Triêu Tần Mộ Sở

Chương 58




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Hallie/ Beta: Raph

Cuối thu, một cơn mưa qua.

Cảnh An Hầu phủ bị cháy hết ba phòng viện bên, một màn mạo hiểm thoát chết trong gang tấc kia được nước mưa dội rửa đi hơn nửa. Vách tường đổ nát xiêu vẹo tựa như báo hiệu cho một tương lai sắp lụi tàn của Cảnh An Hầu phủ.

Bắt cóc trọng thần, lạm dụng tư hình. Chỉ hai chuyện này đã đủ lột đi tước vị truyền thừa mấy đời nay, rơi vào trọng tội mưu đồ bất chính. Truất bỏ tước vị, cách chức làm thứ dân, Cảnh Hầu gia giao cho Đại lý tự điều tra, trên dưới Hầu phủ kẻ bị bán đi người cho lưu đày, trong một đêm bạch ấn niêm phong cửa đỏ, thượng kinh chẳng còn Cảnh An Hầu phủ nữa.

Người dân không rõ thị phi bên trong, chỉ thấy nhà cao cửa rộng trước nay đã rơi vào cảnh thịnh suy trong chớp mắt, không khỏi thở dài cảm khái, thầm nghĩ chi bằng sống trong một ngôi nhà bình thường, ít nhất cuộc sống bình đạm của mình vẫn an ổn.

Quốc Công phủ.

Mấy lão ngự y có kinh nghiệm dày dặn nhất trong Thái y phủ thay phiên canh giữ, dược liệu quý hiếm liên tục đưa tới, mất hết ba ngày năm bữa mới thấy Sở Du thoát khỏi nguy hiểm, tay nắm tay thở phào một hơi. Mấy vị ngự y tuổi cao không chịu đựng nổi đã cáo lỗi xin lui, cũng may tình hình hiện tại của Sở Du đã ổn định được đôi chút, để mấy ngự y trẻ tuổi trông nom là được.

Mưa thu liên tục nhiều ngày, tí tách rỉ rả, gõ lên mái ngói lưu ly* màu rêu vang tiếng lộp độp.

*ngói lưu ly: còn gọi là ngói lưu ly tráng men. Có hai loại là “hoàng lưu ly” màu vàng và “bích lưu ly” màu xanh như trong hình và như truyện mô tả. Đây là loại ngói quý giá, thường sử dụng trong kiến trúc cung đình. Hai loại ngói này có thể thấy rất rõ trong kiến trúc cổng Ngọ Môn của cố đô Huế đó nha mn.



Tần Tranh bước vào cửa chính Quốc công phủ, cởi áo bào đầy mùi máu tanh ném cho thuộc hạ. Màn mưa khiến nét lạnh nhạt trên mặt y tản đi rất nhiều, những góc cạnh sắc bén như dần nhu hòa tĩnh lặng hẳn trong gió mát mưa thu.

Y vừa trở về từ chiếu ngục Đại lý tự, sau khi giao Cảnh Hầu gia cho Đại lý tự, y vốn chẳng còn tư cách để nhúng tay vào chuyện này nữa. Nhưng cuối cùng vì tức giận không thôi, dường như y chẳng còn nhớ hôm đó đã đem Sở Du trở về như thế nào. Vết thương trên người Sở Du dính vào cùng áo khoác rách rưới, xé vải rách tựa như vén lên từng lớp da thịt, máu nhuộm đỏ cả giường.

Tần Tranh đích thân xử lý vết thương cho Sở Du, mảnh cơ cốt vốn trắng trẻo mỏng manh đã bị chà đạp đến chẳng còn ra hình dáng, hiện đầy vết roi. Bên eo đầy vết bầm tím, xương sống phía sau rạn nứt, đều do đánh đập mà ra.

