Mối thù của Cố Nhượng và Lưu Triêu gần như là đã được kết từ hồi phổ thông.
Buổi tối về trường tự học, Lưu Triêu hỏi Cố Văn Sanh vì sao cậu không đến nhà hắn được.
“Anh họ tớ đến.” Cố Văn Sanh lấy bánh ngọt đưa cho Lưu Triêu, ra hiệu bảo hắn ăn thử.
“Anh họ?”
“Ừm, lớn hơn tớ ba tuổi, học đại học rồi.” Cố Văn Sanh thấy Lưu Triêu chậm chạp không chịu lấy bánh ăn, cậu chủ động cầm lấy một cái đưa đến bên miệng Lưu Triêu, “Cậu ăn một miếng đi.”
Lưu Triêu năm cổ tay Cố Văn Sanh, cắn lên miếng bánh ngọt.
Cố Văn Sanh hỏi: “Ăn ngon không?”
“Ừm.”
“Ổng vừa tới, là tớ không đi đâu được. Mẹ tớ bắt tớ phải ở nhà chơi với ổng.” Cố Văn Sanh lườm nguýt ngay trước mặt Lưu Triêu, “Tớ không hiểu nổi, ổng lớn to xác cỡ đó, còn cần bạn chơi nữa à?”
Lưu Triêu cảm thấy Cố Văn Sanh nói rất đúng, nhưng không tiện hùa theo. Miệng hắn còn đang nhai bánh, còn chút bánh vụn dư thì hắn đút hết cho Cố Văn Sanh.
Đầu lưỡi của Cố Văn Sanh chạm vào đầu ngón tay Lưu Triêu, cảm giác ấm áp mềm mại truyền hơi nóng đến làm đầu ngón tay run lên, hắn rút tay về, ngây người nhìn chăm chăm vào ngón tay mình.
Vậy là từ lúc đó, Lưu Triêu đã biết được Cố Vân Sanh có một ông anh họ rất đáng ghét. Cho đến khi Lưu Triêu thật sự gặp được Cố Nhượng, thì hắn cảm thấy Cố Nhượng đâu chỉ gọi là đáng ghét —— thực sự phải gọi là nhìn mặt là muốn lao vào đập cho một trận rồi.
#
Bởi vì ở lại trường, mỗi cuối tuần chỉ được về nhà một lần, cho nên một học kỳ trôi qua rất nhanh.
Chờ mọi người kịp nhận ra, thì kỳ thi cuối kỳ đã gần đến.
“Một tuần nữa là thi rồi, mà tớ còn chưa thuộc nổi văn học cổ điển nữa!” Cố Văn Sanh trải sách giáo khoa lên bàn, nằm nhoài người lên trên.
“Đọc nhiều vào.” Lưu Triêu bỏ bút xuống.
“Không nhớ được.” Cố Văn Sanh quay mặt về phía Lưu Triêu, “Tớ đâu có giống cậu, đọc mấy lần là có thể nhớ hết bài rồi.”
Lưu Triêu đem bài vừa làm xong phủ lên đầu Cố Văn Sanh, “Học bằng cách nhớ.”
“A… Bút dầu…” Cố Văn Sanh lập tức lấy tờ giấy trên mặt xuống.
Thật ra thành tích của Cố Văn Sanh cũng không phải là kém, nằm trong top 20 của lớp, chỉ là so với Lưu Triêu thì không đủ nhìn.
Trước đó trong trường cũng đã qua mấy bài kiểm tra lớn nhỏ, lần nào Lưu Triêu cũng nằm trong 5 hạng đầu. Sau bài kiểm tra đầu tiên, rất nhiều bạn học trong lớp đã có một thói quen là trước lúc kiểm tra thì đến chỗ Lưu Triêu “khấn vái con nhà người ta”.
Có lần Cố Văn Sanh thừa dịp Lưu Triêu ngủ trưa trong ký túc xá, chắp tay trước ngực cúi đầu lạy hắn mấy cái. Lúc vừa mở mắt ra thì thấy Lưu Triêu đang nhìn chằm chằm vào mình.
“Có thời gian rảnh đi khấn vái tôi, thì lo đi đọc sách văn thêm đi.” Lưu Triêu đưa tay ôm lấy cổ Cố Văn Sanh, kéo người ngã xuống giường, tay khoác hờ lên eo Cố Văn Sanh, “Giờ thì, đi ngủ.”
