Triêu Sinh Mộ Tử

Chương 2: Chương 2





* Đế Tôn Ma Giới hắc liên hoa Băng × Mèo hoang cao ngạo siêu độc miệng Cửu
* Có sự góp mặt của hệ thống!!!
* Thẩm Thanh Thu cùng Thẩm hoán đổi thân thể!
* Góc nhìn của Thẩm Cửu
_____________________
Ở trong phòng một hồi lâu, cuối cùng Thẩm Cửu cũng bình tĩnh lại, lúc ra ngoài đã hoàn toàn tỉnh táo, khôi phục dáng vẻ tiên phong đạo cốt, phiêu nhiên tự đắc.

Trong tay hắn còn cầm một chiếc quạt xếp.

Lạc Băng Hà đang ngồi xổm bên ngoài tìm chỗ trồng cây nấm đột nhiên đứng dậy, ánh mắt mong mỏi nhìn người phía trước, nhưng chân lại không dám nhúc nhích, chỉ do dự đứng ở đó nửa ngày, mới ngập ngừng nói một câu: "sư tôn..."
Thẩm Cửu liếc nhìn Lạc Băng Hà, quạt xếp mở rộng che khuất nửa khuôn mặt dưới của hắn, mắt phượng cong lên giống như đang mỉm cười nói: "Tới đây."
Nhưng ai biết được, phía dưới cây quạt kia hắn đang mỉm cười tủm tỉm hay cười giễu cợt.

Lạc Băng Hà lại không để ý nhiều như vậy, nghe sư tôn cho phép tiếp cận hắn liền vui sướng đến chết, hớn hở chạy qua mà không hề phòng bị, cứ như vậy ăn trọn đòn bạo kích của Thẩm Cửu.

Cái bạo kích này đầy sát khí, hận thù như muốn bóp chết người trước mặt đến thịt nát xương tan, Lạc Băng Hà lại không ngờ tới, cứ như vậy bị đòn bạo kích hất văng ra thật xa.

Ngã mạnh xuống đất, Lạc Băng Hà khụy gối, một tay chống đỡ thân mình, khóe miệng không tự chủ được tràn ra một vệt máu.

Vết máu kia dường như đã làm Thẩm Cửu thấy hài lòng, hắn phe phẩy chiếc quạt xếp, khóe miệng nhếch lên cao hơn nữa.

Lạc Băng Hà kinh hãi, nếu là người khác cũng sẽ hoảng hốt như vậy.

Thẩm Thanh Thu thường ngày rất cưng chiều đồ đệ này, hôm nay lại có thể ra tay đánh hắn tàn nhẫn đến thế.

Mà rõ ràng là hắn vẫn chưa đánh đủ, còn muốn đánh thêm vài lần nữa.

Lòng bàn tay Thẩm Cửu đang tích tụ lại, còn định đánh thêm một đòn chí mạng nữa tới, nhưng hắn đột nhiên nhớ tới âm thanh vo vo sắc bén trong đầu, bén nhọn đến chói tai, như muốn xuyên qua đầu hắn —— Thẩm Cửu nhíu chặt mày và dừng lại, bỏ tay xuống.

Hệ thống: "Cảnh cáo, cảnh cáo, nhân vật OOC!"
Thẩm Cửu: "...nói cái quái gì vậy?"
Hệ thống: "Ở thế giới này, Thẩm Thanh Thu sẽ không đánh đồ đệ."
Thẩm Cửu: "Ta không phải hắn."
Hệ thống: "Ngài hiện đang sống trong cơ thể Thẩm Thanh Thu, nên ngài chính là Thẩm Thanh Thu."

Thẩm Cửu cười lạnh: "Ta đánh rồi thì sao?
Hệ thống: "Ngài sẽ bị đưa về thế giới nguyên tác."
Thẩm Cửu: "Về rồi thì sao?"
Hệ thống: "Ngài ở thế giới nguyên tác đã chết."
Hệ thống nói dối một chút, thật ra Thẩm Cửu ở thế giới nguyên tác đã được Lạc Băng Hà cứu sống trong lúc hoảng loạn rồi.

Dù hơi thở yếu ớt, nhưng tốt xấu vẫn là đang còn sống.

Thẩm Cửu hoàn toàn không biết, nhưng hắn cũng chẳng có mảy may e ngại, chỉ nói: "Ta sẽ sợ sao?"
Hệ thống: "..."
Thẩm Cửu nói tiếp: "Đưa ta trở về đi."
Hệ thống: "..."
Thẩm Cửu tiếp: "Chết đi tốt hơn."
Hệ thống không dám nói nữa.

