Có lẽ là tư thế cuộn mình khiến cho người ta nảy sinh đôi phần cảm giác an toàn, tựa như ôm chặt lấy mình như vậy biết đâu có thể lưu lại thứ gì đó, Sở Du cúi đầu thật thấp, chóp mũi đều đã ướt đẫm mồ hôi, đau đến cùng cực cũng chỉ dùng ngón tay chăm chú xoắn lấy đệm chăn dưới thân, không nói một lời.
Lúc đại phu thở hồng hộc chạy tới, Tần Tranh gọi Sở Du mấy lần đều không thể gọi được hắn tỉnh, cuối cùng đành phải dùng sức túm tay hắn ra.
Sở Du lúc này mới bỗng nhiên mở mắt, cách tầng mồ hôi mù mịt, chớp chớp đôi mắt có chút chua xót, mơ hồ nhìn thấy là đại phu đến, lúc này mới chậm rãi dãn thân thể nằm ngửa, để cho đại phu bắt mạch.
Tần Tranh dùng khăn lau đi mồ hôi đọng trên thái dương Sở Du, cố nén lo âu và khẩn trương trong lòng, miễn cưỡng trấn an hắn nói: “Không có chuyện gì, ngươi vừa mới ngủ thiếp đi à?”
Sở Du khẽ lắc đầu, khàn giọng nói: “Vô cùng đau đớn, có chút lâm vào hôn mê.”
Tần Tranh trong lòng xiết chặt, há to miệng nuốt xuống lời muốn nói, không dám quấy nhiễu đại phu đang bắt mạch.
Áo bào của Sở Du bị giải khai, đại phu đưa tay khoác lên trên phần bụng lớn của hắn, cơ thể sống trong nhung lụa mang theo một vẻ đẹp mỏng manh, vân da mịn màng như tuyết, đường cong lộ ra đều là tinh xảo xinh đẹp. Đúng là như thế, khi đầu ngón tay đại phu áp qua lưu lại vết tích, khiến cho Tần Tranh nhìn thấy mà giật mình.
Sở Du chỉ khẽ nhíu mày, nếu không phải Tần Tranh một mực nắm chặt tay hắn, cảm thấy trên tay mình đau đến mất lực, sợ là nhìn không ra hắn phản ứng dữ dội thế nào.
Đại phu này là Sở Du từ trong nhà mang ra, tất nhiên là người tin cẩn, nếu không Tần Tranh thật sẽ nhịn không được muốn bàn tay đang đè trên bụng Sở Du dừng lại ngay lập tức. Ước chừng sau thời gian một chén trà, kế đó là viết phương thuốc bắt đầu chuẩn bị thi châm, từ đầu đến cuối Sở Du một mực nhắm mắt lại, Tần Tranh cũng chẳng biết hắn đang ngủ hay tỉnh.
Mãi đến khi phía dưới Sở Du đã không còn thấy máu chảy ra, đại phu mới đứng dậy thấp giọng nói: “Hầu gia, nói chuyện một chút đi.”
Tần Tranh gật đầu, vừa muốn đi, lại nghe thấy thanh âm yếu ớt của Sở Du: “Chử đại phu, không cần cách ly ta, nói thẳng đi…”
Chử đại phu dừng một chút, lúc này mới nói: “Sở nhị gia, thân thể của ngài là tình trạng gì trong lòng ngài nói chung cũng hiểu, thai này thành hình, vốn là kinh mạch đình trệ, nhiễm hàn đến hỏng, trước đó còn ngâm nước sông, thân thể sẽ thường xuyên đau nhức, chợt lạnh chợt nóng, trong bụng thường thai động bất an, đau đầu chóng mặt, dưới rốn rét lạnh. Trước đó lúc ngài sinh sản vẫn tụ huyết chưa tan, lúc ấy trong cung mấy thái y cũng đều dặn dò ngài… Thân thể này của ngài sau này không nên lại tiếp tục mang thai, ngài chịu không được. Có thể…”
“Chử đại phu, ngài làm thế nào giữ được đứa nhỏ này.” Nghe âm thanh đối với Sở Du có chút tốn sức, chỉ có thể nghe được âm thanh ù ù lúc xa lúc gần, thật sự là không có tinh lực tỉ mỉ suy nghĩ những điều thao thao bất tuyệt này.
Chử đại phu á khẩu không trả lời được, ý tứ trong lời nói của Sở nhị gia rất rõ ràng, hắn thậm chí không hỏi đứa nhỏ có thể giữ được hay không, mà là hỏi làm sao giữ được…
Dù là như thế, Chử đại phu cũng phải nhắm mắt nói: “Nhị gia… Theo ta thấy, thai này của ngài là lưu không được.”
