Đó là cái gì? Dưới công kích nguyên tố của Thủy Kỳ Lân mà vẫn còn sống?
Long Giác đột nhiên dừng lại. Hắn quay đầu cười một cái quyến rũ với Yêu Nhiêu: "Yêu Yêu, mau chạy đến truyền tống trận. Đàn Tu La này đang bắt đầu tiến hóa, một mình nàng không chống lại được."
Lời nói của Long Giác vừa dứt, đám hài cốt Tu La vốn đã dập nát lại đột nhiên phát ra khí tức hắc ám khủng bố gấp mười lần ban đầu. Những Ma vật còn sống sót bắt đầu tiến giai.
Hóa ra có vài trăm tên Tu La dưới áp lực sinh tử lại chịu đựng được công kích Đại Vũ của Thủy Kỳ Lân, thân ở trong nguy hiểm thành công tiến giai thành Đại Tu La. Chiến lực, tốc độ đều tăng gấp bội. Vốn hình người nay hóa ma cốt, số lượng có đến hàng trăm con. Không còn chiến kỹ của Thủy Kỳ Lân, Yêu Nhiêu với thể xác và tinh mỏi mệt quả thật là không thể chống lại! Mà khoảng cách để đến truyền thần tồng trận quay về Đế Đô thì vẫn còn một đoạn đường.
Hàng trăm Đại Tu La, cho dù ngươi có là Lĩnh Chủ cũng khó mà chống lại.
"Vậy ngươi thì làm được sao?" Yêu Nhiêu vừa nói xong lời này, đột nhiên hoảng sợ nhìn thân thể Long Đại thiếu gia xuất hiện biến hóa.
Từng đạo ánh sáng đỏ đậm dập dềnh như sóng nước quanh người hắn, hơi thở tử vong lấy Long Giác làm trung tâm tỏa ra bốn phía.
Là tự bạo!
Sức mạnh từ một trận tự bạo của cường giả Lĩnh Chủ tuyệt đối có thể khiến phế tích Thái Cổ một lần nữa trở nên hoang tàn. Yêu Nhiêu đối với loại hơi thở này làm sao có thể không quen thuộc? Trận chiến năm đó giữa Thánh Điện và Ma tộc, cuối cùng nhân loại phải dựa vào một nhóm trưởng lão tự bạo mới giành được thắng lợi, một chiến thắng vô cùng thảm thiết.
"Ngươi! Yêu nghiệt, ngươi điên rồi!"
"Không đâu, sao ta có thể bỏ lại Yêu Yêu đáng yêu của ta được chứ. Chẳng qua chắc nàng cũng đã sớm phát hiện, thân thể này chỉ là một phân thân, lực lượng rất nhanh sẽ hết, dù ta không tự bạo cũng sẽ phải chết thôi."
Long Giác hất một lọn tóc rủ trước trán, ống tay áo bên trái trống không lay động trong cơn cuồng phong, khí phách không nói nên lời.
Nếu như được sinh ra từ mây, hắn chắc chắn là một gốc hỏa liên sinh trưởng trên dãy núi chọc trời, cao ngạo quan sát đại địa.
Nếu như sinh ra dưới vực sâu, hắn tất là Xích Viêm tinh túy nhất trong dung nham, điên cuồng thiêu rụi cả cánh đồng.
Long Giác nở nụ cười, lộ ra hàm răng đều đẹp, ánh mắt rạng rỡ lấp lánh, giọng nói trầm thấp mê hoặc: "Yêu Yêu, chờ ta, ta sẽ còn quay lại tìm nàng..". Đọc t𝒓𝙪𝐲ện tại ( T𝘙𝙪MT𝘙U𝑌 EN.VN )
Thiếu niên một thân đỏ rực đón gió mà đứng, cả người được bao quanh bởi hơi thở tử vong, yêu dã lại mê hoặc. Lông mi tựa kiếm, mắt sáng tựa đuốc, dung nhan yêu nghiệt kia cũng không ngăn được khí thế ngông cuồng rung động lòng người của Long Giác.
Những Đại Tu La bò từ dưới đống tro cốt lên cũng cảm nhận được uy áp đáng sợ đủ để hủy diệt thiên địa ấy. Chúng đột nhiên như có trí tuệ*, ồn ào không chịu tiến lên, trên mặt còn kèm theo biểu cảm sợ hãi.
*đoạn này t thấy hơi lạ vì lúc đầu tgia có nói Đại TL có trí tuệ rồi mới đúng nhg sửa thì nó kh khớp với câu sau của tgia nên t cứ để nguyên nha.
Lấy sức một người đủ chiến quần ma!
"Long thiếu gia thật soái.. Làm ta cũng muốn trở thành nữ nhân!" Nguyên Phương mặt mày si mê nhìn về phía trước.
"Ngươi mà trở thành nữ nhân thì cũng là nhân yêu, tám phần là không có tên nào thích. Tốt nhất vẫn nên yên phận làm nam nhân đi." Chiến Hổ hàm hậu vỗ bả vai Nguyên Phương an ủi hắn.
"Nam nhân này thật mạnh! Hắn tu võ đạo sao? Ta muốn cùng hắn đánh một trận." Mục Dã Hàn Giang đứng bên cạnh truyền tống trận với Nguyên Phương và Chiến Hổ đương nhiên là nhìn thấy Long Giác. Hai tròng mắt hắn phát sáng, cùng với đó là chiến ý vô tận. Kẻ này đúng là tên võ si điên rồ.