Thẩm Cửu cười giễu cợt một tiếng, bạo kích trong lòng bàn tay tụ lại một lần nữa.

Trong mắt Lạc Băng Hà tràn đầy kinh ngạc và tổn thương, Thẩm Cửu lại không có một chút thương hại nào, ngược lại chỉ cảm thấy buồn nôn.

Tên khốn tra tấn hành hạ hắn đến mức hắn muốn tự sát, vậy mà giờ đây lại thích hắn?
Ha ha ha, hoang đường!
Thẩm Cửu đột ngột lao về phía hắn, ngay cả động tác bổ nhào xuống cũng rất dữ dội, hung ác.

Một tiếng "Bùm" vang lên, cát bụi trên mặt đất cũng bị cuốn theo bay tứ tung, làm cản trở tầm nhìn của người trước mặt.

Thẩm Cửu nheo mắt lại, dùng quạt xếp che miệng và mũi, vội vàng tìm kiếm thi thể của Lạc Băng Hà bên trong đống cát bụi mịt mù kia.

Kết quả lại nghe thấy một giọng nói khác: "Thanh Thu sư đệ, đệ đang làm gì vậy?!"
Thẩm Cửu sững sờ, ngay cả thần thái bình tĩnh và thư thái vừa rồi cũng biết mất, hắn chợt đông cứng như tượng đá, đứng yên tại chỗ.

Bụi đất trước mặt bị người đó vung tay thổi bay đi, lộ ra khuôn mặt công tâm và bình tĩnh, hắn nhìn Thẩm Cửu, ánh mắt rất giống, giống như ở thế giới nguyên tác của hắn, ánh mắt đó chưa từng thay đổi.

"...Ngươi tới đây làm gì?" Rất rất lâu sau đó, Thẩm Cửu mới có thể cất tiếng nói, nhưng lời nói ra lại cực kỳ ngớ ngẩn, thậm chí còn mang theo run rẩy.


Hắn giống như đang sợ hãi, sợ lời nói của hắn quá nặng nề, sẽ làm người trước mặt hóa thành cát vàng, bay lên trời, biến mất trước mặt hắn.

Nhạc Thanh Nguyên thấy Lạc Băng Hà đang đứng lên cách đó không xa, sau đó nhìn Thẩm Cửu đứng ở đó không nhúc nhích, khó hiểu hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Sao lại đánh nhau ầm ĩ như vậy?"
Lạc Băng Hà đương nhiên sẽ không trả lời, bởi vì hắn cũng không biết lý do, nhưng cũng vì không biết lý do nên trong lòng hắn rất đau khổ, trái tim thủy tinh của Lạc thiếu nữ triệt để tan nát, nhìn chằm chằm vào nơi khác không chịu nói, huống chi là nhìn Nhạc Thanh Nguyên.

Ngừng một chút, Nhạc Thanh Nguyên lại đưa ánh nhìn về phía Thẩm Cửu, cố chấp nhìn hắn.

Cho nên, người phải trả lời câu hỏi này lại rơi trên đầu Thầm Cửu.

Nhưng Thẩm Cửu vẫn còn đang chìm đắm trong bất ngờ và xúc động, không thể tỉnh táo lại ngay, trong trí nhớ của hắn, hình ảnh cuối cùng của Nhạc Thanh Nguyên chính là thanh Huyền Túc gãy nát.

Kiếm gãy người vong, bởi vì hắn, mà người này chết vô cùng thê thảm.

Tận sâu trong tâm của Thẩm Cửu có chút áy náy.

Thấy hắn không lên tiếng, Nhạc Thanh Nguyên dừng lại một chút, sau đó nhẹ giọng gọi: "Thanh Thu sư đệ?"
Câu nói này như đánh thức người trong mộng, Thẩm Cửu đột nhiên tỉnh táo lại, trong lòng hiểu rõ, trái tim hắn có một khoảng trống đã nguội lạnh.

Phía sau cây quạt, miệng hắn nhếch lên, cong thành một vòng cung chế giễu, hắn lắc đầu.

Hắn thật là ngốc, Nhạc Thanh Nguyên chết lâu rồi, trong thế giới của hắn người này đã không còn tro cốt.

Lạc Băng Hà kia cũng không phải Lạc Băng Hà của hắn, sự lương thiện đơn thuần bên trong con người kia, đã bị một đẩy của hắn đẩy vào vực thẳm Vô Gian sâu vô tận, từ đó biến mất không chút dấu vết.

