Thập Nhất ăn xong bữa sáng liền bị Vệ Kiều gọi lên xe, nàng hỏi: "Tam tiểu thư, chúng ta đi đâu?"
Vệ Kiều tựa lưng vào ghế ngồi, nhẹ giọng nói: "Bệnh viện.
"
Trái tim Thập Nhất đột nhiên run lên khó hiểu, nàng nghĩ đến lúc trước Vệ Kiều nói muốn lấy đi một thứ ở trên người nàng, vì vậy hiện tại là đến bệnh viện để lấy đi sao?
Dọc đường đi không nói chuyện, sắc mặt của Thập Nhất so với bệnh nhân thật sự là Vệ Kiều còn muốn tái nhợt hơn, khi sắp tới cửa bệnh viện nàng rốt cục nhịn không được mà gọi: "Tam tiểu thư.
"
Vệ Kiều chậm rãi mở mắt ra, đêm qua nàng không có nghỉ ngơi tốt liền có chút mệt mỏi, thế nhưng ánh mặt trời ngoài cửa sổ quá chói mắt, nàng chỉ có thể nhắm mắt dưỡng thần, không có cách nào ngủ được, bên tai vẫn nghe được âm thanh vải vóc ma sát, Thập Nhất tựa hồ đang không ngừng động đậy, ngay khi nàng không nhịn được mà mở mắt ra liền nghe được Thập Nhất gọi mình.
Tam tiểu thư.
Nàng liếc mắt nhìn Thập Nhất, thấy trên gương mặt trắng nõn kia mang theo lo lắng, trong đôi mắt đen xinh đẹp kia còn có chút sợ sệt, Vệ Kiều mở miệng: "Làm sao?"
Thập Nhất bất an mà vặn vẹo ngón tay, nhắm mắt hỏi: "Ngài còn chưa nói, muốn lấy đi cái gì? Thật sự không phải là đôi mắt sao?"
Vệ Kiều không ngờ nàng đang suy nghĩ việc này, chỉ là ngẫm lại cũng đúng, nàng vô duyên vô có bị người ta đưa đến bệnh viện, một câu giải thích cũng không có, dưới góc độ của nàng, sẽ suy nghĩ lung tung, không có gì lạ, nghĩ tới đây Vệ Kiều nhẹ nhàng lắc đầu: "Không phải.
"
Thấy mục quang của Thập Nhất vẫn là sáng quắc nhìn mình chằm chằm, Vệ Kiều ho nhẹ hai tiếng, trên mặt mang theo sự đỏ ửng bất thường, ánh mắt cũng không sắc bén giống như bình thường, thêm vào một phần mềm mại không tên, khi nàng lần nữa mở miệng âm thanh khẽ nhẹ nói: "Ngươi yên tâm, bất luận là cái gì, ta đều sẽ hỏi qua ý kiến của ngươi.
"
Không có khí thế ép người, không có sắc bén, ánh mắt nhìn nàng rất bình tĩnh, Thập Nhất chống lại cặp mắt kia, nhịp tim hỗn loạn khôi phục lại nhịp độ bình thường, không biết vì sao, nàng đột nhiên liền rất an tâm.
Sau khi đến bệnh viện tài xế mở cửa sau ra, Vệ Kiều xuống xe trước tiên, nàng mang theo túi nói: "Xuống đây.
"
Lúc này Thập Nhất mới theo nàng xuống xe.
Có lẽ là trước đây đã tới một lần, lần này Thập Nhất không có khiếp đảm như vậy, nàng thoải mái đi ở bên cạnh Vệ Kiều, cùng nhau đi vào trong, hai tiểu tỷ tỷ lễ tân đáng yêu lần trước đều không ở đây, Thập Nhất cau mày, nhìn kỹ, trong bệnh viện đều không có ai.
Tô Tử Ngạn mặc áo blouse từ phía sau văn phòng đi ra, nhìn thấy hai người liền gọi: "Bên này.
"
Vệ Kiều khẽ gật đầu, nói với Thập Nhất: "Ngươi theo ta lại đây.
"
Thập Nhất cũng từng bước đi theo phía sau Vệ Kiều, hai người đi vào trong một phòng làm việc, Tô Tử Ngạn cười nói với Thập Nhất: "Ta cùng Tam tiểu thư có chút việc muốn tán gẫu, trước tiên ngươi ngồi một chút.
"
Hắn nói xong còn cầm lấy một chút kẹo từ trong ngăn kéo đưa cho Thập Nhất: "Ăn xong chúng ta sẽ quay lại.
