Triều Tư Mộ Noãn

Chương 14: 14: Ra Ngoài






Sinh con cho ta, câu nói này giống như một tiếng sấm rền nổ tung bên tai Thập Nhất, cả người nàng hoang mang, ngây ngốc nhìn Vệ Kiều, còn chưa kịp ngẫm nghĩ xem nàng làm sao có thể sinh con cho Vệ Kiều, liền theo bản năng mà từ chối: "Tam tiểu thư, ta! "
"Ngươi không cần phải gấp gáp trả lời ta.

" Vệ Kiều lạnh nhạt nói: "Ngươi có thời gian ba tháng để cân nhắc, không cần lãng phí.

Nếu như ta là ngươi, ta sẽ hảo hảo suy nghĩ.

"
Lời nói Thập Nhất chưa nói xong liền lại nuốt trở về trong cổ họng.

Nói chuyện xong hai người lên xe, khi về đến Vệ gia Bùi Thiên từ ghế phụ cầm lấy một bộ di động đưa cho Vệ Kiều, giải thích: "Tam tiểu thư, bộ di động này là có công năng đơn giản nhất.

"
Vệ Kiều cầm lấy điện thoại, mở hộp ra, dưới ánh nhìn của Thập Nhất, nàng nhập một dãy số vào điện thoại, sau đó, lưu lại danh tính.

"Này là số của ta, có việc gì ngươi có thể trực tiếp gọi cho ta.

" Vệ Kiều nói xong đưa điện thoại cho Thập Nhất.

Thập Nhất nhìn di động, lại nhìn Vệ Kiều, cắn cắn môi rồi nhận lấy.

Khi kai người tiến vào Vệ gia Trương mụ liền tiến đến chào đón, Vệ Kiều rất hiếm khi trở về muộn như vậy, hôm nay lại là dẫn theo Thập Nhất đi ra ngoài, Trương mụ ngay lập tức cho rằng là Công lao của Thập Nhất, khiến cho ánh mắt nhìn nàng càng thêm có vài phần không thích.

Thập Nhất nhưng còn đang suy nghĩ về giao dịch mà Vệ Kiều nói đến, không có nhận ra vẻ mặt của Trương mụ biến hóa.

Sau khi hai người tiến vào phòng khách Trương mụ hỏi: "Tam tiểu thư, ăm cơm tối chưa?"
Vệ Kiều mở miệng: "Ăn rồi, ta lên lầu nghỉ ngơi trước.


"
Nàng nói xong cũng không quay đầu lại mà đi lên lầu, Thập Nhất ở phía sau nắm điện thoại, nhìn sống lưng thẳng tắp của Vệ Kiều chìm vào trầm mặc, Trương mụ nghiêng đầu liền nhìn thấy trên tay nàng cầm điện thoại, còn bỏ điện thoại vào túi, nhìn qua chính là mới mua, bà trầm mặt, không cao hứng mà đi vào nhà bếp.

Mấy cái hạ nhân trong phòng bếp đang nhìn Thập Nhất đứng ngoài cửa, nói thầm: "Tam tiểu thư mua cho nàng di động sao?"
"Không phải là đi trộm chứ?"
"Đêm nay Tam tiểu thư về thật trễ, khẳng định là đi xử lý sự tình.

"
"Không chừng chính là trộm đấy.

"
Trong lòng Trương mụ vốn đã buồn bực, nghe các nàng nói linh tinh lại càng phát cáu, quát lớn: "Được rồi, không có chuyện gì liền đi về nghỉ, luôn lắm mồm như vậy cũng không sợ Tam tiểu thư nghe được.

"
Nghe bà nhắc tới Tam tiểu thư, những người này hai mặt nhìn nhau, lập tức giống như chim muông mà tản ra.

Nhà bếp lại khôi phục sự yên tĩnh, Trương mụ nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, Thập Nhất đã rời đi.

Thập Nhất trở về phòng, ngồi ở trước gương, vết thương cũ trên trán còn chưa khỏi hẳn, buổi tối lại thêm tổn thương mới, ngón tay của nàng đặt trên trán, nghĩ đến lời Vệ Kiều nói, nếu như không đồng ý, nàng hiện tại bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi Vệ gia, nếu như đồng ý, nàng liền phải sinh con cho Vệ Kiều.

