, sau khi trở về liền phát hiện không thích hợp, người giúp việc mới đánh bạo nói cho nàng biết Ti Ti bị người ta đánh cắp, nàng buồn bực, tức khắc cho người đi tìm, chỉ là đã tìm hai tháng cũng không có tìm được, chú chó hiện tại nàng đang nuôi là do các tỷ muội tặng cho nàng.
Đỗ Nguyệt Minh nghĩ đến tin tức trong điện thoại vừa rồi liền không muốn kéo dài thêm nữa, nói: "Các ngươi tiếp tục, ta đi ra ngoài một chuyến."
"Có muốn chúng ta đi cùng ngươihay không?"
Đỗ Nguyệt Minh phất tay: "Không cần a."
Sau khi nàng ra cửa liền lên xe, nói địa chỉ sau đó liền tựa lưng vào ghế ngồi, đầu óc còn có chút mơ màng, uống mấy ly rượu nhẹ, có chút choáng, nàng ấn huyệt thái dương nhìn phong cảnh vụt qua nhanh như tên bắn ngoài cửa sổ, trong đầu đều làTi Ti nàng, đã ba tháng rồi, không biết là mập hay là ốm đi rồi, đang muốn gọi điện thoại cho bác sĩ Trần, lái xe lại nói: "Tiểu thư, đến rồi."
Đỗ Nguyệt Minh giẫm giày cao gót bước xuống xe, nổi giận đùng đùng mà đi vào tiệm thú y, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Ai trộm Ti Ti của ta!"
Thanh âm cất cao từ cửa ra vào truyền đến, Thập Nhất ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Đỗ Nguyệt Minh đứng ở cửa ra vào, vừa rồi nàng liền đã đoán được.
Đỗ Nguyệt Minh nhìn vào trong, chống lạiđôi mắt trong trẻo còn có vài phần mơ hồ của Thập Nhất, lắp bắp nói: "Thập Nhất? Sao ngươi lại ở đây?"
Bác sĩ Trần cười nói tiếp: "Chính là vị tiểu thư này trộm Ti Ti của ngươi a."
Đỗ Nguyệt Minh theo bản năng mà phản bác: "Không thể nào."
Cũng không biết vì sao lại tin tưởng như vậy, nàng chỉ cảm thấy Thập Nhất không phải là loại người như vậy.
Thập Nhất nghe được lời Đỗ Nguyệt Minh thốt ra liền có chút cảm động, trước kia chủ nhà mất bất kỳ vật gì, các nàng đều sẽ nói nhất định là Thập Nhất lấy, dần dần, nàng liền trở thành kẻ cắp chuyên nghiệp trong mắt mọi người, rõ ràng rất nhiều thứ là tự các nàng bán đi, nhưng khi nhắc tới, chính là lại đỗ lỗi cho Thập Nhất, đã lâu như vậy, ngoại trừ Tam tiểu thư không coi nàng như kẻ trộm, Đỗ Nguyệt Minh là người thứ hai tin tưởng nàng như vậy.
Thập Nhất đột nhiên cảm thấy người bằng hữu này, nàng muốn kết giao.
Nàng hướng Đỗ Nguyệt Minh mỉm cười: "Đỗ tiểu thư, Thập Nhị...!Ti Ti là ta nhặt được."
Đỗ Nguyệt Minh nghe được lời của nàng rượu cũng đã tỉnh không sai biệt lắm, gật đầu: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a?"
Thập Nhất đem mọi chuyện lúc trước ngắn gọn kể rõ, Bùi Thiên ngồi bên cạnh Thập Nhất đột nhiên đứng thẳng lên, nói: "Tam tiểu thư đến rồi."