Tần Tranh bên tai ông một tiếng, kinh ngạc ngẩng đầu.
Sở Du cười lạnh một tiếng: “Ít nói những lời nhảm nhí này.”
Chử đại phu xoa xoa mồ hôi ở thái dương, miễn cưỡng nói: “Nhị gia, ngài nếu như cưỡng ép giữ lại đứa nhỏ, không khỏi khiến bản thân tổn hại, mặc dù thai nhi thật sự có thể lưu đến đủ tháng, chỉ sợ đứa nhỏ tương lai sẽ… Vốn sinh ra đã yếu ớt…”
Sở Du giơ tay lên một cái, ngừng lại câu nói kế tiếp của lão, hắn ý đã quyết.
Chử đại phu cũng không có cách nào, kỳ thật kết quả này lão đã nghĩ đến, vốn định khuyên vài lời, nhưng nếu như thật có thể khuyên nhủ, vậy thì không phải là Sở Du.
Tần Tranh trên tay băng lãnh một mảnh, mấy chữ vốn sinh ra đã yếu ớt tựa như một khối đá trĩu nặng đặt trong lòng y, khiến cho y không thở nổi. Y biết Sở Du mỗi ngày đều phải uống thuốc an thai, lại không biết thân thể hắn đã kém đến nước này. Y thậm chí coi những thuốc kia chẳng qua chỉ dùng để bổ thân thể, lại chưa từng nghĩ hóa ra thai nhi trong bụng Sở Du vẫn luôn dựa vào thuốc để giữ lấy.
“Thanh Từ, ta…” Tần Tranh vừa quyết định muốn nói chuyện, đã thấy Sở Du nâng một ngón tay chặn bên môi làm ra dấu hiệu im lặng.
Tần Tranh vô thức trầm mặc, chỉ nhìn mắt Sở Du, đáy mắt kia bình tĩnh tựa như cũng dần dà mài mòn đi tảng đá đặt trong lòng y.
Sở Du nắm chặt tay Tần Tranh đưa vào trong mền gấm, nhẹ nhàng đặt trên bụng mình.
Bởi vì vừa thi châm, không có lớp quần áo, da thịt mềm mại cùng phần bụng to khiến Tần Tranh không dám dùng chút sức lực nào mà sờ, y cứ an tĩnh như vậy đặt trên đó, nhiệt độ ấm áp dưới lòng bàn tay, hoàn toàn khác biệt với bàn tay lúc nào cũng lạnh như băng của Sở Du.
Trái tim Tần Tranh cũng trở nên mềm mại.
Sở Du yên tĩnh nhắm mắt, không nói lời nào, tựa hồ đang chờ đợi cái gì đó. Thật lâu, hắn bỗng nhiên nhướn mi, không đợi mở to mắt, chỉ nghe thấy thanh âm Tần Tranh bỗng nhiên hít khí.
“Thanh Từ Thanh Từ! Động! Này này này trong này động!” Tần Tranh kinh ngạc nói.
Sở Du ừ một tiếng, Tần Tranh kinh ngạc vui mừng giống như đứa trẻ.
Sở Du nhịn không được nhếch khóe môi, nói khẽ: “Nó còn quá nhỏ, chờ nhiều tháng hơn, sẽ động đậy mạnh mẽ hơn, ngươi đến lúc đó có thể cảm nhận được nó rất rõ ràng.”
Ý cười nơi khóe môi Tần Tranh dần dần cứng đờ, thần thái trong mắt hơi sẫm lại.
Sở Du biết y đang lo lắng cái gì, thản nhiên nói: “Lời nói của đại phu ngươi không cần để trong lòng, lúc trước khi hoài Chân Nhi, tất cả thái y trong cung đều nói tim thai bất ổn, là mạch tượng sảy thai, lưu không được. Về sau thời điểm sinh Chân Nhi, còn nói vị trí bào thai không đúng, là khó sinh. Chân Nhi ốm yếu từ nhỏ, còn cả đám người phía sau nói láo nói nuôi không sống…”
Tần Tranh lặng yên nắm chặt một tay khác, bóp đến mức xương ngón tay kẽo kẹt rung động.
Sở Du khẽ khàng cười nhẹ hai tiếng: “Thế nhưng Chân Nhi được ta nuôi dưỡng thật cẩn thận dưới gối thì ngược lại, ngoại trừ có chút thể yếu bề ngoài, so với đứa nhỏ nhà khác chẳng phải cũng thông minh đáng yêu đó sao.”