Tất cả những thứ trước mắt này đều thuộc về "Thẩm Thanh Thu".

Hắn lòng dạ hẹp hòi, lúc này chỉ cảm thấy cuộc sống của Thẩm Thanh Thu quá tốt, thật khiến người ta ghen tị.

"Không có chuyện gì hết." Hắn nói trước, sau đó cảm thấy còn chưa đủ, ngẩng đầu nhìn người kia chế nhạo: "Ta dạy đồ đệ, sao lúc nào ngươi cũng muốn xen vào thế?"
Bộ dạng này giống hệt dáng vẻ của Thẩm Cửu khi còn bé, Nhạc Thanh Nguyên sửng sốt suýt chút nữa đã thốt lên "Tiểu Cửu", nhưng hắn lập tức nhớ ra đệ ấy đã nói đừng gọi đệ ấy là Tiểu Cửu nữa.

"Nếu như là dạy đồ đệ, tất nhiên ta không quản được, nhưng Thanh Thu đệ cũng nên chú ý một chút, dù sao hắn cũng là đồ đệ của đệ." Nhạc Thanh Nguyên nói.


Thẩm Cửu không rõ cảm giác trong lòng mình là gì, nhất thời không nói nên lời, tức giận đến bất lực, trầm mặc một lúc lâu, mới bực bội mà nói một câu: "Ta biết rồi, ngươi đi đi."
Nhạc Thanh Nguyên ngây người nhìn hắn, đã lâu không có lộ ra cái khí chất kiêu ngạo bất phàm này.

Mấy năm này đều là tôn kính huynh trưởng, sư phụ cùng đồ đệ thân thiết, có thể bình tâm hòa khí nói chuyện với hắn rất lâu.

Nhưng bây giờ, dường như trở lại như trước kia, nói với nhau không quá năm câu.

Không biết diễn tả tâm trạng thế nào, Nhạc Thanh Nguyên có chút sửng sốt, nhưng cũng có chút kích động cùng với hoài niệm.

Nhưng việc nhà của người ta, hắn thật sự không tiện can thiệp, hơn nữa vị đồ đệ kia của đệ ấy rất kỳ quặc, không để ý tới ai trừ sư tôn hắn, lại còn là Đế Tôn Ma Giới, không ai dám chọc vào hắn, Nhạc Thanh Nguyên cũng mặc kệ, hắn tin Thẩm Cửu sẽ giải quyết được.

Nên hắn đã rời đi.

Sau khi rời đi, ánh mắt của Thẩm Cửu chưa từng dừng lại, cứ như vậy nhìn bóng lưng người kia chằm chằm cho tới khi khuất bóng.

Việc này so với đòn bạo kích lúc nãy còn làm tổn thương Lạc Băng Hà nhiều hơn, hắn lập tức chắn ngang tầm nhìn của Thẩm Cửu, uất ức như sắp khóc nói: "Sao sư tôn phải nhìn lâu như vậy chứ, bóng lưng biến mất rồi sao người còn nhìn?"
Thẩm Cửu trừng mắt nhìn hắn, vỗ một quạt vào đầu hắn ta, nhưng không khống chế được sức mạnh, khiến cho Lạc Băng Hà la oai oái.

Hắn quay người đi về, đưa tay lên trán xoa xoa ấn ấn huyệt thái dương của mình.

Hệ thống: "Cảnh cáo..."
Thẩm Cửu nói: "Ta vừa mới đánh hắn, ngươi càng cảnh cáo ta càng đánh hắn.

Nếu nhịn không nổi thì đưa lão tử trở về đi."
Hệ thống: "..."
Không thể trở về được, khi Thẩm Thanh Thu còn đang ở thế giới của Thẩm Cửu làm nhiệm vụ trừng phạt, thì trước bảy giờ này Thẩm Cửu không thể quay về.

Bởi vì sự lạnh nhạt sáng nay đã làm tổn thương trái tim thủy tinh của Lạc Băng Hà, nên tên kia không biết đã đi tới chỗ nào trồng nấm rồi.

Thẩm Cửu cũng vui vẻ, thanh nhàn, mắt không thấy tâm không phiền, không nhìn thấy Lạc Băng Hà ở thế giới này, cũng sẽ không nghĩ tới Lạc Băng Hà ở thế giới kia, thật là thoải mái.

