Dịch: Hallie/ Beta: Raph
Đầu phố Thanh Tước, một chiếc xe ngựa mui hoa bằng gỗ lim chạy qua, bên ngoài xe cách vài bước có một người một ngựa không nhanh không chậm theo sau.
Người bên đường từ xa nhìn thấy liền dừng bước lại, vô cùng hào hứng nhìn ngó. Mấy tiểu lâu nhỏ hai tầng mọc lên như rừng ở hai bên đường cũng tựa như canh đúng giờ, cửa sổ theo tiếng mà mở ra. Hồ cơ* trong quán rượu còn chưa rửa mặt chải đầu, mặt rõ vẻ lười biếng. Nàng dựa trước hiên cửa sổ lầu hai, tay vừa cầm lược thong thả chải chuốt mái tóc dài, vừa che miệng cười, gọi một người một ngựa dưới lầu: “Tướng quân, hôm nay thu hoạch được bảo bối gì rồi?”
*Cô Hồ (Hồ cơ 胡姬): vốn chỉ các thiếu nữ ngoại tộc ở phía Bắc, phía Tây, sau này dùng để chỉ các cô gái bán rượu trong tửu điếm.
Thanh âm của nàng mang chút ngọng nghịu của người nước khác, giọng mềm mại theo buổi sáng sớm, khiến người ta nghe thấy mà suýt rã rời xương cốt.
Tần Tranh cũng không ngẩng đầu lên, trên lưng ngựa treo một túi miệng to, bên trong đã chứa không ít đồ vật. Y tiện tay giũ giũ túi, khiến cho người đi đường một trận thổn thức.
Hồ cơ kia cười nói: “Chuyến này tướng quân không lỗ đồng nào nhé.”
Người đi đường cười ầm lên.
Ngược lại Tần Tranh cũng không thấy ngại ngùng, thản nhiên nói: “Cái này tính bảo bối gì chứ? Bảo bối của ta còn ở trong xe kìa.”
“Ồ…” Mọi người đồng loạt phát ra tiếng cảm khái, không dám nhìn nữa.
Tần Tranh vừa dứt lời, một chiếc bình hoa đồng tráng men Cảnh Thái Lam* bị lẳng ra ngoài cửa sổ. Chiếc bình này là một món đồ giá trị, khiến cho người đi đường nhao nhao hít ngược vào một hơi khí lạnh, treo ngược con tim theo.
*Cảnh Thái Lam: Đồ tráng men Cảnh Thái Lam được lấy tên từ niên hạo của hoàng đế thứ 7 triều đại nhà Minh, hoàng đế Chu Kỳ Ngọc hay còn gọi là Cảnh Thái Đế. […] Trong hai thời đại Thanh triều và Minh triều, đồ tráng men Cảnh Thái Lam hưng thịnh trong hoàng thất cung đình đến 300-400 năm. Đây là hai triều đại mà chỉ có đế vương mới được sử dụng các sản phẩm được khen là “Đông phương kỳ ba” này. Nguồn:link
Sở Du sức lực có hạn, bình hoa kia quá lớn, không dễ để đập người, còn chưa đụng phải Tần Tranh thì giữa đường đã rơi xuống đất.
Tần Tranh nhanh tay lẹ mắt, ngay lập tức một tay giữ lưng ngựa, phi thân tựa như chim yến lướt trên mặt nước, vững vàng đón lấy bình hoa Cảnh Thái Lam vào tay, mũi chân đạp một cái, cả người lại bay lên không trung lần nữa, xoay mình làm màu mấy cái rồi trở lại lưng ngựa, trông hoa cả mắt, nhanh đến không kịp nhìn.
“Hay!” Có người dẫn đầu vỗ tay.
“Tướng quân ra tay càng ngày càng mạnh mẽ rồi.”
Chỉ chốc lát sau tiếng vỗ tay tán dương vang cả một khu, vô cùng náo nhiệt.
Sở Du ngồi trong xe, tay cầm quyển sách nhưng không vào nổi một chữ, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng giận dữ đặt tay lên bàn, tức giận định tiện tay lấy đại một thứ nào đó, chuẩn bị ném đi cho hả giận. Nhưng vơ cả một vòng, cuối cùng không có cái nào vừa tay, càng khiến cho người ta bực bội hơn.
“Dừng xe.” Sở Du mở miệng nói.
Người đánh xe siết lại cương ngựa: “Nhị gia, có gì phân phó?”
Sở Du đẩy cửa xe ra, vén mành lộ nửa thân người, không nói tiếng nào bước xuống xe, nói: “Ngươi về trước đi, ta đi giải sầu một chút, lát nữa tự trở về phủ.”
“Nhị gia… Cái này…” Người đánh xe không yên tâm, đang muốn khuyên, lại thấy Sở Du giơ tay lên cắt ngang lời hắn.
“Không sao, nơi này cách nhà không xa, gia chỉ tùy ý đi một chút rồi trở về ngay.”
Người đánh xe liếc nhìn Tần tướng quân phía sau, hiểu ra đôi chút, sợ lỡ chánh sự của chủ tử, lúc này mới đồng ý, lái xe về trước.
Sở Du đi thật chậm, tuy thân ở nơi náo nhiệt, nhưng lại có vẻ khoan thai như đi dạo trong sân vắng. Tuy không quay đầu, nhưng cũng biết năm bước theo sau chính là Tần Tranh. Tần Tranh không dám tiến lên, dắt ngựa đi theo phía sau Sở Du, chỉ nhìn bóng dáng của hắn như thế cũng được rồi.