Nàng từ chưa từng phải lựa chọn như vậy, trước đây đều là tâm tâm niệm niệm muốn tìm được một chủ nhà thật tốt, cuộc đời của nàng trước khi chưa gặp Vệ Kiều, chỉ có một mục tiêu, chính là an ổn sống sót, không có bất kỳ sự quấy rầy nào.

Vì vậy lời nói kia của Vệ Kiều, lại như một cây búa, nhẹ nhàng gõ phá thế giới đóng kín của nàng, làm cho nàng có những sự lựa chọn khác biệt, cũng như nhìn thấy một thế giới khác biệt.

Lúc trước trong mắt nàng chỉ có trắng đen, nhưng hiện tại lại đột nhiên có sắc thái, dù cho, này cũng không phải là nàng yêu thích màu sắc.


Thập Nhất nhìn người trong gương đang cắn cắn môi, xoay người đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, khi đi ra liền nhìn thấy trên bàn đặt một ly sữa, hẳn là Trương mụ chuẩn bị, nàng nhìn chằm chằm ly sữa sau đó ngửa đầu uống xuống, vẫn là mang theo hương sữa mùi vị ngọt ngào, là hương vị trước khi đến Vệ gia nàng chưa bao giờ hưởng qua, Thập Nhất đặt cái lt xuống nằm lên giường, trăn trở suy nghĩ.

Trong một không gian cách đó hai gian phòng, Vệ Kiều nhận được điện thoại của Tô Tử Ngạn: "Hiện tại thân thể thế nào?"
Vệ Kiều đứng trước cửa sổ, ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét, đập lên tấm kính phát ra tiếng vang chói tai, vẻ mặt của nàng nhạt nhẽo đáp: "Vẫn ổn.

"
Tô Tử Ngạn nhịn không được vẫn là hỏi: "Ngươi định xử lý Thập Nhất như thế nào?"
Dựa theo sự hiểu biết của hắn đối với Vệ Kiều, sẽ không đến nỗi xuống tay ác độc, thế nhưng cũng chắc chắn sẽ không để Thập Nhất có thể mở miệng, nghĩ đến dáng dấp xinh xắn của đứa nhỏ kia, Tô Tử Ngạn đột nhiên liền sinh lòng thương cảm, lúc này mới gọi điện đến hỏi dò.

Âm thanh Vệ Kiều vẫn rất bình tĩnh: "Tử Ngạn, ngươi quan tâm quá nhiều rồi.

"
Đầu điện thoại bên kia im lặng ngột ngạt, truyền đến là thanh âm ủy khuất của Tô Tử Ngạn: "Ta này không phải là quan tâm ngươi sao?"
Vệ Kiều cười khẽ: "Ngươi là quan tâm đứa nhỏ kia đi.

Yên tâm, ta sẽ không miễn cưỡng nàng.

"
Đầu điện thoại bên kia không lại lên tiếng nữa, Vệ Kiều cúp máy, đứng trước cửa sổ nàng nghĩ đến lời Tô Tử Ngạn nói về Thập Nhất, trước mắt nàng hiện lên dáng vẻ nàng nhìn thấy ở văn phòng, cả người co lại rúc vào một chỗ, gầy yếu đến khiến cho nàng có thể rõ ràng nhìn thấy gân cốt nhô ra trên mu bàn tay, vùi đầu giữa hai chân, nhẹ nhàng run rẩy.

Thâp Nhất nhìn qua là nhỏ yếu lại bất lực như vậy, giống như là động vật bị vứt bỏ, núp ở trong góc tường, một mình liếm láp thương tích, nhịn xuống không dám phát sinh một tia tiếng vang.

Liên tưởng đến những cảnh ngộ mà Thâp Nhất có thể gặp phải, Vệ Kiều mở mắt ra, nàng nghĩ nghĩ vẫn là đứng dậy, gởi một tin nhắn đến dãy số vừa mới lưu lại: Suy nghĩ thật kỹ, không cần phải gấp gáp trả lời.

