Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp

Chương 74: C74: Trộm đỉnh




Tại một nơi nào đó, một người đàn ông tóc vàng vóc dáng cao lớn đang đứng phía trên vách núi đen, dùng ngón trỏ không ngừng vuốt vào vết sẹo hình con rết trên mặt như đang suy tư gì đó.

Gió biển tanh mặn thổi phồng cái áo choàng to rộng của ông ấy, một chữ Yêu lớn màu vàng sáng trên nền đen của áo choàng đang phập phồng vô cùng phong cách.

Phóng mắt nhìn ra xa, nước biển chỉ toàn một màu xanh biếc quỷ dị, vô cùng vô tận như nối liền với trời đất. Toàn bộ tinh cầu tựa như được đúc thành từ một khối ngọc.

"Làm sao lại là đại lục?" Đồ điên thắc mắc kéo tóc của chính mình. Ông ấy muốn tìm Xích Hải, sau đó mới đến đại lục.

"Bên giới của Chu Tước đại lục rốt cuộc ở đâu? Chẳng lẽ ta lại lạc đường?" Được rồi, ông ấy rốt cuộc cùng phải thừa nhận bản thân đã lạc đường.

"Yêu Yêu, con nhất định phải chờ phụ thân. Lần này ta nhất định sẽ tìm đúng đường!"

Đồ điên giơ cánh tay dài hét lên với không trung, mờ mịt mở hỏa dực (đôi cánh của ổng đó) bay nhanh về một hướng. Có trời mới biết lần này đồ điên sẽ đi đến nơi nào.

Một Linh thú Ma điểu cấp 7 trên bầu trời bị tiếng hét kinh thiên động địa đột nhiên vang lên ấy chấn động đến mức lá gan muốn nứt ra, hộc ra một ngụm nước miếng sau đó rơi xuống biển sâu quay cuồng. Một con cá voi có kích thước to hơn cả ngọn núi lập tức nhảy lên khỏi mặt nước, xé con Ma điều xấu số kia thành mảnh nhỏ..


Thật là một nơi khủng khiếp! Tùy ý cũng có thể bắt gặp hải Điểu là Linh thú cấp 7, càng chưa nói đến những cự thú hồng hoang đang vùi mình ngủ đông dưới đáy biển.

Phụ thân điên, người rốt cuộc đã lưu lạc đến nơi quái quỷ gì vậy chứ.. Ngốc nghếch! Thật không biết sao người lại mù đường đến mức độ đó nữa

Yêu Nhiêu còn không biết, phụ thân điên đáng yêu của nàng từ sau khi cảm nhận được ấn Chu Tước xảy ra biến hóa thì ngày một cách xa nàng hơn..

·

Trong phế tích Thái Cổ, Yêu Nhiêu đã vứt lo lắng mà tinh thần ấn của Kha Nhĩ Tát gây ra ra sau đầu, nhớ tới huyễn khí Võ Dương Đại Đế · Chí Dương đỉnh, nàng lập tức hưng phấn trở lại. Ngữ điệu vừa chuyển, nói với Nguyên Phương và Chiến Hổ:

"Ta phải ở lại chỗ này để lấy một thứ, đến lúc đó toàn bộ phế tích Thái Cổ đều sẽ phát sinh dị biến, dưới lòng đất sẽ xuất hiện vô số khí cực âm ngập trời. Nhận được âm khí, có lẽ vô số Địa Ma trong này sẽ tấn cấp Đại Tu La, cho nên các ngươi nhất định phải quay trở lại bãi biển trước nửa ngày thời gian truyền tống trận mở ra. Ta sẽ ra tay vào thời khắc cuối cùng, tránh gây ảnh hưởng đến các ngươi."

Đây là điều mà Yêu Nhiêu và Long Giác lo lắng. Sau khi Chí Dương đỉnh bị lấy đi, âm dương vốn cân bằng bị đánh vỡ, cực âm đối với Ma tộc mà nói là thứ thập toàn đại bổ. Nó sẽ lập tức biến phế tích này trở lại thành hậu hoa viên của đám Địa Ma và Đại Tu La.


Đến khi thực lực tăng vọt, Ma tộc chém giết những thiếu niên tham gia thí luyện còn không phải chuyện đơn giản như chém dưa sao.

"Chuyện đó thì không thành vấn đề, lão đại. Từ lúc tên Mục Dã kia hái được Thần Dược, phần lớn những người tham gia thí luyện đều đã quay lại bãi biển rồi." Chiến Hổ hàm hậu trả lời.

"Các nàng phát hiện bảo vật gì?" Bạch Dạ Nhất chần chờ hỏi, đưa mắt nhìn về phía hồ độc đã cạn khô. Vừa rồi Yêu Nhiêu và hồng y thiếu niên kia quả thực đã xuất hiện từ dưới đáy ao.

"Yêu Nhiêu lão đại.." Nguyên Phương quyết đoán đánh gãy câu hỏi của Bạch Dạ Nhất, đôi mắt cười thành hai đường thẳng. Hắn cong eo, xoa xoa hai tay vào với nhau, bộ dạng tham tiền xuất hiện khiến Yêu Nhiêu nhìn mà kinh hãi.

"Yêu Nhiêu lão đại, ngươi cùng vị hồng y huynh đệ này phát hiện được bảo vật gì dưới lòng đất sao? Có vàng không? Hay là bạc? Kim tệ? Bảo vật thì liệu có thể đổi thành tiền được không? Lão đại không được quên huynh đệ ta đâu đấy.." Nguyên Phương kia nhắc tới tiền là mắt sáng lên, trực tiếp dán mặt vào vai Yêu Nhiêu.