Tần Tranh dùng khăn lần lượt lau từng vết thương trên người Sở Du, thậm chí cuối cùng còn thấy phần da thịt mềm mại nhất bên trong bắp đùi có một vết bỏng* hình giống đóa hoa mai. Mỗi một vết thương, tựa như đang lặng lẽ kể lại rằng Sở Du đã chịu những nhục nhã cùng ngược đãi thế nào.

*Bản gốc dùng từ “lạc ngấn” (烙痕): là vết bỏng do dùng sắt nung đỏ để đốt cháy da thịt người, một loại tra tấn thời xưa.

Vì vậy Tần Tranh xin bệ hạ chỉ ý, muốn đến “thăm” Cảnh Hầu gia một chút.

Bệ hạ phê chuẩn.

Người trong Đại lý tự nhìn thấy thủ dụ của bệ hạ liền hiểu đây là ý gì, che tai lại, coi như mình chẳng nghe thấy gì cả. Mặc kệ sau khi Tần Tranh bước vào, bên trong liên tục truyền tới tiếng kêu thảm thiết.

Lúc Tần Tranh đi ra, Cảnh Hầu gia cũng chỉ còn lại một hơi thở, để cho Đại lý tự dễ bề ăn nói, tránh khiến người ta khó xử.

Sau đó người của Đại lý tự đi xem xét tình hình, vị Hầu gia cao quý một thời đã thê thảm đến không nỡ nhìn. Trên dưới cả người không còn chỗ nào lành lặn, tả tơi tới nỗi quần tuột xuống mắt cá chân, bên trong bắp đùi bị chủy thủ khoét mất một miếng thịt, còn hạ thể, đã bị thiến mất.

Lính canh ngục ở Đại lý tự không khỏi rùng mình một cái, âm thầm ghi nhớ đại danh của Tần tướng quân, sau này không thể trêu chọc.

… …

Trong phủ.

Tần Tranh xuyên qua màn mưa, mượn gió thu thổi bay mùi máu tanh trên người, vừa mới tới sân vườn bên trong nơi Sở Du ở, liền nhìn thấy Thu Nguyệt vội vã đẩy cửa đi ra ngoài.

“Thu Nguyệt?” Tần Tranh đến gần mới nhìn thấy trong tay Thu Nguyệt là vụn sứ vừa thu dọn, hai tròng mắt nàng hơi ửng đỏ, suýt nữa đụng vào Tần Tranh.

“Hầu gia…” Thu Nguyệt vội vàng lui về phía sau mấy bước, khom người thi lễ, muốn nói rồi lại thôi: “Hầu gia… Vào xem một chút đi, mới nãy Nhị gia lại nôn hết thuốc ra, hôm nay không ổn lắm đâu.”

Tần Tranh trong lòng căng thẳng, vội vàng gật đầu, đẩy cửa đi vào.

Trong phòng thoang thoảng đầy mùi thuốc, bên ngoài trời thu se lạnh, trong nhà lại có chút oi bức. Địa long* đốt từ sớm tinh mơ, nơi góc tường còn đặt chậu than, trên cửa sổ treo mành gấm Nguyệt Hoa* dày cộm, gió thổi không vào.

*Gấm Nguyệt Hoa: một trong những loại gấm hàng đầu của Trung Quốc – nguyên là Thục cẩm/ gấm Thục, là loại gấm màu, bắt nguồn tại Tứ Xuyên, Trung Quốc, đã có hơn 2000 năm lịch sử. Gấm Thục hưng thịnh vào thời Hán, đến thời Đường càng đa dạng về kiểu loại, họa tiết đa phần là khóm hoa, mai rùa, ca – rô, hoa sen, đôi chim, đôi thú, phượng bay, v..v… Sau vào thời Thanh, gấm Thục chịu ảnh hưởng của gấm Giang Nam, phát triển thành gấm Nguyệt Hoa, gấm Vũ Ti, gấm Cán Hoa,…

*Địa long: tức rồng đất, còn gọi là giun đất, là một trong các vị thuốc quý.