Loại sự tình khác thường này là nàng lần đầu làm ra, sau khi nhắn tin xong Vệ Kiều liền cau mày, nàng lúc nào lại trở nên giống Tô Tử Ngạn như vậy, dong dài?
Tin nhắn đi một lúc lâu đều không có bất kỳ hồi âm nào, nàng nghĩ lúc này Thập Nhất đã ngủ, khi vừa nhắm mắt nghỉ ngơi thì di động vang lên, nàng lấy tới nhìn: Cảm ơn ngài, Tam tiểu thư, ta sẽ suy nghĩ thật kỹ.


Thập Nhất nhắn tin xong liền ôm điện thoại, khi chuông điện thoại vang lên thì nàng còn hoảng thần vài giây, mãi đến khi di động trên tủ đầu giường phát ra tia sáng nàng mới phản ứng lại được.

Di động nàng cũng không tính là quen thuộc, thật sự mà nói, nàng chỉ thấy người khác sử dụng, bản thân chưa từng tiếp xúc qua, vì vậy sau khi nhìn đến tin nhắn Vệ Kiều nàng cân nhắc một hồi lâu mới tìm được cách để trả lời tin nhắn, lại từ từ đánh chữ, sai rất nhiều lần mới thành một câu hoàn chỉnh mà gửi đi, lần đầu tiên nhắn tin, tâm tình thấp thỏm lại mới mẻ, không nhịn được liền cầm di động lăn qua lộn lại nhìn qua vài lần, thế nhưng trống trơn, không có hồi âm.

Nàng nghe được lời Bùi Thiên nói, nói điện thoại này là có công năng đơn giản nhất, nhưng đối với nàng mà nói, vẫn là cảm thấy phức tạp, vì vậy sau khi Vệ Kiều không có trả lời tin nhắn, nàng một mình tìm hiểu tới hơn một canh giờ mới đi ngủ.

Ban đêm Thập Nhất làm mộng, trong mộng nàng sinh con cho Vệ Kiều, hình dạng rất giống Vệ Kiều, thế nhưng hài tử rất thích cười, sẽ quấn quít lấy nàng ôm nàng muốn hôn, Vệ Kiều an vị trên sofa nhìn các nàng nháo loạn, gương mặt sủng nịch mỉm cười.

Thập Nhất giật mình tỉnh lại!
Nàng lau mồ hôi mà ngồi dậy, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã tùy ý chiếu vào phòng, tối hôm qua không biết có phải là ở công ty quá mệt mỏi hay không, nàng ngủ quên, Thập Nhất nhìn đồng hồ, đã sắp chín giờ.

Thời gian này, Vệ Kiều hẳn là đã đi làm.

Thập Nhất nghĩ tới danh tự này liền nghĩ đến giấc mộng vừa rồi, cắn cắn môi bước xuống giường, gấp chăn dọn giường chỉnh tề sau đó đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, khi xuống lầu Trương mụ đang phân phó người khác quét tước vệ sinh, nhìn thấy Thập Nhất đi xuống mà gọi: "Tiểu thư.

"
"Điểm tâm đã chuẩn bị xong.

"
Là Vệ Kiều tự mình phân phó, dù cho trong lòng Trương mụ không thoải mái cũng không thể không nghe theo, Thập Nhất ngồi trên bàn cơm, ăn một chén cháo ăn một cái trứng gà, bên cạnh còn đặt một ly sữa, Trương mụ nói: "Tam tiểu thư phân phó ngài nhất định phải uống sữa.

"
Thập Nhất không có từ chối, nàng uống xong sữa liềng ngẩng đầu nhìn Trương mụ: "Ta có thể đi ra ngoài một chút không?"
Trương mụ vốn là muốn lạnh mặt đáp lại nàng, nhưng chống lại đôi mắt trong trẻo của nàng, lại kiềm nén: "Tiểu thư muốn làm cái gì cũng có thể.

"
Được chấp thuận trên mặt Thập Nhất mang theo ý cười mơ hồ: "Cảm ơn.

"
Trương mụ bị nghẹn lại, không có đáp lại nàng.