"Yêu Yêu, nhanh chạy đến truyền tống trận đi. Ta sắp sửa tự bạo rồi."
Mấy Đại Tu La tiến giai thành công bắt đầu bao vây tấn công Yêu Nhiêu, ngay cả Nguyên Phương ở xa cũng lớn tiếng gọi tên nàng. Bọn họ cũng cảm nhận được truyền tống trận sẽ mở ra vào đúng vào thời khắc quan trọng nhất.
"Long Giác, ngươi nhớ cho kỹ, cho dù ngươi là phân thân hay bản thể thì ta cũng không chịu được chuyện bằng hữu của ta bị thương. Lần này là ta nợ ngươi, lần sau cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không cho phép ngươi tự hại chính mình như vậy!" Yêu Nhiêu cắn khóe môi, chuyện Long Giác tự bạo đã không còn cách xoay chuyển, đáy lòng nàng xuất hiện một cơn đau âm ỉ khó nói nên lời.
"Được!" Trong ánh mắt Long Giác mag theo ý cười nghiền ngẫm, khóe miệng nhếch lên một đường cong quyến rũ: "Thân thể này làm ra để dành cho nàng."
"Yêu Nhiêu, mau đến đây. Đợt truyền tống cuối cùng sắp bắt đầu rồi." Bạch Dạ Nhất lớn tiếng gọi!
Vô số Tu La và Địa ma điên cuồng tụ họp về bãi biển. Yêu Nhiêu nhìn thoáng qua Long Giác sắp sửa tự bạo, khẽ cắn môi, cuối cùng nhanh chân chạy về phía truyền tống trận sáng ngời.
"Long Giác, ngươi nhớ phải quay lại tìm ta!" Tên gia hỏa yêu nghiệt này, cái gì mà dành cho nàng? Đang lành lặn cứ một hai phải tự bạo. Hừ, lần sau ngươi quay lại, xem bản cô nương có cẩn thận dạy dỗ ngươi biết cách yêu quý bản thân mình hơn không.
Cơ thể thiếu niên bị ánh sáng đỏ quỷ dị cùng với hơi thở tử vong bao phủ nhưng trên gương mặt vẫn mang theo ý cười dịu dàng nhìn tiểu nha đầu bước từng bước thất tha thất thểu về phía truyền tống trận, trong lòng âm thầm nghĩ:
Yêu Yêu, phân thân của ta không cách nào mang theo chiến thú phổ thông, cho nên chỉ còn cách tự bạo mới tranh thủ được chút thời gian cuối cùng cho nàng. Chẳng qua bản thiếu gia anh tuấn soái khí tự bạo trước mặt nàng như vậy, liệu vị trí của ta ở trong lòng nàng có nặng thêm chút nào hay không? Ha ha, Yêu Yêu à, từ nay về sau có phải mỗi lần nàng nằm mơ đều sẽ xuất hiện hình bóng của ta hay không? Có phải không? Có phải hay không? Bản thiếu gia liệu có giá trị đến độ ấy không đây?
Phong thái hiên ngang lẫm liệt của Long Giác che giấu hoàn hảo nội tâm vừa khoe khoang lại vừa biến thái của hắn.. May mắn là không ai nghe được âm thanh gào thét sung sướng đầy khoái trá ấy.
Ừm, bóng dáng màu đỏ vĩ đại cuồng ngạo ấy tạm thời để lại trong lòng mọi người hình tường thần thánh oai hùng như núi cao biển rộng.
·
Vào khoảnh khắc tay Yêu Nhiêu chạm vào truyền tống trận, vốn cho rằng trong nháy mắt bản thân sẽ bị truyền tống lực hút vào mắt trận, trực tiếp quay về Đế Đô phồn hoa rộng lớn kia.
Nhưng tại một khắc này, dường như tất cả đột nhiên yên lặng!
Thân thể đang nhảy lên của Yêu Nhiêu bị dừng lại giữa không trung, nàng nhìn Nguyên Phương trước mặt miệng há lớn, dường như hắn đang định nói gì đó, thế nhưng đã qua mười giây cũng không thấy hắn khép miệng lại..
Đây là.. Thời gian bị đình trệ!
Toàn bộ phế tích Thái Cổ u ám bị một mảnh màu u lam mất tự nhiên bao phủ.
Hải điểu trên không trung, nước biển đỏ sậm, bao gồm cả Long Giác đang tự bạo cũng dần dần bị bao phủ bởi u lam quái dị này. Lá rụng dừng lại giữa không trung, ngay cả Đại Tu La đang nhảy dở từ trên cao xuống cũng đứng hình, bày ra một tư thế cực kỳ buồn cười.
Chỉ trong nháy mắt thế giới đã đi ngược lại với quy luật thông thường, mà trong tầm mắt Yêu Nhiêu lúc này chỉ có một bóng người, dường như người đó không hề chịu ảnh hưởng bởi u lam quỷ dị. Kẻ đó bước từng bước uyển chuyển, phong tình vạn chủng, chậm rãi đi tới từ một đầu khác của bãi biển.
Là một nữ tử!
Không chịu ảnh hưởng bởi quái lực, dần dần lọt vào tầm mắt mọi người.
Thân thể nóng bỏng, cùng với đó là những mạch máu dụ hoặc trên cơ thể. Từng vùng da thịt trắng bóc lộ ra, được một đầu tóc lam yêu dị dài chấm đất phụ trợ, khiến vẻ ngoài càng trở nên rực rỡ..
Rốt cuộc.. Lại phát sinh biến cố gì đây?
* * *