Trước thi học kỳ, thầy cô giáo cứ thích nhắc đi nhắc lại “cái này quan trọng”.
Cuối cùng thì cả cuốn sách toàn là quan trọng hết, làm sao người ta học nổi?
Cố Văn Sanh tệ nhất là anh văn và ngữ văn. Thật ra hai môn này chỉ cần cố gắng, thì cũng không tính là quá khó, nếu như chịu chăm, muốn lấy điểm là chuyện dễ.
Điểm bài kiểm đầu tiên phát ra, Cố Văn Sanh trừng mắt nhìn điểm anh văn một lúc lâu, nhưng cuối cùng đành phải bỏ cuộc.
“Thôi, chủ nhật này tớ không đi đâu nữa vậy. Đi nhờ Cố Nhượng dạy bổ túc mới được.”
“Anh ta giỏi tiếng anh lắm à?” Lưu Triêu còn chưa coi xong điểm của mình, nghe Cố Văn Sanh nói, lập tức quay phắt lại hỏi.
“Ừm, ổng học ngành này mà.”
Lưu Triêu không lên tiếng, quay đầu cau mày tiếp tục nhìn bảng điểm của mình.
Đến bài kiểm lần hai, điểm anh văn của Lưu Triêu đứng thứ hai cả lớp, chỉ kém hơn hạng nhất 0,5.
Thật ra Cố Văn Sanh chỉ nói miệng như vậy, trước mặt Lưu Triêu cậu mới dám gọi Cố Nhượng như vậy, còn thật sự gặp Cố Nhượng thì chỉ có thể ngoan ngoãn kêu hai tiếng “anh họ”, càng đừng nói đến chuyện bảo Cố Nhượng bổ túc cho mình.
Quan hệ trong gia đình của Cố Văn Sanh nói phức tạp thì là phức tạp, nói đơn giản thì là đơn giản. Mỗi một câu nói ra đều là châm chước tính toán, mỗi người đối đãi với nhau đều là lễ phép khách sáo. Cố Văn Sanh không thích một bầu không khí như vậy, nhưng cậu biết, sớm muộn gì thì cũng sẽ có một ngày mình phải trở thành những người như vậy.
Nói thì nói vậy, chứ quan hệ của Cố Văn Sanh và Cố Nhượng có thể nói là rất tốt. Gặp nhau còn tán gẫu mấy câu, ít ra trong nụ cười cũng mang nhiều hơn mấy phần chân thành.
Một tuần trôi qua rất nhanh, thi học kỳ xong, tất cả mọi người khăn gói quả mướp về nhà ăn Tết. Kết quả sẽ được thông báo vào ngày thứ hai trên website của trường, có thể ăn được cái Tết này ngon lành hay không, nhờ vào bảng điểm quyết định.
Tưởng là người làm của Cố gia sẽ đến giúp Cố Văn Sanh thu dọn đồ đạc, không ngờ là An Tuệ Nhàn đích thân đến.
Lúc Lưu Triêu thấy bà còn giật mình một chút, sau đó gật đầu chào hỏi, “Dì mới đến.”
An Tuệ Nhàn nhận ra Lưu Triêu, lần gặp mặt trước vẫn là lúc mới vừa khai giảng. Ấn tượng đầu tiên của bà với thằng nhóc này không tệ, sau này vẫn thường hay nghe Cố Văn Sanh nhắc tới hắn.
Đợi cho Cố Văn Sanh dọn xong giường chiếu. An Tuệ Nhàn híp mắt cười bảo Cố Văn Sanh tự mình vác hết đồ xuồng lầu.
“Nhưng mà một lần con không mang nhiều vậy được.”
“Vậy thì chia ra hai lần.” Mẹ Cố tuyệt không nhân nhượng.
Lầu ba, cho dù là Cố Văn Sanh là con trai, vác bao lớn bao nhỏ tận hai lần như vậy cũng là quá sức.
Thế nhưng mẹ Cố đã lên tiếng, Cố Văn Sanh không có cách khác đành thử cắn răng thử mang hết một lần.
An Tuệ Nhàn đứng một bên nhìn, không có ý định tiếp. Dù sao thì khi nào không nổi, cậu sẽ tự động bỏ bớt lại từng món giữa đường, sau đó quay lại lấy —— mà làm như vậy thì kết quả cuối cùng vẫn là khi không tốn thêm sức.
Cố Văn Sanh lảo đảo đi đến đầu cầu thang, mắt thấy Lưu Triêu chỉ cầm lấy một túi hành lý.