Thập Nhất ra khỏi phòng khách, đứng trong vườn hoa, biệt thự của Vệ Kiều mang kiểu dáng cổ xưa, bốn phía biệt thự có vườn hoa rất lớn, đi qua hai vườn hoa là cửa chính, có vài bảo an mặc đồng phục đang đi lại trước cửa, Thập Nhất chậm rãi đi tới cửa, nhịp tim tăng nhanh rất nhiều, lòng bàn tay thấm ra mồ hôi mỏng manh, nàng nhắm mắt đi tới cửa, còn chưa nói, cửa lớn trước mặt đã chậm rãi mở ra, Thập Nhất nhìn chằm chằm cảnh sắc bên ngoài, Vệ Kiều không có lừa nàng, nàng thật sự là bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi Vệ gia.

Lần đầu tiên quang minh chính đại từ trong nhà đi ra, Thập Nhất lại rất mờ mịt, bởi vì nàng không có nơi để đi, từ khi nàng bắt đầu có ký ức, liền vẫn theo bà bà, một tấc cũng không rời, sau đó bà bà dùng tất cả tiền tích trữ cho nàng đi học, khi đó nàng đã qua tuổi đến trường, bị sắp xếp cùng những hài tử nhỏ hơn nàng hai ba tuổi, có chút lúng túng, này tạo nên tính cách nàng có chút tự bế, đặc biệt là dưới ánh mắt dị dạng của những đồng học kia, nàng càng cảm thấy lúng túng, nhưng này cũng không hề gây trở ngại chuyện nàng muốn học tập.

Bà bà nói, muốn có lối thoát, trước tiên phải học tập, cho nên nàng nắm chặt tất cả cơ hội, liều mạng học tập, nhưng tiệc vui chóng tàn, vừa tốt nghiệp tiểu học không bao lâu, bà bà liền mất, sau đó nàng lại trôi dạt qua đủ loại gia đình.

Thập Nhất có chút mờ mịt bước đi trên con đường phụ cận biệt thự, nhìn mọi người bốn phía hoặc là bận rộn vội vã đến vội vàng đi, hoặc là tình nhân ngọt ngào kéo lấy cánh tay cùng một chỗ cười đùa thoả thích, đáy mắt nàng mờ mịt lại càng sâu thêm vài phần, không biết đi bao lâu, nàng có chút uể oải mà ngồi xuống bậc thang bên lề đường, đầu gối xong lên, phía quanh nhìn bốn, từng tia nắng mặt trời xuyên qua khe hở của những tán lá ở phía sau chiếu lên người nàng, giống như sưởi ấm.

"Ô —— gâu!" Một tiếng chó sủa khiến cho Thập Nhất nhìn lại phía sau, nhìn thấy vài đứa trẻ cầm tảng đá trên tay, vừa vặn ném về phía chú chó có màu lông bẩn thỉu, một đứa trẻ trong đó lớn tiếng nói: "Nhanh! Ta đã xích nó lại rồi! Các ngươi cứ việc ném đi!"
Câu nói này khiến cho những đứa trẻ khác càng thêm hưng phấn, Thập Nhất đứng ở phía sau bọn chúng, nghe tiếng chó thấp giọng rít gào trong phút chốc liền nghĩ đến bản thân, bây giờ nàng cũng giống như chú chó lạc đường này, khác nhau ở chỗ nào?
Tựa hồ không có gì khác nhau cả.

Thập Nhất nghĩ đến đây liền gọi: "Các ngươi đang làm gì?"
Không ngờ sẽ có người đáp lại mình, đám trẻ con vừa rồi còn đang trong trạng thái hưng phấn, lập tức quay đầu nhìn Thập Nhất, mặc đồng phục cao cấp, khuôn mặt nhỏ kiều kiều tiếu tiếu, xem ra dường như là tiểu thư nhà có tiền, biệt thự xung quanh đây đều là người có danh vọng ở Giang thành, những đứa trẻ này nhìn nhau, cười hì hì hai tiếng đáp lại Thập Nhất sau đó liền tản ra, Thập Nhất vừa nói hết câu liền xiết chặt ống quần, trái tim nhảy loạn, nàng vẫn là lần đầu tiên Quản việc không đâu, cho rằng muốn cùng những đứa trẻ kia tranh chấp một phen, không nghĩ tới bọn chúng lại lập tức giải tán.