Vòng qua bức bình phong tám cánh, một chiếc giường rũ màn hoa che kín. Người trông trước giường là Lý Tứ, bên cạnh là Đan Ngu đang lọc thuốc.

“Ca, ngươi về rồi!” Đan Ngu ngẩng đầu nhìn thấy Tần Tranh, vội vàng đứng dậy gọi.

Lý Tứ đang quay lưng dùng khăn lau đi thuốc đọng bên khóe miệng cho Sở Du, nghe vậy sống lưng cứng đờ, chậm rãi buông cái khăn trong tay xuống, dáng vẻ như lơ đãng đứng lên nhường chỗ.

“Ừ.” Tần Tranh gật đầu một cái, bước vài bước lên trước giường Sở Du.

Sắc mặt Sở Du trắng bệch, chân mày nhăn chặt, đôi môi mỏng không chút sức sống, có chút cố chấp nhếch lên. Cả người hắn hơi run run, mồ hôi lạnh thấm ướt đồ lót, sợi tóc dán chặt trên cổ, trông vô cùng gầy yếu.

Tần Tranh thấp người xuống, nhẹ giọng nói bên tai Sở Du: “Thanh Từ, ta ở đây.” Y dùng tay khêu nhẹ đầu ngón tay Sở Du một cái, giữ tay hắn vào lòng bàn tay.

Lông mi Sở Du run run, theo bản năng cầm ngược lại tay Tần Tranh.

Tần Tranh cúi người nhẹ nhàng áp sát, hôn lên mi tâm Sở Du, thấy đôi chân mày nhíu chặt dần giãn ra.

Lý Tứ quay mặt sang chỗ khác, siết chặt lòng bàn tay không nhúc nhích. Mấy ngày nay, Sở Du chưa tỉnh lại lần nào, những chuyện như mớm thuốc lau người này, đều do Tần Tranh làm, chưa bao giờ mượn tay người ngoài. Người ngoài ngược lại nếu như nhúng tay vô, Sở Du tuy hôn mê, ấy vậy mà vô cùng kháng cự người ngoài đụng chạm, cho dù là Thu Nguyệt đã phục dịch hắn từ nhỏ cũng không được. Duy chỉ có Tần Tranh, hắn lại hết sức ỷ vào.

“Ca, thuốc xong rồi này.” Đan Ngu đưa thuốc đã lọc xong vào tay Tần Tranh.

Tần Tranh một tay nhận lấy, miệng cẩn thận thử nhiệt độ, lúc này mới dùng gối mềm đệm dưới đầu Sở Du. Y đưa tay hất ra sợi tóc bên tai Sở Du, nhẹ giọng nói: “Thanh Từ, ta đút ngươi uống thuốc. Ngươi nghe lời, uống hết thuốc là được rồi.”

Lý Tứ cắn chặt răng, đuôi mắt ửng đỏ, tay áo căng lên, bị người kéo một cái, hắn quay đầu nhìn thấy Đan Ngu đang đưa mắt ra hiệu.

“Đi.” Đan Ngu thấp giọng, không nói lời nào lôi Lý Tứ, kéo hắn ra khỏi nhà, khép cửa lại.

… …

Hoa cỏ quý giá trong vườn phải di chuyển vào trong vì trời mưa, những cây chịu được rét còn lại phải dầm liên tục mấy trận mưa thu đã ngã đông ngã tây, trông vô cùng xơ xác.

Đan Ngu nâng hũ thuốc trong tay lên, dựa vào hành lang nhoài nửa người ra hứng nước mưa.

Lý Tứ thấy thế, không nhịn được đưa tay kéo hắn lại: “Hứng làm gì, cẩn thận kẻo ướt đồ.”

Đan Ngu bị kéo vào, quơ quơ nước mưa vừa hứng được một ít, nói: “Nước không nguồn, dùng để nấu thuốc là tốt nhất.”