“Sao cậu mang ít vậy?” Cố Văn Sanh nhớ rõ là đồ của Lưu Triêu còn nhiều hơn mình nữa.
Lưu Triêu cầm lấy túi đựng quần áo đang nằm dưới đất của Cố Văn Sanh, “Giúp tôi xách đồ đi, còn của cậu để tôi vác cho.”
Cố Văn Sanh lắc đầu, “Không cần. Cái đó để tớ làm được rồi, cậu cầm một túi thôi.”
Cố Văn Sanh thích giở tính trẻ con với Lưu Triêu không sai, thế nhưng đó chỉ là một biểu hiện của sự ỷ lại và tín nhiệm mà thôi. Sự ỷ lại đó đến cùng với mong chờ, có nhiều khi, Cố Văn Sanh cảm thấy Lưu Triêu ngang hàng với mình. Đều là con trai với nhau, không có chuyện người ta làm được, mình lại làm không được. Đã như vậy, thì không thể đem hết nặng nhọc cho Lưu Triêu mang, cậu cũng có thể chia sẻ một nửa.
An Tuệ Nhàn xuống lầu cùng hai người, đợi cho cả hai để đồ vào xe xong, bà mới hỏi Cố Văn Sanh: “Bây giờ về luôn sao?”
Cố Văn Sanh thở hổn hển phất phất tay, “Mẹ chờ con nghỉ một lát… Khoan đã, con phải đi giúp Lưu Triêu khuân đồ!” Vừa nói vừa nhảy tưng tưng lên lầu.
Nếu như con trai mình thật sự dám không nói hai lời lên xe ngồi, nhất định An Tuệ Nhàn sẽ đá Cố Văn Sanh ra khỏi xe, bắt cậu đi giúp bạn mang hành lý.
Bà cảm thấy thằng nhóc Lưu Triêu này không tệ. Đối xử với con trai mình cũng là thật lòng thật dạ, hai đứa nhóc này chơi chung với nhau làm bà thấy yên tâm phần nào.
Sau khi hai người đi ra, An Tuệ Nhàn gọi Lưu Triêu đến, bảo hắn có rảnh thì sang nhà mình chơi.
Còn chưa đợi Lưu Triêu trả lời, Cố Văn Sanh đã hào hứng trước, cậu phóng lên lưng Lưu Triêu, treo cả cơ thể lên người Lưu Triêu lắc tới lắc lui.
“Ngày mai đi! Ngày mai đi, ngày mai tới tìm tớ chơi!”
Lưu Triêu bị Cố Văn Sanh làm cho lắc lư trái phải, nhưng giọng nói vẫn rất vững vàng, “Ừm, được. Tìm cậu làm bài tập.”
Cố Văn Sanh nghe thấy Lưu Triêu nói đến bài tập, động tác nhanh chóng dừng lại, buông hắn ra trực tiếp chạy vào trong xe.
Đợi đến lúc xe khởi động, Cố Văn Sanh chỉnh cửa sổ xe kéo xuống, trông dáng vẻ như là vừa mới nghiêm túc cân nhắc xong, cậu nói: “Làm bài tập cũng được, nhớ tới tìm tớ nha!”
Lưu Triêu phất tay về phía hắn, xem như là đồng ý.
Đi được một đoạn đường, An Tuệ Nhàn đột nhiên hỏi: “Sao cha mẹ Lưu Triêu không đến đón nó?” Dù sao thì nghỉ hè phải mang rất nhiều đồ về, rất nhiều người toàn phải nhờ cha mẹ mình làm giúp.
“Có lẽ là chưa đến, ban nãy con hỏi cậu ấy, cậu ấy sắp tới rồi.”
An Tuệ Nhàn thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy mặt của con trai mình, thở dài lắc đầu một cái.
Nên nói là con mình quá ngốc hay là quá tin tưởng cậu bạn cùng phòng của nó đây?
#
Lần đầu tiên Lưu Triêu đến nhà Cố Văn Sanh, là Cố Văn Sanh tự mình đi đến trạm xe đón hắn.
Phòng của tiểu thiếu gia ngoại trừ hơi lớn một chút ra, cũng không có gì đặc biệt. Tương đối đặc biệt thì có lẽ chính là áo ngủ của tiểu thiếu gia.
Lưu Triêu bóp bóp cái tai gấu trúc gắn trên mũ của áo ngủ, hỏi: “Khi ngủ không bị cộm sao?”