Thong dong đến tối, Thẩm Cửu đang ngồi uống trà, đột nhiên gõ gõ trong đầu gọi hệ thống lên: "Này."
Hệ thống: "..."
"Ta trong thế giới nguyên tác đã chết, chủ nhân của thân thể này qua đó thì đi đâu?"
Đối với loại câu hỏi này, hệ thống vẫn cần phải trả lời: "Cơ thể trong thế giới nguyên tác của ngài đã sống lại, Thẩm Thanh Thu đang ở trong cơ thể của ngài làm nhiệm vụ trừng phạt."
Trừng phạt?
Như biết được Thẩm Cửu đang nghi ngờ, hệ thống nói tiếp: "Chính là đang sống trong cơ thể của ngài."
Thẩm Cửu sửng sốt hồi lâu, sau đó lại lẳng lặng cầm chén trà đưa lên miệng, hừ một tiếng, lại "chậc chậc" cười một tiếng.


Thứ được gọi là hệ thống này, hình phạt dành cho Thẩm Thanh Thu, là cuộc sống trong bóng tối vô biên của hắn; mà cuộc sống của Thẩm Thanh Thu lại là những bông hoa mùa xuân đua nở, những điều mà hắn thậm chí chưa bao giờ dám mơ tưởng tới.

Dường như đến trà cũng đang cười nhạo hắn, hắn cười đến run rẩy, vẩy ra ngoài, nhỏ vài giọt lên bàn tay trắng nõn nà của hắn, nháy mắt làm da đỏ hồng chỗ đó.

Nhưng hắn cũng không để ý, hắn vẫn chu môi cười điên cuồng, cười đến thê lương.

Buổi tối, khi chuẩn bị đi vào giấc ngủ, Thẩm Cửu trải giường xong định sẽ đi ngủ luôn, nhưng lại chợt nhớ tới một việc.

Hắn hỏi: "Thẩm Thanh Thu và Lạc Băng Hà là bạn đời, vậy bọn hắn có ngủ chung giường rồi chưa?"
Hệ thống: "Có."
"..." Thẩm Cửu đứng thẳng người nhìn ra bên ngoài, nhìn qua lớp giấy mỏng trên cửa sổ, hắn thấy một bóng dáng cao gầy đang đứng đó.

Hắn không cho tên kia vào, thì kẻ kia thật sự cả ngày cũng không dám bước vào đây.

Thẩm Cửu không nhịn được cười lạnh một tiếng, nếu hắn đã không dám vào vậy thì không cần vào nữa, ở bên ngoài hưởng thụ đi.

Thẩm Cửu tự mình đi ngủ, phất tay tắt đèn, buông rèm xuống giường mà ngủ.

Bên ngoài Lạc Băng Hà lệ rơi nhiều như nước Tây Hồ.

Cả ngày hôm nay, Thẩm Cửu đã cố gắng hết sức để thích nghi với cơ thể mới này, thật ra nó cũng không phải là một cơ thể mới mẻ gì, hắn chủ yếu là thích nghi với sự trở lại của tay và chân, cũng như con mắt đã bị móc đi.

Cho nên đến cuối ngày, hắn vô cùng mệt mỏi, nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Nhưng hắn ngủ không ngon, đầu óc rối bời, một bên là thế giới nguyên tác Lạc Băng Hà, một bên là thế giới hiện tại Lạc - mít ướt - Băng Hà, một bên là một thanh kiếm gãy, bên bên lại là Nhạc - nguyên vẹn - Thanh Nguyên.

Cho đến khi da đầu bỗng nhiên truyền đến cảm giác đau đớn, đau đến mức hắn phải lập tức tỉnh lại, nheo nheo mắt và từ từ mở ra.

Chỉ là còn chưa kịp nhìn rõ mọi thứ trước mắt, một giọng nói thô bạo xen lẫn tức giận truyền đến: "Thẩm Thanh Thu, ngươi muốn chết sao?!"
Câu nói cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Thẩm Cửu lúc này mới nhìn thấy rõ Lạc Băng Hà đang hung hăng trừng mắt nhìn hắn, cánh tay hắn nâng lên và nắm lấy bàn tay đang kéo tóc hắn một cách thô bạo.

Sau lưng hắn tối om, ngay cả ánh nến cũng keo kiệt không chiếu tới, ở nơi này thứ sáng nhất chính là đôi mắt đỏ rực của tên Lạc Băng Hà kia.

Thẩm Cửu đột nhiên nhắm mắt lại.

A, bảy giờ đã hết, hắn lại quay về rồi..