Lý Tứ nói: “Nhưng cũng phải được mấy ngự y trong cung đồng ý mới được.”

Đan Ngu suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngự y trong phủ thái y đều là y sư hàng đầu, y thuật cao siêu, có điều thiên hạ rộng lớn, con đường y thuật mênh mang vô tận, ở một góc ngách nào đó, ai nói không thể có một bài thuốc hay giúp cho đời* chứ?

*Bài thuốc hay giúp cho đời = tế thế lương phương.

Lý Tứ trầm mặc một lát, nhịn không được nhoẻn miệng cười.

“Ngươi cười gì?” Đan Ngu hỏi.

Lý Tứ đưa tay hứng nước mưa đầy lòng bàn tay, nói: “Cười ngươi không biết ngại, nói xa nói gần tự khen mình.”

Đan Ngu cũng không giận, chỉ nói: “Chắn chắn là ngươi cảm thấy ta nói có lý.”

Lý Tứ vẩy vẩy nước mưa trong tay, vỗ lên đỉnh đầu Đan Ngu, nhìn một giọt nước mưa trượt vào cổ áo Đan Ngu, lạnh run một cái: “Khi nãy ngươi kéo ta ra đây, là muốn nói chuyện phiếm với ta đấy à?”

Đan Ngu tránh tay Lý Tứ, nói: “Phải, nhưng cũng không phải. Bộ dạng của ngươi khi nãy, ta chỉ sợ ngươi lại khó chịu với ca của ta. Thứ cho ta nói thẳng, ca của ta hồi đó chặt đầu người như bổ dưa vậy.”

Lý Tứ không nói gì.

Đan Ngu nghĩ hắn giận, không nhịn được kéo kéo tay áo hắn, nói: “Ta biết trong lòng ngươi khó chịu, ngươi đừng nghĩ ta ngốc. Tấm lòng của ngươi dành cho Sở Nhị gia, ta đã thấy rồi.”

“Vậy còn ngươi? Thật sự không có khúc mắc gì sao?” Lý Tứ vô tình hỏi ngược lại một câu, cảm thấy giọng điệu của mình có hơi chất vấn*.

*Chất vấn: bản gốc dùng từ “咄咄逼人” dùng giọng điệu hùng hổ, khó chịu gây áp lực cho người khác.

Đan Ngu ngẩn người, bị vạch trần tâm sự, nhất thời có chút yên lặng.

“Xin lỗi, ta không cố ý…” Lý Tứ thấp giọng. Đều là người lưu lạc nơi xa, gặp nhau cớ gì phải đâm chọt lẫn nhau.

Lời chưa nói hết, đột nhiên thấy Đan Ngu bưng hũ thuốc, cong mắt cười với mình.

Đan Ngu đang tuổi thiếu niên nở rộ, trên người lại có nét xinh đẹp tuấn tú, nụ cười này mang chút thần thái rạng rỡ tựa trăng sáng. Đến cả Lý Tứ trước nay chỉ nhìn Sở Du cũng không khỏi thất thần trong giây lát.

“Cha ta lúc còn sống thường nói, ở đời chuyện không được như ý có tám chín phần. Nào có nhiều cái ‘vừa lúc’ như vậy đâu, đa phần giống ta với ngươi thế này, không phải sao? Làm người cũng như làm thầy thuốc vậy, làm hết mình, tuân số mệnh, không cưỡng cầu.” Đan Ngu nói.