"
Thập Nhất cầm những viên kẹo đầy màu sắc mà líu lưỡi, trong lòng có chút ấm áp, khi cánh cửa nhẹ nhàng khép lại nàng xé ra một viên kẹo, là vị chanh, chua chua ngọt ngọt, so với kẹo mà bà bà cho nàng trước đây, là cùng một mùi vị.
Nàng lại giống như một hài tử đào được bảo bối, đối với những viên kẹo này nổi lên lòng hiếu kỳ nồng đậm, vừa mới ăn xong một viên liền lập tức lại xé một viên khác, không lâu sau, trong phòng đều nhiễm chút khí tức nhàn nhạt thơm ngọt.
Ở trong phòng làm việc cách đó không xa, Vệ Kiều ngồi ở trước bàn, Tô Tử Ngạn mặt lạnh nhìn kết quả kiểm tra mà nói: "Ngươi còn muốn gạt ta?"
Nửa đêm hôm qua Vệ Kiều phát sốt, vừa rồi ở trên xe cũng không thể nghỉ ngơi thật tốt, tới kiểm tra đã tốn không ít khí lực, hiện tại sau khi ngồi ổn vẫn còn nhẹ nhàng thở hổn hển, nghe thấy lời trách cứ cũng không ngẩng đầu mà đáp lại hắn: "Không phải gạt ngươi, ta chỉ là muốn sau khi công việc kết thúc sẽ tới.
"
"Công việc kết thúc?" Tô Tử Ngạn nắm lấy phim chụp trầm giọng nói: "Chỉ sợ ngươi căn bản là không có mệnh để chờ đến khi công việc kết thúc!"
Hắn nhìn về phía Vệ Kiều, lúc trước mỗi tháng nàng đều là kiểm tra định kỳ, làm việc và nghỉ ngơi nghiêm ngặt dựa theo phát đồ mà hắn đưa ra, tuy rằng bệnh tình không có tốt hơn, thế nhưng cũng không chuyển biến xấu đi, bắt đầu từ tháng trước, nàng liền không có tới bệnh viện làm kiểm tra, thời gian hắn hẹn luôn ba lần bốn lượt bị lùi lại, hắn nên sớm một chút phát hiện, đáng ra không nên chủ quan, Tô Tử Ngạn có chút cáu giận bản thân hậu tri hậu giác.
"Tiếp tục như vậy, chỉ sợ chưa được vài ngày ngươi liền sẽ đi gặp Diêm Vương.
"
Vệ Kiều cúi đầu cười, những câu này đại khái cũng chỉ có Tô Tử Ngạn dám nói ra ở trước mặt nàng, nàng mở miệng: "Truyền dịch đi.
"
"Còn truyền dịch.
" Tô Tử Ngạn nói thầm: "Thật không biết ngươi liều mạng như vậy làm gì, kiếm được nhiều tiền như vậy có ích lợi gì, còn mạng để tiêu sài sao, cũng không thể lưu lại hậu nhân giúp ngươi! "
Nói tới đây trong phút chốc hắn quay đầu lại nhìn Vệ Kiều: "Khoan đã, ngươi mang đứa nhỏ kia trở về, cũng không phải là muốn?"
Vệ Kiều tựa lưng vào ghế ngồi, gương mặt tái nhợt, nét ửng đỏ bất thường trên gương mặt lại càng rõ nét, thân thể bắt đầu từ từ nổi lên nhiệt độ cao, nàng mở miệng nói: "Tử Ngạn, nhanh lên một chút.
"
Thanh âm thúc giục khiến cho Tô Tử Ngạn đi nhanh hai bước, hắn đứng trước mặt Vệ Kiều, cúi đầu nhìn vẻ mặt nàng vài giây, động tác nhanh chóng mà xuyên ống tiêm vào cho nàng, nước thuốc lành lạnh xuyên thấu qua mạch máu chảy vào trong thân thể, Vệ Kiều chậm rãi nhắm mắt lại.
"Ngươi có phải là muốn! "
"Tử Ngạn.
" Vệ Kiều cắt ngang lời hắn, thấp giọng nói: "Để ta nghỉ ngơi một chút.
"
Mệt mỏi đến cực điểm, dưới mí mắt là quầng đen nhàn nhạt, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, giờ khắc này dáng vẻ nàng nào có nửa điểm quyết đoán mãnh liệt như trên thương trường, rõ ràng chính là một bệnh nhân xinh đẹp, suy yếu vô lực, Tô Tử Ngạn không thể làm gì khác hơn là nói: "Vậy ngươi nghỉ ngơi, ta đi xem Thập Nhất.
"
Sau khi không nhẹ không nặng xem như đáp ứng, Tô Tử Ngạn thở dài rời khỏi phòng làm việc.
Thập Nhất mới vừa ăn xong một viên kẹo cuối cùng liền nghe thấy tiếng cửa mở ra, nàng vừa căng thẳng, viên kẹo cứng rắn trơn bóng trượt xuống cổ họng, cường ngạnh nuốt xuống.