Sở Du vốn phiền muộn trong lòng, tùy ý cứ đi rồi đi, lại bình tĩnh dần. Người trên đường rất đông, hồ cơ bán rượu phong tình vạn chủng, chàng trai trẻ tuổi giơ cao một ụ rơm thật to, cắm đầy kẹo hồ lô thơm ngon bắt mắt, lão đồ tể chặt thịt tỉ mỉ lau chùi tấm thớt đến sáng bóng…
Thế gian trăm vẻ, mỗi thứ đều mang hương vị riêng.
Đến lúc hòa vào trong đám người rộn ràng náo nhiệt, Sở Du mới ý thức được hóa ra đã đi vào chợ sáng, khó trách lại sôi nổi như vậy. Mấy con phố đều là người đến người đi, chen chúc lẫn nhau, vô cùng náo nhiệt.
Tần Tranh lôi theo tuấn mã cường tráng nhà hắn, hoàn toàn không chen vào được, lại lo lắng Táp Lộ Tử đụng phải người xung quanh, không dám cố gắng chen, trong chốc lát đành trơ mắt nhìn bóng dáng Sở Du biến mất trong dòng người.
“Tử đần, đều do ngươi kéo chân.” Tần Tranh vỗ vỗ lão chiến hữu.
Táp Lộ Tử tức giận phun đầy mặt Tần Tranh, ngạo kiều quay đầu đi chỗ khác, nghĩ thầm, bản thân không có bản lĩnh theo đuổi vợ, còn cả ngày lẫn đêm chỉ biết mụ nội nó trách móc ta.
Sâu trong góc phố, Sở Du tìm một ngã rẽ vắng người dừng lại nghỉ ngơi, trong lòng hắn ôm không ít đồ chơi lặt vặt, đều là mới chọn lựa từ sạp bán hàng. Nếu là trước đây những món đồ chơi nhỏ này hắn cũng lười liếc mắt nhìn một cái, nhưng từ sau lần trước Tần Tranh dùng một đống đồ chơi lộn xộn dụ được Chân Nhi vui vẻ tận mấy ngày, hắn mới nghiêm túc suy nghĩ lại.
Hóa ra tiểu minh châu của hắn thích những thứ này.
Sở Du gói một chuỗi vỏ ốc xâu thành chuông gió, ôm vào lòng tựa như bảo bối, đảo mắt liền thấy ở chỗ rẽ có một ông lão đan giỏ hoa. Ngón tay ông xù xì, đầy những vết rách nứt nẻ, nhưng sợi tre trắng nõn trong tay ông lão lại linh hoạt lạ thường, đâm xiên rút buộc, chưa được một lúc một giỏ hoa nho nhỏ đã nên hình nên dáng.
Sở Du thấy hứng thú, ngồi xổm xuống khẩy cái giỏ nhỏ, nói: “Tay nghề của cụ thật khéo, những thứ này bán thế nào?”
Ông lão nghe vậy ngẩng đầu nhìn một chút, chỉ thấy một vị công tử quần áo lụa là ngồi trước gian hàng, trường bào quét dính đất cũng không để ý, mái tóc dài theo tư thế hắn cúi đầu rủ trước người, đôi mi dài rũ thấp, che đi nửa đôi mắt phượng.
“Cái… cái này không đáng bao tiền, cái nhỏ này ba đồng một cái.” Ông lão trước nay chưa bao giờ gặp một người có dáng vẻ chỉnh tề thế này, không khỏi nhìn thêm vài lần.
Sở Du hỏi: “Ta lấy cái nhỏ này, có loại lớn hơn một chút không?” Vừa lúc có thể để mấy món đồ chơi lặt vặt trong lòng vào.
Ông lão gật đầu nói: “Có thì có, nhưng gian hàng nhỏ quá không bày ra, công tử nếu không vội, để ta trở về lấy cho công tử?” Lão chỉ chỉ về mấy ngõ hẻm phía sau, nhà ở trong đấy, cũng không xa là bao.
Sở Du vuốt cằm nói: “Không vội, ông chậm một chút, ta chờ ở đây là được.”
Ông lão trở về giúp Sở Du tìm một chiếc giỏ hoa mà hôm qua đã đan xong, Sở Du giúp ông lão vừa trông sạp hàng vừa nghịch mấy món đồ chơi nhỏ tinh xảo.
Kể ra cũng có chút thú vị, những món đồ lặt vặt ở đầu đường cuối hẻm này tuy không bằng mấy món đồ hoa lệ trong cung trong phủ, nhưng cầm lên ngắm nghía cũng khá đáng yêu, chẳng trách Chân Nhi lại thích. Nghĩ đến đây, Sở Du lại không khỏi nhớ tới Tần Tranh, chỉ cảm thấy con người này vô cùng biết cách khiến người ta vui vẻ.
Đang suy nghĩ, đầu vai bị ai đó nhẹ nhàng vỗ một cái, Sở Du theo bản năng định quay lại, bỗng nhiên chóp mũi ngửi thấy một mùi thơm nồng nặc, hô hấp hơi trì trệ, một chiếc khăn tay đã bịt chặt mũi miệng hắn.
“Ưm…” Sở Du nín thở, gắt gao bấu vào cổ tay người nọ, nhưng đã chậm, trước mắt một mảnh tối đen, đồ đạc trong ngực rơi đầy đất…
Hoàn chương 54