“Thanh Từ.” Ánh mắt Tần Tranh có chút xót xa, y nắm chặt tay Sở Du, kề sát trên mặt mình.
Sở Du thật sự mệt mỏi, khép lại mắt, thanh âm càng ngày càng thấp: “Con của ta, người bên ngoài không ai cướp đi được …” Vốn biết trời cao không thể hỏi*, thế nhưng dù là như vậy, cũng phải hỏi qua hắn mới được.
*Bản gốc: “Thiên ý tòng lai cao nan vấn” (天意从来高难问). Đây là một câu trong bài thơ Tống, “Hạ tân lang – Tống Hồ Bang Hành đãi chế phó Tân Châu” (賀新郎-送胡邦衡待制赴新州. Toàn bài: link
Im lặng hồi lâu, Tần Tranh dém lại góc chăn cho Sở Du, cảm thấy tư vị khó tả.
※
Sở Du đối ngoại nói không quen khí hậu, thân thể khó chịu, dứt khoát nghênh ngang tại Giang gia dưỡng thai.
Giang Nguyên dần dần thiếu đi mấy phần đề phòng đối với Sở Du, Đồ Kiêu tiến vào trong nửa đêm trộm cắp cũng thuận lợi hơn nhiều. Thế nhưng đối với Đồ Kiêu, ám tiếu* bên ngoài còn lâu mới làm khó hắn bằng vị Hầu gia trong phòng kia.
*Ám tiếu: canh gác ngầm, lính gác đứng ở vị trí kín đáo, không lộ mặt.
Mỗi lần Đồ Kiêu đi tìm Sở Du mật đàm những tiến triển mấy ngày gần đây, hai người chỉ có thể cách nhau tấm bình phong. Dù là như thế, ánh mắt Hầu gia vẫn tựa như một lưỡi đao vô hình, chăm chăm dán trên người hắn, khiến cho hắn không thể không vội vàng nói thật nhanh, biết điều mà xéo đi.
Chờ tới khi Đồ Kiêu rời đi, căn phòng lại khôi phục yên lặng, lúc này Sở Du mới buông nến trong tay, đặt áo choàng bên đầu vai sang bên, xốc lên đệm chăn một lần nữa nằm trở về.
Tần Tranh còn kiên quyết ở một bên ngồi phụng phịu.
Y ngồi như vậy, chăn mền khó tránh khỏi lộ ra khe hở, gió lạnh chui vào trong, Sở Du tức giận chặn lại góc chăn, đưa tay đẩy hắn: “Không ngủ thì ra ngoài.”
Tần Tranh bắt được cổ tay Sở Du ép ở một bên, đặt trên người ngăn chặn môi hắn.
Sở Du không biết Tần Tranh ra sức làm gì, biết rõ thân thể này của hắn thụ không nổi chuyện phòng the, còn nhất định phải hôn đến mức mưa gió nổi lên, động tình khó nhịn, sau đó lại ra ngoài tự mình tạt gáo nước lạnh vô người, cóng đến run rẩy lại bò về. Bò về lại không dám ôm hắn, tự mình bọc lấy chăn ấm nửa ngày, giày vò đến sau nửa đêm mới ôm hắn vào trong ngực ngủ một hồi. Sớm biết như vậy, ngay từ đầu cứ ngoan ngoãn đi ngủ không phải tốt rồi sao.
Thế nhưng Hầu gia y lại khăng khăng không đồng ý.
Sở Du ôm lấy cổ Tần Tranh, cùng hắn triền miên một hồi, lúc này mới nhẹ nhàng đẩy hắn ra.
Tần Tranh nắm chiếc cằm thon thon của Sở Du tiến tới, bị Sở Du một tay đập lên ót: “Được rồi, món đồ kia của Hầu gia húc lên bụng ta rồi kìa.”
Tần Tranh ngượng ngùng rút tay về, suy nghĩ một hồi mà ý nghĩ vẫn chưa thể bình lặng: “Đồ thị vệ trước kia cũng thường xuyên nửa đêm tới tìm ngươi như thế à?”
Sở Du bị chọc cười: “Không phải sao, chuyện kêu ám vệ xử lý còn muốn la hét giữa thanh thiên bạch nhật chắc?”
Tần Tranh ghen tuông đại phát: “Thế nhưng các ngươi cô nam quả nam chung sống một phòng…”
Sở Du cắt ngang y: “Thế không phải là “quả” (góa chồng/vợ)thì là gì, trước giờ chẳng biết Hầu gia đi đâu rồi nhỉ.”
Tần Tranh bại, liền loạng choạng chuồn ra ngoài tắm nước lạnh.
Hoàn chương 18