“Bị.” Cố Văn Sanh rất là không thích thú với chủ đề này, nhưng vẫn trả lời, “Phải nằm nghiêng ngủ hoặc là đội mũ ngủ.”
“Cũng ấm ghê.” Lưu Triêu mắt thấy sau tai Cố Văn Sanh đã đỏ chót hết lên, nhưng vẫn không chịu buông tha bộ đồ ngủ kia.
“Mặc vào cho tôi xem thử?”
“… Làm bài tập đi, làm bài tập.”
“Thật sự không phải tự cậu mua sao?”
Cố Văn Sanh học theo Lưu Triêu, làm mặt than, “Mẹ tớ mua.”
Lưu Triêu lại xoa nhẹ một cái lên chiếc tai xù lông trên áo ngủ.
Cố Văn Sanh: “…”
#
Sau đó Lưu Triêu lục tục đến nhà Cố Văn Sanh mấy lần, Cố Văn Sanh cũng mang theo đồ ăn vặt sang nhà Lưu Triêu hai lần.
“Lưu Triêu, tại sao người nhà của cậu toàn không ở nhà vậy?”
“… Khá bận.” Lưu Triêu lấy tay lau đi vụn đồ ăn vặt bên mép Cố Văn Sanh, “Hơn nữa không phải cậu rất sợ họ sao?”
Cố Văn Sanh tận lực che giấu, “Không có đâu! Nếu chú dì có về, nhất định tớ sẽ chào hỏi đàng hoàng.”
—— mà chuyện đời vẫn luôn là trùng hợp như vậy, Cố Văn Sanh vừa dứt lời, chuông cửa nhà Lưu Triêu vang lên.
Lưu Triêu đứng dậy đi mở cửa, Cố Văn Sanh kéo góc áo Lưu Triêu, sợ sệt hỏi: “Tớ, là chú dì về sao? Tớ, tớ nên nói gì bây giờ?”
Lưu Triêu vỗ vỗ lên đầu Cố Văn Sanh, “Để tôi nói.”
Lưu Duyệt vừa đi vào nhà thì trông thấy một đứa nhóc trắng trẻo ngồi trên ghế salon, bà quay đầu nhìn cậu con trai đã con hơn mình rất nhiều, “Bạn con hả?”
“Dạ.”
Con mình đó giờ chưa từng mang bạn về nhà bao giờ, đây là lần đầu tiên.
“Thưa, thưa dì.” Tiểu thiếu gia căng thẳng đến cà lăm.
“À, chào con. Con là bạn của Triêu Triêu hả?”
Phụt… Triêu Triêu? Cố Văn Sanh nhịn cười, ngẩng đầu nhìn Lưu Triêu.
“Mẹ.” Lưu Triêu lên tiếng nhắc nhở, hơi lúng túng dùng mu bàn tay cọ cọ lên chóp mũi.
Cố Văn Sanh vẫn còn căng thẳng, giọng nói không khỏi trở nên căng lên, “Con thưa dì, con tên là Cố Văn Sanh.”
“Văn Sanh đúng không? Các con đi chơi đi, để dì đi gọt hoa quả cho hai đứa.”
Đến khi Lưu Duyệt vào bếp, Cố Văn Sanh mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu chọt chọt Lưu Triêu, dùng vẻ mặt gian xảo gọi một tiếng, “Triêu Triêu.”
Tuy điểm văn của Cố Văn Sanh không cao, nhưng mà kỹ năng đọc bài rất tốt. Giọng của cậu rất êm tai, giòn tan như chiếc chuông, phát ra tiếng vang leng keng khi va vào cõi lòng người ta. Cậu kéo giọng kêu Lưu Triêu, đang cố ý làm chuyện xấu là trêu hắn, thế nhưng khi rơi vào tai Lưu Triêu lại không còn là như thế nữa.
Lưu Triêu cảm thấy trong cơ thể dâng lên một cảm giác khô nóng. Đây không phải là lần đầu, hắn không biết nguyên do đã khiến hắn trở nên như vậy, nhưng hắn biết một điều, rằng chỉ có Cố Văn Sanh mới có thể làm được.
Lưu Triêu đè Cố Văn Sanh lên sopha, làm cậu ngã xuống ghế đệm.
“Văn Văn.”
Hắn ghé vào lỗ tai cậu, nói nhỏ.
__
Edit mà nhớ lại những tháng ngày gỡ liệt lí hóa sinh, không muốn nhìn thẳng…