Tô Tử Ngạn nhìn thấy trên bàn có những tờ giấy gói kẹo liền cười nói: "Ngươi đúng là ăn hết rồi a? Đợi lát nữa không ăn bữa trưa sao?"
Cảm giác hoàn toàn bất đồng so với khi cùng Vệ Kiều, cảm giác của Thập Nhất đối với Tô Tử Ngạn chính là ôn nhu, nói chuyện ôn nhu, hành động ôn nhu, ngay cả lúc này khi cùng nàng nói chuyện phiếm, ngữ khí cũng là ôn ôn nhu nhu.
Thế nhưng so với những sự ôn nhu này, nàng càng yêu thích cách đối đãi của Vệ Kiều càng yêu thích cùng một chỗ với Vệ Kiều, rõ ràng các nàng mới tiếp xúc được vài ngày mà thôi, thế nhưng Vệ Kiều trong lòng nàng, liền thật giống như một chỗ dựa, khiến cho người ta không nhịn được mà muốn ỷ lại.
Đặc biệt là, sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, nàng phát hiện Vệ Kiều cũng không phải đáng sợ như vậy.
Thấy Tô Tử Ngạn còn đang nhìn mình, Thập Nhất nhìn chằm chằm vào những tờ giấy gói kẹo kia cắn cắn môi: "Ngươi nói ăn xong các ngươi sẽ trở lại.
"
Tô Tử Ngạn có chút sững sờ, hắn còn cho rằng đứa nhỏ này là tham ăn, không nghĩ tới là bởi vì một câu nói mà mình thuận miệng nói ra trước khi rời đi, đứa nhỏ này, đúng là so với trong suy nghĩ, có chút bất đồng.
Hắn nghĩ tới những lời vừa nói cùng Vệ Kiều thoại liền mở miệng: "Thập Nhất a.
"
Thập Nhất mở to đôi mắt sáng ngời không hề chớp mắt mà nhìn hắn, ánh mặt trời le lói lạc trong đôi tròng mắt, sáng lên lấp loá, Tô Tử Ngạn kiềm nén: "Đợi chút nữa sẽ dẫn ngươi đi ăn đi.
"
"Tam tiểu thư đâu?" Thập Nhất nhìn về phía sau hắn, ánh mắt như muốn tìm kiếm: "Tam tiểu thư không cùng đi ăn sao?"
Tô Tử Ngạn cười: "Nàng đang nghỉ ngơi, không đi cùng chúng ta.
Muốn ăn cái gì?"
Trong nhà Tô Tử Ngạn có một muội muội, đang du học ở nước ngoài, gần cùng tuổi với Thập Nhất, vì vậy ánh mắt Tô Tử Ngạn nhìn nàng có chút mềm nhũn: "Phụ cận có một quán cơm mới vừa mở, hương vị không tệ, có muốn nếm thử hay không?"
Thập Nhất ngồi thẳng người lên, hai tay đặt ở bên cạnh, không biết có phải là vừa rồi ăn kẹo hơi nhiều hay không, cổ họng có chút cảm giác ngọt ngào, nàng cắn môi nói: "Ta muốn chờ Tam tiểu thư cùng đi.
"
Thái độ rất kiên định.
Tô Tử Ngạn nhìn đồng hồ, lắc đầu: "Không cần, thức ăn bên ngoài, nàng ăn không quen.
"
Thập Nhất vừa nghe như vậy liền giống như một quả bóng xì hơi, cả người đều xìu xuống, Tô Tử Ngạn thấy nàng như vậy không khỏi lại hỏi: "Ngươi rất muốn cùng nàng ăn cơm sao?"
"Không, không phải.
" Thập Nhất nghe vậy vội vàng đáp lại hắn: "Ta chẳng qua là cảm thấy, Tam tiểu thư không ăn cơm trưa, sẽ đói bụng.
Xem ra thân thể của nàng không được tốt.
"
Nhìn qua dường như rất ít lời, không nghĩ tới tâm tư lại nhẵn nhụi như vậy, vẻ mặt Tô Tử Ngạn hơi mang ý cười, thấp giọng nói: "Nàng không có chuyện gì, tối hôm qua trúng gió bị chút cảm mạo mà thôi, đợi lát nữa ngủ một giấc là tốt rồi.
"
Thập Nhất gật đầu: "Ân.
"
Tô Tử Ngạn cầm lấy áo khoác nói với nàng: "Đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn.