Không còn những đứa trẻ kia, Thập Nhất mới đi tới bên cạnh chú chó lạc đường, muốn thử mở dây thừng trên chổ ra giúp nó, nhưng chú chó vẫn là dùng ánh mắt cừu thị mà nhìn nàng, tựa hồ còn xem nàng như là cùng nhóm với đám trẻ con kia, Thập Nhất trấn an nói: "Ta không có ác ý, ngươi không cần lo lắng.

"
Nói xong bản thân nàng đều cảm thấy buồn cười, nàng là đang giải thích cùng một chú chó?
Thế nhưng nàng hiện tại, ngoại trừ nói chuyện cùng chú chó này, tựa hồ, cũng không ai có thể nghe nàng nói chuyện, Thập Nhất thấy chú chó vẫn là gầm gừ, nhe răng trợn mắt, nàng nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy có một siêu thị nhỏ, nàng bước nhanh đi vào, dùng chút tiền mua hai miếng bánh mì sau đó liền quay lại, chú chó vốn là nằm trên mặt đất, nhìn thấy nàng trở về lập tức lại đứng lên, hướng nàng sủa hai tiếng, Thập Nhất không chút e ngại nào, trái lại đứng ở một vị trí thích hợp, đem bánh mì xé nhỏ từng chút từng chút ném cho nó, ban đầu chú chó không ăn, nhưng lại không chịu nổi ánh mắt ôn nhu cùng giọng điệu nhẹ nhàng của nàng, sau khi xé miếng bánh thứ hai, chú chó lạc đường rốt cục lè lưỡi liếm liếm bánh mì, trên mặt Thập Nhất lộ ra nụ cười ung dung.

Ăn xong hai miếng bánh mỳ, chú chó lạc đường không còn quá bài xích nàng, Thập Nhất đi tới bên cạnh nó, chú chó ngẩng đầu dùng đầu lưỡi liếm lấy mu bàn tay nàng, đầu lưỡi mang theo gai lưỡi không khách khí mà liếm qua mu bàn tay nàng, nhưng Thập Nhất là cảm thấy rất hài lòng, nàng nhìn chú chó, đáy mắt có chút ý cười.

Lúc gần đi Thập Nhất đem chú chó lạc đường đổi sang một nơi khác, chuyển đến phụ cận biệt thự của Vệ Kiều, con đường nhỏ này là nàng vừa phát hiện, không biết người đi qua lại có nhiều hay không, nàng đem chú chó chuyển đến dưới một gốc cây, độ dài dây thừng vừa vặn không tới đường nhỏ, nếu như có người đi qua, cũng sẽ không có nguy cơ bị cắn, sau khi Thập Nhất cột xong liền xoa xoa đầu chú chó, chú chó lạc đường một canh giờ trước còn đối với nàng giương nanh múa vuốt lúc này đã thuận theo không ít, để mặc nàng gãi đầu, còn thỉnh thoảng lè lưỡi liếm tay nàng.

Chú chó lạc đường thuộc loại chó cỡ lón, đứng lên có lẽ cũng cao gần bằng Thập Nhất, trên người bẩn thỉu, đã không thể thấy được là màu lông gì, Thập Nhất không có ghét bỏ chút nào, nàng dựa vào gốc cây, chú chó liền ngồi xổm ở bên cạnh nàng, Thập Nhất dùng miếng bánh mì thứ ba vừa mói mua đút cho nó, lại nói chuyện cùng nó, tựa hồ là hiếm khi tìm được một đối tượng có thể nói chuyện, Thập Nhất đem hết thảy buồn phiền của mình đều nói hết ra, cuối cùng hỏi: "Ngươi nói ta nên làm như thế nào? Ta nên đáp ứng Tam tiểu thư sao?"
Chú chó nghiêng đầu nhìn chăm chú nàng hồi lâu, đôi mắt ướt nhẹp, há miệng phát ra âm thanh: "Gâu!"
Lần thứ hai Thập Nhất bị nó chọc cười.