Lý Tứ nhìn Đan Ngu trước mặt, không biết có phải vì đồng mệnh tương liên hay không, lại cảm thấy như được hắn khuyên bảo mở lòng ra đôi chút. Y nghiêm mặt hành lễ, nói: “Hôm nay ngươi xứng đáng trở thành ‘nhất ngôn chi sư’ của ta”

*Nhất ngôn chi sư = “Người thầy một tiếng”. Anh Tứ chế lại từ câu “nhất tự chi sư” (người thầy một chữ), xuất phát từ giai thoại Trịnh Cốc chỉnh sửa một chữ trong bài thơ của Tề Kỷ, từ việc sửa một chữ này, bài thơ không chỉ sát với đề bài hơn mà ý vị lại vô cùng. Từ đó, những người đọc sách trong thiên hạ đều gọi Trịnh Cốc là “nhất tự chi sư” của Tề Kỷ. Nguồn: link

Đan Ngu né khỏi hành lễ của Lý Tứ, có chút ngại ngùng mà gãi đầu nói: “‘Nhất ngôn chi sư’ ta không dám nhận, thật ra chuyện lần trước ta luôn muốn nói lời xin lỗi với ngươi… Ta suy đi nghĩ lại, hôm đó đáng ra nên giúp ngươi giặt quần mới đúng.”

Lý Tứ mặt đỏ ửng, cả buổi không nói ra được lời nào.

Đan Ngu hồn nhiên không biết mình đã nói đến chuyện không nên nói, thấy Lý Tứ im lặng, nghĩ y còn để bụng chuyện hôm đó, hơi thấp thỏm nói: “À… à thì… nếu ngươi không để ý, bây giờ ta cũng có thể giúp ngươi giặt. Quần khác cũng được, không có quần thì áo cũng được… Hay là, đồ lót tiết khố ta cũng giặt được… Này này, đại ca, ngươi đừng đi mà!”

Lý Tứ mấy bước liền tháo chạy, biến mất khỏi khúc cua hành lang…



Trong lò đốt hương an thần, khói thuốc lượn lờ thành một luồng, tiếng mưa càng khiến không khí trong phòng tĩnh mịch hơn.

Tần Tranh đút xong ngụm thuốc cuối cùng, nhìn người gần ngay trước mặt, lại có chút không nỡ đứng dậy. Y nhẹ nhàng tách răng Sở Du, tỉ mỉ từng chút hôn lên, lưu luyến trên cánh môi hắn không muốn rời. Đến khi Sở Du có chút bực dọc mà nhíu mày, lúc này Tần Tranh mới phục hồi tinh thần, buông hắn ra.

Mặc dù Sở Du vẫn còn hôn mê bất tỉnh, nhưng Tần Tranh có thể cảm nhận được hắn không vui. Đôi mày vốn đã giãn ra lại nhíu lại, thậm chí có chút vô ý thức mà rúc vào trong chăn, để chiếc mền gấm che miệng mình lại, giấu nửa mặt vào trong.

Tần Tranh bật cười, đưa tay ôm lấy Sở Du, khẽ dỗ hắn, nói: “Được rồi, là lỗi của ta, ta không phá ngươi nữa.”

Có lẽ Sở Du không tin lời của Tần Tranh lắm, vẫn giữ vẻ bực bội đó.

Tần Tranh hôn lên mi tâm của hắn, kề bên tai Sở Du thương lượng: “Nếu không muốn ta chọc phá ngươi thế này, vậy ngươi tỉnh lại đi.”

Lông mi Sở Du chưa hề động đậy một lần, chỉ an tĩnh ngủ mê man, hoàn toàn không phát giác.

Mưa ngoài cửa sổ rả rích liên hồi, nụ cười trên mặt Tần Tranh cứng lại, hồi lâu mới thả lỏng ra…

Gió thổi qua cửa sổ, nhiệt độ trong phòng bỗng nhiên khiến mắt người ta có chút chua xót.

Tần Tranh nhẹ nhàng cầm tay Sở Du áp lên bên mặt mình, hồi lâu y mới nghe thấy giọng nói của bản thân cất lên, nghẹn ngào như tiếng mưa không thành âm rơi trên hiên cửa sổ, mang theo chút run run tựa như rét lạnh. “Tỉnh lại đi, xem như ta cầu xin ngươi…”