"
Thập Nhất đi ở bên cạnh hắn, khi ra cửa nàng nghe được ở sát vách có một tiếng ho khan trầm thấp, thanh sắc giống như tiếng ho tối hôm qua nghe được, là Tam tiểu thư, nàng nghiêng đầu nhìn, cửa đóng kín, cái gì cũng đều không nhìn thấy.
Tô Tử Ngạn đã mặc áo khoác đi đến phía trước vài bước, Thập Nhất thu hồi ánh mắt lập tức đuổi theo.
Bữa trưa ở ngay tiệm cơm phụ cận, cách trang trí quốc phong*, có những ghế lô nhỏ riêng tư liền sát nhau, Tô Tử Ngạn lo lắng cùng Thập Nhất một mình ở chung nàng sẽ không thoải mái, vì vậy hai người liền chọn một vị trí ở đại sảnh, sát cửa sổ, ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy bệnh viện, Thập Nhất liếc mắt nhìn vài lần.
(*Ca ngợi những thứ làm nổi bât lên phong tục dân tộc)
Sau khi Tô Tử Ngạn chọn món ăn liền nói với nàng: "Đều những món ăn nấu ở nhà, sợ ngươi ăn không quen, gọi nhiều món một chút.
"
Thập Nhất vội vàng xua tay: "Không cần, ta cái gì đều ăn quen.
"
Tô Tử Ngạn để người phục vụ đi xuống, uống một ngụm trà thông thuận cổ họng mới gọi: "Thập Nhất, ngươi cảm thấy Tam tiểu thư thế nào?"
Thập Nhất nghe đến vấn đề này liền nhấc mắt nhìn hắn, thấy thần sắc của hắn rất nghiêm túc, tuy rằng trên mặt vẫn mang theo ý cười ôn nhu, nhưng khí thế có chút không giống, nàng suy nghĩ một chút, ánh mắt chân thành nói: "Tam tiểu thư rất tốt, nàng là người rất tốt.
"
Đối diện truyền đến tiếng cười khẽ, Tô Tử Ngạn dùng khăn giấy lau qua khóe miệng, lắc đầu nói: "Ngươi biết không? Đây vẫn là lần đầu tiên ta nghe có người nói nàng là người tốt a.
"
Người ngoài nhìn Vệ Kiều đều nói là xinh đẹp, giàu có, có tiền, có quyền, mọi thứ đều tốt, thế nhưng những thứ tốt kia, so với một chữ tốt mà Thập Nhất vừa nói, là không giống nhau, hắn nhìn ra đứa nhỏ trước mặt này không có nói dối, nàng là thật sự cảm thấy, Vệ Kiều rất tốt.
Lẽ nào đây chính là duyên phận mà lão nhân thường nói tới sao?
Thập Nhất không biết Tô Tử Ngạn đột nhiên nhìn mình chằm chằm là có ý gì, thế nhưng cũng không dám hỏi nhiều, nàng cúi thấp đầu, hai tay buông xuống bên người, nắm lấy ống quần, y phục đều là Tam tiểu thư chuẩn bị cho nàng, mới tinh, bị nàng nhíu ra từng đạo từng đạo vết nhăn, sau khi thức ăn được đưa lên Tô Tử Ngạn mới thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng nói: "Ăn đi, ăn nhiều một chút.
"
"Cảm ơn bác sĩ Tô.
" Thập Nhất cúi đầu ăn cơm, ánh mặt trời từ bên cửa sổ chiếu vào, rơi xuống bả vai nàng, cô gái trước mặt tinh tế gầy yếu, ngoan ngoãn hiểu chuyện, khi ăn cơm không có phát ra một tiếng vang, động tác cẩn thận, khi cúi đầu không hề có chút bắt mắt nào, nhưng khi ngẩng đầu chính là một khuôn mặt xinh đẹp đủ để mê hoặc bất luận người nào, cũng không trách lần đầu tiên Vệ Kiều nhìn thấy liền muốn mang về nhà.
Ngay cả hắn cũng đều không thể không thừa nhận, còn chưa trưởng thành hoàn toàn liền đẹp như vậy, sau khi triệt để trưởng thành e rằng chính là một tuyệt sắc.
Mà Vệ Kiều, chính là yêu thích điểm này đi.
Tô Tử Ngạn nhìn về phía Thập Nhất một lúc lâu liền để đũa xuống gọi: "Thập Nhất a.
"
Thập Nhất ngẩng đầu, thấy thần sắc của hắn nghiêm túc trong lòng cũng không khỏi run lên: "Bác sĩ Tô?"
Tô Tử Ngạn suy nghĩ nghiêm túc vài giây lại hỏi: "Ngươi yêu thích Tam tiểu thư sao?"
Thập Nhất nghe vậy kinh sợ đến mức đôi đũa rơi xuống bàn, phát sinh tamột tiếng vang lanh lảnh.