Yêu Nhiêu bị khí thế truy hỏi không thèm thở dốc của Nguyên Phương làm cho chấn động một phen, theo bản năng muốn lui ra phía sau, nhưng ai ngờ phía sau cũng vươn tới một thứ to to xù xù, ấn chặt không cho nàng nhúc nhích. Hóa là là Lão Hắc Viên, nó nghe đến chữ tiền thì cũng không kìm lòng được, chảy nước miếng dán về phía Yêu Nhiêu.

Một người một thú, một trước một sau, hai con mắt nhỏ si mê sáng như đèn pha chiếu đến khiến Yêu Nhiêu không còn chỗ trốn.


Lão Hắc Viên vô sỉ xòe móng vuốt phía sau nàng, ánh mắt phảng phất đang nói: "Tiểu hữu, thứ tốt nhất định phải cùng nhau chia sẻ!"

Ta điên mất! Hai tên hỗn đản cần tiền không cần mạng! Nghe thấy có bảo vật là ngay cả Đại Tu La cũng không thèm để vào mắt. Yêu Nhiêu hung dữ tặng cho bọn họ mõi người một cú đấm.

Trên đầu Nguyên Phương và Lão Hắc Viên có một chuỗi vết sưng, lúc này Yêu Nhiêu mới càng nghiêm túc nói: "Vào một khắc cuối cùng trước khi truyền tống trận mở ra, ta sẽ quay lại."

Nàng dừng một chút, lại tiếp: "Tuy nhiên nếu thấy ta không quay lại, các ngươi nhớ phải đi đến Đế Đô tìm mẫu thân Nhược Trúc. Cho dù Kha Nhĩ Tát có thủ đoạn nghịch thiên đến mức nào để tìm ra dấu vết để lại thì lão cũng tuyệt đối không động được vào người Tuyết gia!"

Yêu Nhiêu áp chế nội tâm bất an, nhưng cố gắng mấy cũng không làm giảm bớt được sự rối loạn. Nàng nhất định phải an bài đường lui xong xuôi cho Nguyên Phương và Chiến Hổ thì mới an tâm mà lẻn vào huyệt động lấy Chí Dương đỉnh.

Nhắc tới Tuyết gia, nàng lại nhớ tới lão tổ Tuyết gia như một gốc đại thụ khô héo trụ bên trong Thánh điện, người đó tuyệt đối là siêu cấp cường giả không được ngoại nhân biết đến.

Nếu Kha Nhĩ Tát cho rằng Tuyết gia chỉ có một triệu hồi sư cấp 6 mới bước nửa bước vào cấp bậc Lĩnh Chủ là Tuyết Lãnh Ngôn thì, hừ, lão ta đúng là sắp sửa đá vào cái ván sắt rồi.

"Yêu Nhiêu, không biết nàng muốn làm nhưng.. bình an trở về." Bạch Dạ Nhất liếc mắt nhìn về Long Giác đang bước Thất Tinh phá để giải trận, nhàn nhạt nói. Lòng của hắn lúc này đã không còn bị Thánh điện hay sứ mệnh trói buộc, có lẽ chỉ có thể lấy mối quan hệ bạn bè để ở chung mới có thể chậm rãi hóa giải khúc mắc giữa hắn và nàng.


"Được!" Nụ cười Yêu Nhiêu như gió xuân tháng ba: "Bạch Dạ Nhất, ngươi là người của Thánh điện, cho nên ta hiểu tín niệm đối với Quang Minh phép tắc của ngươi. Hơn nữa lúc ta không ở học viện Xuất Vân, ngươi vẫn luôn giúp ta bảo vệ Nguyên Phương và Chiến Hổ, vì vậy ân oán giữa ta và ngươi nay coi như xóa bỏ."

"Hơn nữa.." Yêu Nhiêu chớp đôi mắt trong veo: "Nói không chừng sau này ta còn phải cầu xin ngươi dẫn ta đi Bạch Hổ đại lục, ma nữ ta đây dự định sẽ tiêu diệt một hai cái Thần điện nho nhỏ để nổi danh thiên hạ!" Yêu Nhiêu cầu cho Đại trưởng lão Già Nam điện Phàm Tái Á cùng với thánh nữ Thanh Linh tốt nhất là vẫn còn sống đợi đến khi đó cho nàng.

"Làm sao nàng lại quen thuộc Bạch Hổ đến vậy?" Bạch Dạ Nhất một lần nữa nghi hoặc. Xuyên qua đại lục vốn là chuyện không bao giờ xảy ra đối với người bình thường! Chỉ có lực lượng siêu việt của Bạch Hổ Thánh Hoàng mới đủ khả năng mở ra truyền tống trận cổ xưa tồn tại trong Quang Minh thành. Nhưng đây cũng là cơ mật tối cao nhất được Quang Minh thành che giấu, tại sao Yêu Nhiêu có thể biết được?

"Bí mật!"

Yêu Nhiêu giảo hoạt lại keo kiệt phun ra hai chữ này, sau đó cùng Long Giác nhảy xuống huyệt động đã được mở bởi Thất Tinh phá.

Đã nhắc nhở Nguyên Phương và Chiến Hổ nhanh chóng rời khỏi phế tích Thái Cổ, như vậy cho dù âm khí có giúp Địa Ma thăng thành Đại Tu La thì nàng cũng sẽ đỡ lo trước lo sau.

Một khắc trước khi truyền tóng trận mở ra nàng sẽ tiến hành trộm đỉnh! Lúc đó nàng nhất định có thể ôm Chí Dương đỉnh nhảy vào ma trận nối với Đại Hồng quốc, thành công quay về vào một khắc cuối cùng. Chỉ cần tính toán thời gian cho hợp lý, không có gì quá khó khăn, căn bản không cần quá lo lắng.

Chí Dương đỉnh, huyễn khí truyền kỳ này nhất định thuộc về nàng!