Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 103: Hoa đào phản chiếu mặt ai ửng đào




Nhưng bọn họ không ai đợi được ngôi sao băng kế tiếp xuất hiện thì đã chia tay.

Người không vui đương nhiên không chỉ có Vương Tiểu Thạch, còn có Ôn Nhu.

Ôn Nhu đương nhiên không vui, nhưng nàng nhịn được không khóc ra.

Lúc thương tâm thật sự, nước mắt chảy vào trong lòng, không phải khóc lên cho cả thế giới đều biết.

Cho nên đau khổ là chuyện của một người, vui vẻ náo nhiệt lại là mọi người cùng hưởng.

Ai cũng như nhau.

Ôn Nhu nàng cũng không ngoại lệ.

Chỉ có điều, đoạn thời gian ấm áp ở dưới cây hoa nhìn hoa rơi, chờ sao băng, ngắm đom đóm, khắc tiếng lòng, lại ngắn biết bao, nhanh biết bao, giữ không được, níu không xong biết bao.

Vương Tiểu Thạch chết tiệt!

(Còn vô lương tâm hơn Bạch Sầu Phi!)

Uổng công Ôn Nhu ta đối xử với hắn tốt như vậy!

(Ôn Nhu ta vốn không nên đối xử tốt với người khác!)

Hắn đúng là uổng phí tâm ý của ta!

(Cô gái kia là ai? Sao ta lại chưa từng nghe nói đến?)

Nghĩ đến sự thật “Vương Tiểu Thạch không nói với nàng nữ nhân kia là ai”, nước mắt của nàng lại đến.

Vừa chảy ra thì không thể thu về, không thể vãn hồi.

May mắn nàng đã trở lại trong phòng.

Nàng ở tại Thu Nguyệt Các.

Thu Nguyệt các nằm ở lầu hai.

Mục đích Ôn Lục Trì mở khách sạn là “cho kẻ lãng tử một ngôi nhà để nhớ nhung”, cho nên y đều đặt cho mỗi gian phòng một cái tên thanh nhã, còn bố trí gian phòng tương tự như cái tên của nó.

Trở lại trong phòng, chỉ còn một mình nàng.

Nàng khóc, khóc lớn, nhưng không ra tiếng.

Vì muốn khóc không ra tiếng, nàng cắn vào gối kiềm chế âm thanh của mình, nàng trùm chăn dày để ngăn lại tiếng khóc của mình.

Tuyệt đối không để cho cô gái kia nghe được!

Nàng nhất định không để Vương Tiểu Thạch nghe.

(Ta khóc ta biết.)

(Ta khóc, ta điên, ta đau, ta khổ là chuyện của ta.)

(Ta khóc cho mình nghe.)

(Ta chỉ khóc cho trái tim bị thương của mình.)

Nghĩ tới lúc này chỉ có một mình nàng tịch mịch khóc, nàng lại rất nhớ cha mình, lại càng khóc càng thương tâm.

Khóc thật lâu.

Khóc xong rồi.

Sau khi khóc xong, mí mắt cũng sưng đến giống như hạch đào, nàng đã hạ quyết tâm.

Nàng là Ôn Nhu.

Ôn Nhu nàng không thuộc về bất cứ người nào.

Nàng là Ôn Nhu của chính mình.

Vì không để cho mình khóc thành tiếng, nàng cắn cổ tay của mình mà ngủ.

Nước mắt của nàng còn vương trên mặt, chưa khô.

Trước khi nàng sắp mông lung đi vào giấc ngủ, còn nuốt hận suy nghĩ.

Ta đối xử với hắn tốt như vậy, chủ động như vậy, hắn lại cùng một nữ nhân khác ức hiếp ta.

Lần đầu tiên ta đối xử với hắn ôn nhu, nhưng lại được hồi báo như thế, cứ tiếp tục như vậy làm sao được?

Nàng càng nghĩ càng ủy khuất, càng khó chịu.

Sau đó nàng không biết thật sự nhìn thấy hay là mộng thấy hoa đào.

Không chỉ một cây, mà là rất nhiều rất nhiều cây hoa đào.

Một dòng suối từ chính giữa chảy qua, hai bờ sông đều là cây đào, chiếu đỏ dòng suối.

Hoa rơi nổi đầy trên khe suối.

Hoa rơi lênh đênh, lênh đênh hoa rơi.

Sông đỏ ửng, trên sông phản chiếu mặt người, xinh đẹp như hoa đào.

Là mặt của chính nàng.

Sau đó một đóa hoa rơi xuống, làm rối loạn mặt nước, nổi lên một trận sóng gợn.

Sau khi sóng dừng gợn tắt, trên mặt nước lại có thêm một mặt người.

Gương mặt thật quen thuộc.

Ánh mắt sáng nhưng không gần người như vậy.

Hai hàng lông mày khoan dung và cố chấp như vậy.

Đôi môi ôn hòa nhưng kiên định kia.

Đó là hắn, Tiểu Thạch Đầu.

Không biết hắn đang cười, hay là đang mắng, hoặc là đang xin mình tha thứ, chỉ biết ảnh ngược của hắn đang chuyên chú ngưng thần từ mặt nước nhìn mình.

A, hắn nhìn mặt người, hay là hoa đào?

Nàng chỉ cảm thấy một trận lại một trận đau lòng.

Bên ngoài giống như truyền đến một trận lại một trận âm thanh nhốn nháo hoảng loạn, chiến họa liên miên, thậm chí còn có tiếng loạn thế trời long đất lở, đá rơi sét đánh.

Nàng muốn đứng lên, nhưng lại không có sức.

Nàng muốn xoay người, nhưng cũng không cách nào.

Nàng phát hiện chỉ có ánh mắt kia của Vương Tiểu Thạch là an định, bất biến.

Cho dù vằn nước đã bắt đầu biến hóa, rối loạn.

Sóng gợn lại nổi lên.

Tất cả dần dần hỗn loạn, tiêu tán, tịch diệt.

Nhưng nàng gần như ngay cả mí mắt cũng không mở ra được.

Không phải nàng vừa ngủ sao?

Hay là nàng vẫn luôn tỉnh?

Những thứ vừa nhìn thấy, đều là chân thực sao? Những thứ nghe thấy, đều là thật sao?

Rốt cuộc nàng ở trong mộng, hay đó là nàng trong mộng của người khác?

Trong mộng của ai?

Nàng chợt nhớ tới Vương Tiểu Thạch.

Trong lòng nàng hỗn loạn, trước mắt còn loạn hơn so với sóng gợn trên nước.

Nàng nghĩ tới đây, liền hoàn toàn mất đi tri giác, rơi vào trong một thế giới khác.

Thế giới kia lưu động, trôi nổi, giống như ở trên mặt nước.

Nhưng không có hoa rơi, không có mặt người.

Chỉ có một khoảng không, một khoảng trắng.

Một khoảng trống không vô tận.

Nàng đương nhiên không biết, khi đó nàng không phải nổi lên, mà là bị người ta ôm lấy.